Xuyên Nhanh: Chủ Tuyến Lại Tan Vỡ Rồi

Chương 9: Tình đơn phương (7)

Quá trình tập luyện của Thư Kỳ và Chu Tử An rõ ràng là không ngắn, nhưng không biết vì sao lại cảm giác như thể đã trôi qua từ rất lâu rồi vậy. Mới đây mà cô và cậu đã tới thời điểm phải đi thi đấu, số thứ tự của hai người là thứ hai nên khi biểu diễn xong thì vẫn còn phải đợi khá lâu mới tới lúc công bố thứ hạng. Cả hai cùng ngồi ở hàng ghế dài ở trong góc phòng theo dõi sân khấu.

Chu Tử An nhìn Thư Kỳ mang vẻ mặt hồi hộp, từ lúc thi đấu xong là cô cứ bồn chồn nhìn lên sân khấu thi đấu, nhưng tầm mắt thì không hề nhìn các cặp đôi khác biểu diễn, giống như là cô chỉ đang quá lo lắng nên muốn dời sự chú ý đi thôi.

"Cậu lo lắng cái gì nữa, thi đấu không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ không sửa được cái tật này" Chu Tử An bất đắc dĩ nhìn Thư Kỳ, nói xong cậu gõ nhẹ vào thái dương cô để cô dời lực chú ý sang mình.

Thư Kỳ nghiêng mặt nhìn Chu Tử An, cô dẩu môi có chút không vui: "Làm sao!? Tớ chỉ lo lắng không biết khi nãy mình có biểu hiện tốt hay không thôi."

"Tốt tốt, tốt nhất luôn! Cậu cứ không tự tin gì hết." Chu Tử An vỗ nhẹ lên lưng cô, cậu buồn cười khẳng định.

Thư Kỳ trừng Chu Tử An một cái rồi vẫn đưa mắt sang nhìn các cặp khác, nãy giờ vì lo quá nên cô cũng không thể tập trung xem bọn họ diễn được. Chu Tử An vừa an ủi cô một chút thôi mà tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn rồi, lúc này cũng có hứng xem hơn.

Bình thường thì lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc người khác, nhưng cứ tới lúc thi đấu là cô liền không tự tin lo trước lo sau. Không biết vì sao mà một người xuất sắc như cô cứ không có lòng tin ở mình như thế. Chu Tử An vừa nghĩ vừa nhẹ tay cởi dây buộc tóc đang buộc chặt mái tóc của Thư Kỳ, bởi vì hôm nay cô diễn vai một vị nữ tướng quân nên tạo hình của cô cũng tương đối anh khí, mái tóc đen dài phải bị bó chặt lại, cậu nhìn thôi cũng thấy đau đầu.

Ngón tay Chu Tử An mềm nhẹ luồn vô mái tóc đen của Thư Kỳ tựa như một cái lược, chậm rãi chải mượt tóc cô. Động tác cậu chậm rãi, đầu ngón tay lướt qua da đầu cô khiến da đầu căng đau của cô cũng được thả lỏng. Cơ thể Thư Kỳ vô thức mềm xuống dựa vào trong l*иg ngực của Chu Tử An.

Chu Tử An hơi cong cẳng tay, ngón tay cậu vẫn vỗ về vuốt ve đầu của Thư Kỳ, lúc chải xuống còn như có như không chạm vào cô khiến cô hơi rụt người vì nhột, cô nhíu mày vỗ tay cậu một cái cảnh cáo. Chu Tử An cười phì một cái nói xin lỗi, sau đó cậu hạ mi nhìn đỉnh đầu Thư Kỳ, mùi thơm cơ thể của cô quanh quẩn bên chóp mũi cậu khiến cậu có chút xúc động.

Người khác nhìn vào sẽ thấy được cảnh tượng một người đàn ông thanh tuấn cao gầy mặc y phục trắng đai ngọc rũ mắt nhìn mỹ nhân trong ngực, cậu như đang ôm lấy vị mỹ nhân yểu điệu mặt mày như họa, khí chất mềm mại cùng đôi mắt sáng ngời.

Sau ngày hôm nay là cậu và cô sẽ không cùng tập luyện với nhau nữa, cậu biết dù cả hai vẫn là bạn bè nhưng đã có thứ gì đó thay đổi rồi, cả hai không thể vô tư ôm lấy nhau như thế này nữa. Nói thật thì cậu có chút không nỡ, nhưng cậu biết điều đó mới tốt cho cả hai.

Chu Tử An đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu cô và hơi cọ nhẹ đỉnh đầu mềm mại ấy, nghĩ đến điều ấy mà tâm trạng có chút ảm đạm, nhưng cậu biết cả hai cần phải đi tiếp hành trình của riêng mình.

