Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 29

Edit: Humm

Beta: Han, Maria, Khứ Canh Trù



Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết đã nhảy liên tiếp hai điệu nhảy, mà Thẩm Triết vẫn chưa buông cô ra, rõ ràng anh vẫn có ý định nhảy tiếp.

Hứa Nhân Nhân cảm thấy mình thở sắp thở không ra hơi, liền đẩy anh ra: “Thẩm Triết, mục đích của anh là muốn tôi mệt chết đúng không?”

Thẩm Triết lúc này mới nhớ ra Hứa Nhân Nhân không thể vận động trong thời gian dài, anh nhanh chóng buông cô ra: “Xin lỗi, em có muốn uống nước không? Tôi lấy cho em.”

“Không cần.” Hứa Nhân Nhân dựa vào người anh: “Đỡ tôi một chút, tôi không còn sức rồi.”

Vừa nãy vì để áp chế Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân đã dùng hết các thủ đoạn, kết quả Thẩm Triết có bị áp chế hay không thì cô không biết nhưng cô cũng đã kiệt sức rồi.

Thẩm Triết một tay đỡ cô, đột nhiên cúi xuống bế cô lên.

Hứa Nhân Nhân giật mình, vội vỗ nhẹ một cái vào anh: “Anh làm gì vậy?”

“Không phải em hết sức rồi sao? Tôi sẽ bế em đi.”

Cái ôm của Thẩm Triết gây ra động tĩnh không nhỏ, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Xấu hổ chết mất.

Hứa Nhân Nhân vùi mặt vào người Thẩm Triết: “Nhanh đi đi.”

Thẩm Triết cười thành tiếng, Hứa Nhân Nhân có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động của l*иg ngực anh, giống như đang chế nhạo thể lực của cô vậy. Hứa Nhân Nhân tiếp tục thúc giục anh: “Mau lên.”

Thẩm Triết nói: “Sợ cái gì? Ở đây làm gì có ai không biết chúng ta có hôn ước.”

Bên tai truyền đến tiếng người khác tự cho là nói nhỏ nhưng thật ra có thể nghe rõ ràng: “Quan hệ giữa Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân tốt thật.”

“Đúng rồi, trường chúng ta còn có nhiều fan CP của họ, theo như tôi biết thì cũng không ít đâu.”

“Cũng đúng, ai mà không thích một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy, mỹ nam phải đi cùng mỹ nữ chứ.”

*

Bọn cô còn có fan cp à? Hứa Nhân Nhân tự hỏi liệu bài tập về nhà của Hoành Âm có phải quá ít không!

Thẩm Triết ôm Hứa Nhân Nhân lên tầng, đến phòng dành cho khách anh mới thả cô xuống.

Hứa Nhân Nhân quay đầu lại nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi xuống đi.”

Thẩm Triết không chọc cô nữa, rót cho cô một ly nước, thấy cô nằm xuống sô pha thì đóng cửa bước đi ra ngoài.

Mà bên kia, Châu Nguyệt bị Trang Nhã hất nước, tuy rằng hơi nhếch nhác nhưng sau khi sấy khô và sửa sang lại đầu tóc một chút, nhìn lại cũng không đến nỗi không thể gặp người khác.

“Xin lỗi.” Tạ Tư Tề nói.

Nói đến cùng, từ đầu đến cuối, chuyện giữa cậu ta và Trang Nhã đã ảnh hưởng đến Châu Nguyệt.

“Quên đi, coi như cậu thành khẩn nhận sai.” Châu Nguyệt xua tay, Tạ Tư Tề cũng tính là người bị hại, cô ấy đã nhận được lời xin lỗi như ý, nên không cần nắm mãi không buông.

Châu Nguyệt hiện đang ở trong phòng khách tầng một của nhà họ Tạ, Tạ Tư Tề đã đưa cô ấy đến đây.

Sau khi chỉnh lại váy của mình, Châu Nguyệt dùng máy sấy sấy khô tóc ẩm, cô ấy định đi đến chỗ Hứa Nhân Nhân, nhưng đi một vòng mà tìm mãi cũng không thấy. Nghe thấy cuộc nói chuyện của người khác, cô ấy nghĩ có thể cô đang ở cùng Thẩm Triết, nên đành tạm thời xua tan ý định đi tìm Hứa Nhân Nhân, mà lấy điện thoại ra mở diễn đàn của trường.

Là một công chúa nhỏ hóng hớt, ngay cả khi đang ở hiện trường, cô ấy cũng muốn nghe ngóng ngay những chuyện ở nơi khác càng sớm càng tốt.

