Tiểu Quang chán muốn chết nhìn Thư Kỳ tập luyện với Chu Tử An. Ngày nào nó cũng phải nhìn hai người này động tay động chân dán nhau thông qua việc tập luyện mà vẫn cứ hành xử như tình đồng chí cũng 4 tháng rồi, chắc bởi vì chỉ còn 1 tháng nữa là tới cuộc thi nên tần suất luyện tập bỗng chốc trở nên dày đặc, cả hai cũng nghiêm túc hẳn lên, không có đùa giỡn với nhau nữa.
Huấn luyện viên của hai người là cô Bạch cũng hiếm thấy xuất hiện ở phòng tập nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở chỉnh cái này thêm cái kia.
Lúc này cô Bạch nhìn cả hai đã đem một đoạn múa rất khó, yêu cầu sự phối hợp ăn ý và tin tưởng tuyệt đối mới có thể hoàn thành làm cho thuận lợi trôi chảy thì không khỏi vui mừng. Hai người học trò này của bà chính là niềm tự hào lớn nhất của bà, kể từ 10 năm trước bọn họ đã có thể giành lấy nhiều giải thưởng lớn nhỏ, nhưng chưa từng một lần ỷ y mà từ bỏ luyện tập, tới giờ thì trình độ của bọn nhỏ đã không cần tới sự dạy dỗ của bà nữa.
"Hai đứa làm tốt lắm! Chỉ cần giữ vững phong độ, không được lười biếng luyện tập thì cuộc thi vũ đạo quốc tế sắp tới sẽ không làm khó hai đứa" cô Bạch vui mừng cười, cô vỗ vai từng người với ánh mắt tràn ngập ý cười xen lẫn tự hào.
"Tất nhiên rồi, cô cũng không xem hai đứa con là ai! Là hai học trò thiên tài tuyệt đỉnh của cô đó!" Chu Tử An nhướn cằm ra vẻ kiêu ngạo, nếu lúc này cậu mà có đuôi của con công thì chắc hẳn nó sẽ xòe to khoe khoang khắp nơi rồi.
"Cô biết hai con rất giỏi nhưng cũng không thể vì thế mà tự mãn" cô Bạch bất đắc dĩ nhìn Chu Tử An ấu trĩ.
"Cô đừng mắng Tử An nữa mà, cậu ấy có tư bản nên mới kiêu ngạo như vậy" Thư Kỳ mỉm cười vội vàng cứu giá cho Chu Tử An.
Lúc này Chu Tử An nhận được cuộc gọi từ mẹ mình nên cậu vội vàng nói với cô Bạch một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, tới chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại, lúc này mẹ cậu đang ở nước ngoài để đi du lịch nên chỉ gọi hỏi cậu về cuộc thi sắp tới và kế hoạch học thạc sĩ của cậu.
Mặc dù mẹ Chu Tử An là Chu phu nhân cũng rất tự hào vì có một cậu con trai làm nghệ sĩ múa nổi tiếng, nhưng kì thật bà càng xem trọng học vấn hơn, bà luôn nghĩ con trai bà cũng không thể biểu diễn cả đời được.
Còn cô Bạch trong phòng lúc này vừa thấy Chu Tử An đi khuất thì thở dài nắm lấy tay Thư Kỳ, bà có chút lo lắng hỏi: "Cuộc thi sắp tới là cuộc thi cuối cùng của con rồi, con có dự định gì chưa?"
Thư Kỳ có chút ngạc nhiên khi nghe cô Bạch hỏi, cô cười híp mắt trả lời với vẻ kiêu ngạo: "Con sẽ mở trung tâm huấn luyện múa ạ, cô đừng lo lắng, con không thất nghiệp được đâu."
"Ý cô không phải việc này" cô Bạch có chút nghẹn ngào nói: "Nếu con không diễn cặp với Tử An nữa thì con có sao không? Cô lo lắng con không dứt ra được , còn thằng nhóc kia thì vô tư nói đi là đi."