Thư Kỳ cũng im lặng để mặc cho Chu Tử An có hành vi thân mật hơn mức bạn bè như thế này, vì cô cũng chuẩn bị thả Chu Tử An ra, cho cậu khoảng thời gian để cậu tự xem lại lòng mình. Mồi lửa cô thắp cũng đã đủ rồi, chỉ đợi đủ thời gian để nó cháy bừng lên thôi. Mà để mồi lửa ấy phát nổ thì cần thêm chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và không gian phù hợp, sắp tới cô sẽ không cho Chu Tử An cơ hội suy nghĩ thông suốt để chạy trước đâu, cô phải là người chạy trước cậu mới được.

Chu Tử An nào biết suy nghĩ trong lòng Thư Kỳ, cậu tập trung ôm cô một cái thật chặt tới mức Thư Kỳ phải quay đầu nhìn cậu với ánh mắt như đang muốn hỏi cậu bị gì vậy. Chu Tử An cười gượng một cái rồi thả cô ra, sau đó cậu quay đầu nhìn sân khấu như không có chuyện gì.

Cô Bạch cũng tới để đợi thông báo thứ hạng cùng hai học trò cưng của bà, bà vừa bước vào phòng thi liền tìm kiếm hình bóng hai người. Vừa thấy là cô Bạch liền đi tới ngồi cạnh Thư Kỳ, bà nhìn thoáng qua sân khấu rồi mới quay sang cầm tay Thư Kỳ hỏi:

"Sao rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ hai đứa?"

"Ổn lắm ạ, con nghĩ là cũng sẽ được giải" Thư Kỳ mềm giọng đáp.

"Đâu chỉ là được giải, mà phải là giải nhất luôn cơ" Chu Tử An thì không khiêm tốn như Thư Kỳ, cậu hất mặt tự tin nói.

Cô Bạch còn lạ gì với sự kiêu ngạo của Chu Tử An, bà nhìn biểu cảm thả lòng của Thư Kỳ thì cũng không còn lo lắng, đứa trẻ này của bà lúc nào cũng tự ti, lúc này lại khó được thoải mái như vậy.

Bà vừa câu được câu không nói chuyện với hai người, đoạn bà nhớ ra nhờ vả của đạo diễn Dương. Tối hôm qua đạo diễn Dương có gọi điện cho bà nhắc khéo vụ này, cứ như sợ bà quên mất vậy.

Bởi vì bây giờ Thư Kỳ đã thi xong nên cô Bạch nghĩ là nhắc tới cũng không có vấn đề gì nên bà quay sang nhìn Thư Kỳ hỏi: "Cô bỗng nhớ ra có một vị đạo diễn có nhờ vả cô hỏi con một chuyện đấy Tiểu Kỳ, con có biết đạo diễn Ngô Dương không?"

Thư Kỳ nghe xong thì có chút ngờ nghệch, cô không hay coi phim lắm, dù có coi thì cũng không nhớ tên đạo diễn nên cô Bạch hỏi cô đạo diễn Dương là ai thì cô cũng không biết.

"Không biết ạ, mà có chuyện gì không cô?" Thư Kỳ ráng lục lại trí nhớ nhưng vẫn không thế nhớ ra vị đạo diễn ấy, cô khó hiểu hỏi lại cô Bạch.

"Con không biết cũng không sao, đại loại là một vị đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí hỏi cô là con có hứng thú đóng phim không, ông ấy có một vai diễn muốn mời con đóng. Nếu con hứng thú thì con xem qua kịch bản và nhân vật thử." cô Bạch cười nói, bà đưa điện thoại đang mở kịch bản đưa cho Thư Kỳ coi.

Thư Kỳ đưa tay nhận lấy điện thoại, cô có chút tò mò đọc kịch bản trong điện thoại, Chu Tử An ngồi bên cạnh cũng ham vui nhướn đầu sang đọc cùng cô. Thư Kỳ đọc rất là cẩn thận, đọc xong cô thấp thỏm hỏi cô Bạch:

"Kịch bản với nhân vật thì rất tốt ạ, nhưng con có thể đóng phim được ư?" Thư Kỳ không tự tin nói.

"Sao lại không chứ, con vốn có năng khiếu diễn xuất mà, nếu con không có khiếu thì đã không thể múa tốt được như thế này rồi" cô Bạch từ ái xoa đầu Thư Kỳ, bà nói tiếp: "Con có thể thử một chút cũng tốt, bước ra khỏi vùng an toàn của mình để thử sức ở lĩnh vực mới như này cũng tốt cho con."