Và rồi cô ấy bỗng thấy một bài đăng thảo luận về Phạm Tư Tư.

Châu Nguyệt tìm một chỗ để đọc tất cả các bài viết, càng xem càng cảm thấy việc Phạm Tư Tư đột ngột trở về Trung Quốc vào thời điểm này chắc chắn không đơn giản như vậy. Cô ấy đang định tìm Tạ Tư Tề hỏi chuyện thế nào thì nhận thấy rằng bản thân đã quá tập trung xem điện thoại không ngờ đã 9 giờ.

Tạ Tư Mẫn đẩy một chiếc bánh kem cao nhiều tầng ra. Hai ngọn nến được thắp sáng trên đỉnh của chiếc bánh lớn, lần lượt là “1” và “6”.

Châu Nguyệt nhanh chóng cất điện thoại, quay lại trong đám người, mắt quét qua một vòng rồi đứng bên cạnh Hứa Nhân Nhân.

“Sao cả buổi tớ không thấy cậu thế?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

Hứa Nhân Nhân chợp mắt trong phòng khách, cô đã ra trước khi cắt bánh, chút nữa còn có trò hay mà.

“Tớ gặp phải một con mèo bị thương, nên trên đường có hơi trì hoãn.” Châu Nguyệt nói: “Phạm Tư Tư là chuyện gì vậy? Trên diễn đàn còn có bài viết cược Thẩm Triết mời cậu hay mời Phạm Tư Tư nhảy điệu nhảy đầu tiên đấy. Câu trả lời là không phải rất rõ rồi à.”

Hứa Nhân Nhân lại không biết có chuyện như vậy xảy ra.

Phía trước, Tạ Tư Tề đã hoàn thành lời ước và bắt đầu cắt bánh. Cậu ta không thể tự mình cắt hết một chiếc bánh to như vậy nên chỉ cắt một vài miếng tượng trưng sau đó đặt chúng trên bàn tráng miệng bên cạnh. Những người khác có thể tự cắt nếu họ muốn ăn.

Sau khi mọi người giải tán, Tạ Tư Tề cầm một miếng bánh đi tới, Hứa Nhân Nhân cong miệng nói với Châu Nguyệt: “Chuẩn bị có trò vui.”

Châu Nguyệt còn đang thắc mắc thì đã thấy Tạ Tư Tề bước tới, úp cả khối bánh vào mặt, vẻ mặt nhăn nhó: “Đã đánh cuộc thì thua phải chịu.”

Hành động của Tạ Tư Tề khiến mọi người xung quanh sửng sốt, tất cả mọi người lùi lại một bước, nhưng ánh mắt không thể không nhìn sang.

Tạ Tư Tề lấy ngón tay quệt một miếng nhỏ rồi cho vào miệng nếm thử rồi nói với đám đông đang ngơ ngác: “Ngon lắm, mọi người cũng có thể nếm thử.”

Sau đó cậu ta thản nhiên bỏ đi với khuôn mặt dính đầy kem.

Tất cả mọi người:?

Châu Nguyệt sửng sốt: “Tạ Tư Tề… cậu ta chắc không phải là chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nên điên rồi chứ?”

“Có thể lắm.” Hứa Nhân Nhân kéo Châu Nguyệt đến nơi đặt bánh: “Đi thôi, chúng ta cũng nếm thử xem.”

Châu Nguyệt: “…”

Luôn có cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó kì lạ mà cô ấy không biết.

Diễn đàn của Hoành Âm tối nay sôi động như một bữa tiệc, đủ loại tin đồn nối tiếp nhau đến choáng ngợp.

Tạ Tư Tề, Trang Nhã và Hoàng Tiêu, ba nhân vật chính của bộ phim truyền hình học đường quy mô lớn mà mọi người theo dõi trong nhiều tuần, hiện đã có một bước ngoặt lớn trong bữa tiệc tối nay. Tạ Tư Tề lắc mình biến thành một vương tử điển trai, mà Trang Nhã trắng tay rời khỏi bữa tiệc.

Điều xuất sắc nhất chính là sự tranh chấp giữa hoa khôi học đường mới và cũ của Hoành Âm. Hoa khôi học đường khóa trước của Hoành Âm, Phạm Tư Tư cũng xuất hiện tại bữa tiệc, còn bị người khác nhìn thấy đang nói chuyện thân thiết với Thẩm Triết. Vì lý do này, một số người thậm chí còn đặt cược xem Thẩm Triết sẽ nhảy điệu đầu tiên với ai.

May mắn thay, hôm nay lại là thứ 7. Nếu không, với sự bàn luận sôi nổi này mọi người hoàn toàn không muốn ngủ, ngày hôm sau chắc chắn sẽ là một ngày thiếu sức sống và uể oải.