Bà vẫn luôn xem trong mắt hoàn cảnh của hai đứa học trò cưng của bà, Thư Kỳ bởi vì hoàn cảnh gia đình mà trước kia luôn dè dặt cẩn thận lấy lòng người ta, sau này lớn rồi cũng không còn lo trước lo sau như thế nữa nhưng sự nặng tình này của cô vẫn luôn tồn tại, yêu Chu Tử An nhưng không thể nói.
Người khác có thể không biết nhưng cô Bạch lại biết rất rõ tình cảm của nguyên chủ dành cho Chu Tử An sâu đậm tới mức nào, nên bà giận lắm, giận cô nặng tình lại cố chấp, cũng giận thằng nhóc kia không rõ ràng. Nhưng ngoài cô Bạch biết rõ tâm tư của nguyên chủ ra thì chắc cũng không có ai ngờ rằng sẽ có người biết rõ đối phương là đồng tính vẫn đâm đầu vô như thiêu thân. vậy nên cô Bạch lo lắng cũng là lẽ hiển nhiên.
"Con không sao đâu ạ, từ lúc chúng con quyết định sẽ giải nghệ thì con biết sớm muộn gì cũng phải thay đổi, con không thể cứ chấp mê bất ngộ như vậy được, vậy nên con vẫn đang cố gắng chấn chỉnh bản thân từng ngày." Thư Kỳ đỏ mắt nắm lấy tay cô Bạch nói.
"Con có thể suy nghĩ như vậy cũng tốt, con cũng đừng cố chấp nữa, thằng nhóc ấy không phù hợp với con." cô Bạch thở dài an ủi Thư Kỳ, bởi vì bà không có con cái nên bà coi cô như con gái ruột vậy, nhìn cô như vậy bà cũng không dễ chịu gì, nhưng việc này là cô tự chuốc lấy, bà cũng không tiện nói nhiều.
"Con biết rồi mà, sau khi thi xong con sẽ nghiêm túc thay đổi bản thân, con giờ nói trẻ không trẻ nói già không già, nếu cứ như vậy thật thì về già sẽ cô đơn lẻ bóng mất. Cho nên con sẽ thật là phấn đấu kiếm cho cô một chàng rể tuyệt vời nhé?" Thư Kỳ cười đùa với cô Bạch, lúc này cô giống như một đứa trẻ ôm chầm lấy vai cô Bạch, giọng của cô hơi lên men.
"Tốt lắm tốt lắm" cô Bạch cũng không biết nói gì hơn ngoài vui mừng.
Chu Tử An vừa ứng phó với mẹ mình xong, cậu vừa quay lại định vô phòng thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Nội dung cuộc nói chuyện như một cái ghim găm vào óc cậu, khiến cậu đứng chết lặng ở ngoài cửa, không dám đẩy cửa vào lại không dám rời đi.
Vừa nghe tới Thư Kỳ muốn tìm cho cô Bạch một chàng rể tuyệt vời khác làm cho Chu Tử An có chút khó chịu nhíu mày, nhưng cậu lại thầm phỉ nhổ mình có tư cách gì mà ngăn cô ấy tìm bến đỗ tương lai cho mình, không lẽ cả đời cô ấy phải dán lên cậu - một thằng tồi tệ không dám đối mặt với bản thân sao?
Đúng vậy, cậu thừa nhận mình thích Thư Kỳ, thích bao nhiêu cậu cũng không xác định được, chỉ biết là vừa nghĩ tới cô thân thiết với chàng trai khác là cậu liền khó chịu. Về mặt tình cảm thì cậu biết mình thích Thư Kỳ lắm, thích vô cùng, nhưng lý trí cậu lại nói rằng cậu không có cách nào ở bên cô cả.