"Đúng vậy đó, cậu thử đi xem sao, tớ thấy vai diễn này cũng khá hay. Cậu đừng lo đi quay bị bắt nạt, nếu ai dám không có mắt bắt nạt cậu thì cậu cứ mách tớ, tớ sẽ xử lý kẻ đó cho cậu" Chu Tử An ngồi bên cạnh cũng cổ vũ, cậu thấy Thư Kỳ đồng ý không có gì không tốt hết.

Vừa có trải nghiệm mới, vừa gặp gỡ được nhiều người mới. Cậu sắp tới không biết có thể ở bên Thư Kỳ được bao lâu, cô kết bạn được thêm người bạn mới cũng tốt.

Chu Tử An cũng cảm thấy may mắn vì anh trai mình có công ty truyền thông, địa vị trong giới cũng cao, vừa đủ để bảo kê cho Thư Kỳ.

"Vậy thì con thử xem sao, cô giúp con trả lời đạo diễn Dương nhé." Thư Kỳ nghe hai người thuyết phục mình thì cũng cảm thấy khá tốt, cô cười nói với cô Bạch, song cô chợt nhớ tới vấn đề quan trọng khác là cát xê.

"Nhưng mà con không rõ giá cát xê của diễn viên nữa, có gì cô thương lượng với đạo diễn Dương thay con nhé, con không quan trọng tiền bạc lắm đâu." Thư Kỳ ôm lấy cánh tay của cô Bạch, cô dụi đầu mình vào vai cô làm nũng.

Cô Bạch phì cười xoa đầu Thư Kỳ, bà nói được. Dù Thư Kỳ có nói không quan trọng tiền bạc thì bà cũng phải cạo một tầng da của đạo diễn Dương mới được, đừng mơ người mới mà dễ dụ nhé.

Vừa nói xong vấn đề vai diễn thì ban giám khảo của cuộc thi cũng phát thông báo chuẩn bị công bố thứ hạng, cả ba người liền tập trung theo dõi.

Thư Kỳ và Chu Tử An nghe ban tổ chức thông báo từ thứ hạng thấp tới cao dần, từng cái tên được đọc ra nhưng chưa có tên hai người. Cả hai hồi hộp đợi giải nhất và giải nhì, rất nhanh giải nhì cũng được thông báo xong, chỉ còn giải nhất nữa thôi.

"Và giải nhất của cuộc thi vũ đạo quốc tế lần thứ 28 này là..." giọng của MC lanh lảnh cất lên, tới đoạn quan trọng thì anh ta hạ giọng nói chậm như trêu chọc tinh thần của những cặp đôi chưa được nhắc tên, bỗng dưng MC cất cao giọng nói to: "Xin được chúc mừng ngài Chu Tử An và cô Lâm Thư Kỳ đã xuất sắc giành được giải nhất!"

Thư Kỳ và Chu Tử An vui mừng ôm chầm lấy nhau, cô cười hớn hở, đôi mắt mèo lấp lánh của cô ánh đầy sự vui mừng, cậu cũng cười ngờ nghệch nói: "Chúng ta làm được rồi!"

Vành mắt cả hai hơi đỏ lên, con ngươi ngậm nước, cả hai đều muốn khóc vì vui mừng. Công sức bọn họ tập luyện vất vả nửa năm cuối cùng cũng được đền đáp. Đặc biệt là Chu Tử An và Thư Kỳ đều đã đặt nét bút đẹp cuối cùng cho sự nghiệp đi diễn của bản thân.

Cô Bạch cũng bị lây nhiễm không khí vui mừng của cả hai, bà cười nhìn hai người với ánh mắt đầy tự hào.

Vui mừng xong thì Chu Tử An nắm lấy bàn tay mềm mại của Thư Kỳ, cậu đan năm ngón tay vào tay cô, nắm thật chặt rồi cùng cô đi lên sân khấu nhận thưởng. Thư Kỳ nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh, cảm xúc trong mắt của cô mập mờ không rõ, chỉ biết nó rất phức tạp và được giấu cẩn thận dưới làn sương mờ. Chu Tử An cũng không biết rằng biểu cảm trên mặt mình khi nhìn cô dịu dàng tới cỡ nào, tầm mắt cậu chỉ có cô.

Cô Bạch từ xa nhìn bầu không khí của hai người, bà thở dài một hơi, không biết duyên phận giữa hai đứa trẻ này là phúc hay họa.

Nhưng cũng chính bà là người đã ghép hai đứa ấy thành một đôi, nếu là họa chỉ xin ông trời hãy trừng phạt bà, đừng trách hai đứa nhỏ. Nhất là Thư Kỳ, con bé xứng đáng có một hạnh phúc.