Việc Chu Tử An giằng xé nội tâm như vậy cũng là nhờ công Thư Kỳ chăm chỉ cẩn thận kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chu Tử An, cô như cố tình lại như vô tình trở lại thời cả hai còn học cấp ba - cái thời mà cậu có rung động với cô. Cô lại như có như không chạm vào cậu, vừa đủ để cậu không khó chịu, hành động lại hơn mức thân thiết của bạn bè khiến con người ta phải nao nao.
Cái Thư Kỳ muốn là cô phải trở thành một thói quen không thể bỏ của Chu Tử An, dù biết phía trước là ngõ cụt thì cậu cũng phải đi.
Thư Kỳ liếc nhìn bóng dáng đứng chết chân ngoài cửa, cô thầm cười, lại đưa tay xoa đôi mắt hơi đỏ lên của mình. Cô ra vẻ như không có việc gì cười tủm tỉm nói: "Được rồi không nói chuyện này nữa ạ, chúng ta nói tới chuyện vui hơn chút đi nha cô? Nếu như bọn con mà giành được huy chương vàng thì cô hứa phải khao chúng con một buổi thật hoành tráng ăn mừng đó nhé."
Chu Tử An ngoài cửa vừa nghe xong cũng vội vàng chạy vọt vào: "Đúng đó! Có ai như cô không? Keo kiệt muốn chết luôn! Tụi con giành cho cô bao nhiêu giải thưởng mà cũng không được cô đãi bữa nào ra hồn hết!"
Chu Tử An thở phì phò lên án, lần nào đạt giải cô Bạch cũng dẫn cậu và Thư Kỳ về nhà ăn cơm cô nấu, mà khổ nổi cô Bạch nấu ăn chẳng ngon tẹo nào. Lần nào hai đứa cũng phải cố gắng chuốc cho cô Bạch say rồi mới dám thủ tiêu mớ đồ ăn đó.
"Được được, cô hứa lần này sẽ dẫn hai đứa đi ăn một bữa ra hồn được chưa?" cô Bạch trợn mắt nói, công sức bà nấu cả buổi mà hai đứa nhóc này còn không biết trân trọng! Suốt ngày cứ đòi ăn mấy quán ăn linh tinh bên ngoài, không đảm bảo sức khỏe gì hết!
Thư Kỳ lại quen nẻo quen cửa tách hai người ra để tránh cho Chu Tử An ấu trĩ lại chọc cho cô Bạch không vui, cô Bạch dặn dò hai người một chút rồi cũng đi về.
"Đi về thôi Thư Thư! Tớ đói muốn chết luôn rồi, chỉ đợi canh xương hầm của cậu thôi" Chu Tử An thấy cô Bạch đã đi rồi cũng phấn khởi nắm trụ cánh tay Thư Kỳ nói.
"Cũng may nhà tớ vẫn còn đủ nguyên liệu nấu ăn, nhưng phải đợi hầm khá lâu đấy. Cậu chờ được không?" Thư Kỳ thoải mái để cho Chu Tử An ôm lấy cánh tay mình, cô và cậu cùng đi xuống bãi đổ xe, vừa đi vừa suy nghĩ nên làm thêm món gì để ăn trong bữa tối.
Bởi vì cuộc thi sắp tới nên Chu Tử An và Thư Kỳ đều phải giữ dáng, siết chặt chế độ ăn, không thể tùy tiện ăn uống bên ngoài nên một tháng đổ lại đây Chu Tử An đều sang nhà cô cọ cơm, cô phụ trách nấu cơm, cậu phụ trách ra tiền và rửa chén.
"Được hết!" Chu Tử An vui vẻ nói, gương mặt tinh xảo của cậu tràn ngập nét phấn khởi, khiến cho khí tràng của cậu vốn đã sáng rực nay còn lóa mắt hơn.
Chu Tử An nhìn thấy Thư Kỳ tính lên ghế lái thì vội vàng kéo cô lại, đẩy cô vào ghế phụ còn mình thì tự ngồi vào ghế tài xế, cậu tự nhiên như không quay sang thắt dây an toàn cho Thư Kỳ, có chút nghịch ngợm nói:
"Mấy nay toàn là cậu làm tài xế cho tớ, hôm nay tớ cũng muốn thử hộ tống tiểu thư về nhà"
Thư Kỳ cười trầm ngâm không đáp, cô cũng tùy tiện cậu. Bỗng dưng điện thoại của cô nhảy lên cuộc gọi đến từ bạn thân nữ của nguyên chủ là Lý Ngọc Anh, cô ấy là bạn cấp ba của nguyên chủ, hai người quan hệ cũng khá thân thiết, nhưng bởi vì lên đại học Lý Ngọc Anh học ở thành phố khác và ở lại thành phố đó để làm việc luôn nên hai người thỉnh thoảng mới gặp nhau. Nhưng quan hệ bạn bè vẫn được duy trì rất tốt, Thư Kỳ từ lúc xuyên vào cũng không quên bảo trì thói quen nói chuyện phiếm với cô bạn này.
Thư Kỳ nhìn Chu Tử An ra hiệu mình có cuộc gọi rồi bắt máy.
"Mình nghe này" Thư Kỳ cười dịu nói.
"Mình có gửi cho cậu thông tin của người hôm bữa mình nói cậu ấy! Cậu xem xem coi có vừa ý không? Không thích thì cũng không sao, mình dù đào ba thước đất cũng phải tìm cho cậu một gã ngon lành hợp mắt cậu!" giọng nói oanh tạc của Lý Ngọc Anh từ đầu bên kia vang tới, nghe âm lượng cũng biết cô nàng đang rất phấn khích vì Thư Kỳ mãi mới đồng ý xem thử mấy chàng trai khác ngoài Chu Tử An.
"Cậu đừng có treo mình trên cây cổ thụ kia nữa, đưa mắt ra ngoài xem thì cậu sẽ thấy còn hàng tá người đẹp trai có điều kiện tốt. Cậu không biết có bao nhiêu người yêu thầm mình đâu, Lâm mỹ nhân sao có thể cứ mãi độc thân như vậy được!" Lý Ngọc Anh là một cô nàng có cá tính, thẳng thắn, nói chuyện không hề quanh co lòng vòng. Cô ấy nóng vội rót cho Thư Kỳ một đống canh gà nhằm lay tỉnh cô bạn ngu ngốc muốn chết của mình.
Bởi vì âm thanh nói chuyện của Lý Ngọc Anh rất lớn cộng thêm Thư Kỳ "vô tình" để âm lượng điện thoại cũng không nhỏ nên Chu Tử An cũng nghe cái được cái không cuộc gọi này, chắp vá mấy từ khóa lại cũng giúp cậu hiểu đại khái được ý của Lý Ngọc Anh. Bàn tay đang nắm vô lăng không khỏi siết chặt lại, nhưng gương mặt cậu vẫn không có chút cảm xúc gì.
"Mình biết rồi mà, để giờ mình xem luôn nhé? Cậu cũng đừng có vội đáp ứng hay nói linh tinh đấy, lỡ mất thời gian của người khác cũng không hay" Thư Kỳ thở dài đỡ trán, cô mềm giọng nói Lý Ngọc Anh với vẻ bất đắc dĩ.
"Hừ! Cậu không biết mình vừa đưa ảnh cậu và thông tin ra thôi là không biết bao nhiêu chàng trai nhờ mình mai mối đâu! Mình đã cẩn thận lựa chọn cho cậu đấy, đảm bảo mấy người mình đưa rất tuyệt" Lý Ngọc Anh cũng không hối thúc nhiều nữa, cô biết mình mà ép Thư Kỳ quá thì sẽ phản tác dụng nên cô chỉ dặn dò vài câu rồi tắt máy.
Thư Kỳ cũng mở tin nhắn mới nhất của Lý Ngọc Anh gửi mình, cô nàng oanh tạc khung chat tin nhắn bằng vài tấm hình của một chàng trai cùng với thông tin cơ bản của chàng trai ấy. Thư Kỳ cẩn thận đọc thông tin và coi qua ảnh một chút rồi mới nói với Chu Tử An:
"Ngọc Anh mới gửi cho tớ thông tin của đồng nghiệp cô ấy, cậu nghe qua xem coi có được không? Anh ấy năm nay 29 tuổi, làm phó giám đốc nhân sự của công ty chứng khoán, có nhà có xe ở thành phố, là con một trong gia đình, tướng mạo cũng đoan chính" Thư Kỳ vừa nói vừa giơ màn hình điện thoại đang để ảnh của vị ấy cho Chu Tử An nhìn.
Chu Tử An liếc sơ qua, cậu cắn môi hậm hực nói: "Không được! Người này điều kiện nghe có vẻ tốt nhưng anh ta là con một đấy, cậu mà gả qua đó thì sẽ khổ lắm. Hơn nữa anh ta cũng không đủ đẹp, không xứng với cậu."
Thư Kỳ nghe xong cũng không ý kiến gì, cô nhìn lại một lượt rồi cũng cười đùa: "Cũng đúng nhỉ? Tớ cũng muốn con tớ sau này phải là một tiểu mỹ nhân hoặc tuấn nam." Nhưng bỗng chốc cô liền uể oải, héo như cọng rau úng: "Nhưng tớ biết đi đâu tìm người vừa đẹp vừa giỏi còn chiều tớ đây?"
Chu Tử An nghiến răng trừng Thư Kỳ một cái, thoạt nhìn cậu chỉ giống như một người bạn hết cách với bạn của mình: "Cậu lo cái gì!? Cậu còn trẻ lại đẹp, người khác chỉ sợ không xứng với cậu thôi"
Thư Kỳ bĩu môi lí nhí nói thầm: "Nhưng cũng có xứng với người tớ thích đâu...Thôi bỏ đi" giọng cô có chút thất vọng, mang chút mềm yếu đáng thương lại không cam lòng
"Cậu nói gì cơ?" Chu Tử An khó hiểu quay sang hỏi Thư Kỳ, cậu nghe cô lầm bầm gì đó trong miệng nhưng không nghe được cụ thể cô nói cái gì.
Thư Kỳ vội nói không có gì, cô làm ra vẻ không có chuyện gì chuyển đề tài sang bữa tối.
[Em thật lo lắng quá Kỳ Kỳ, nguyên chủ yêu tha thiết Chu Tử An như vậy, chúng ta cũng không thể làm trái với nhân thiết mà chạy đi tán tỉnh thiên tuyển chi tử được Còn có 2 tháng nữa là tới tiết điểm quan trọng của hai người rồi] Tiểu Quang nằm trên vai Thư Kỳ chán nản.
"Dù là nhân thiết nhưng nếu như có thể diễn biến tự nhiên hợp lý thì daddy Thiên Đạo vẫn cho phép. Em không thấy chị đang rất cố gắng xây dựng tâm lý buông tha cho Tử An sao? Chị yêu cậu ấy như vậy nên chị cũng không thể quấn lấy cậu ấy mãi được, việc thả đoạn tình cảm này xuống là điều cần thiết nha" Thư Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói của cô dịu dàng như nước, nhưng lời nói nghe lại lạnh nhạt đến cực điểm: "Phải cho tên ngốc này biết được người con gái yêu cậu ấy tha thiết cũng biết quay đầu, thế giới không vận hành xung quanh mình cậu ta mãi được."
"Không mất thì sao biết thứ ấy quan trọng tới nhường nào đúng không?" Thư Kỳ thầm mỉm cười, âm cuối của cô có hơi kéo dài, Tiểu Quang nghe xong cũng chỉ biết cảm thán vị nam chính thụ này cũng thật tội nghiệp, bị trêu chọc không nói, còn sắp bị bỏ rơi rồi.