Sự náo nhiệt trên diễn đàn kéo dài cả đêm, Châu Nguyệt luôn ở đầu tiền tuyến, mãi đến sáng mới ngủ thϊếp đi.

Cho đến ngày hôm sau, sự nhiệt tình của mọi người vẫn không hề giảm đi chút nào.

Hứa Nhân Nhân ngủ một giấc, ra ngoài đi dạo sau bữa sáng, quay lại mở điện thoại thì thấy Hoàng Tiêu đang gửi một link trong nhóm nhỏ ba người của họ.

Câu hỏi của Hoàng Tiêu đặt rất thẳng thắn: Một số người trong diễn đàn thảo luận rằng Châu Nguyệt thích Tạ Tư Tề, tôi hỏi thầm một chút, điều này là thật à?

Hứa Nhân Nhân nhấp vào link và thấy một vài hình ảnh Châu Nguyệt và Tạ Tư Tề khiêu vũ trong đại sảnh tối qua. Do góc chụp ảnh nên cả hai có vẻ rất tình cảm.

Có rất nhiều câu trả lời bên dưới, Hứa Nhân Nhân load lại thì bài đăng đã biến mất.

Hứa Nhân Nhân nhấp vào trang chủ của diễn đàn, những bài viết hóng hớt này đều biến mất.

Hoàng Tiêu: Quản trị viên đã xóa bài đăng, xóa đi cũng tốt.

Một lúc lâu sau Châu Nguyệt mới online, gửi một dấu chấm hỏi.

Châu Nguyệt: Cái gì vậy?

Châu Nguyệt: Anh nghĩ nhiều rồi.

Hứa Nhân Nhân chợt nhớ lại lần chơi trò nói thật hay thách lần trước, Châu Nguyệt nói rằng cô ấy đã có người cô ấy thích. Nhưng lúc đó cô đang bận suy nghĩ về cách đối phó với Trang Nhã nên quên hỏi.

Hứa Nhân Nhân nhắn tin riêng cho Châu Nguyệt: Hình như tớ chưa hỏi cậu về chuyện người cậu thích ấy…

Châu Nguyệt: Cậu không biết sao?

Hứa Nhân Nhân:?

Một lúc sau, Châu Nguyệt gọi video đến.

“Cậu có thể hỏi.” Châu Nguyệt hơi ngại liếc nhìn Hứa Nhân Nhân một cái, nhìn kỹ hơn có vẻ cô ấy còn đỏ mặt.

Đột nhiên Hứa Nhân Nhân nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là… anh trai tớ?”

“Đúng vậy.” Châu Nguyệt dường như lấy hết can đảm, tiếp tục nói như bình thường: “Nếu không phải có anh Tu Ninh, thì cậu nghĩ tại sao tớ sẽ đến Thụy Sĩ để gặp cậu? Chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, tớ là một người lễ nghi chu đáo như vậy hay sao?”

“Vậy nên cậu lợi dụng tớ.” Hứa Nhân Nhân chỉ tay về phía cô ấy: “Tớ không ngờ cậu lại như vậy đấy, Nguyệt Nguyệt.”

“Sao nào sao nào? Không phải giờ cậu cũng không rời được tớ sao.” Châu Nguyệt lè lưỡi.

“Cậu tinh mắt đấy, anh của tớ thật sự rất quyến rũ.”

Thật ra Châu Nguyệt đã từng nhắc tới chuyện này, cô còn tưởng rằng Châu Nguyệt đang nói đùa.

Tình cảm của Châu Nguyệt dành cho Hứa Tu Ninh bắt đầu từ mùa hè năm ngoái.

Khi đó, cô ấy đấu trí đấu dũng với mẹ kế ở nhà mỗi ngày, thỉnh thoảng cô ấy thắng, đôi khi lại là mẹ kế của cô ấy thắng. Mẹ kế của Châu Nguyệt không hung ác như mẹ kế của lọ lem, ít nhất dì ta sẽ không hà khắc chuyện cơm ăn áo mặc, sẽ giả bộ hiền thục trước mặt người ngoài để bảo vệ gia đình. Nhưng dù sao Châu Nguyệt cũng không phải con ruột, cho nên luôn tỏ vẻ khó chịu với Châu Nguyệt dù chỉ là chuyện vặt vãnh.

Một lần Châu Nguyệt và mẹ kế cãi nhau, trong cơn tức giận mẹ kế vung tay muốn đánh cô ấy. Khi đó, Châu Nguyệt mới 15 tuổi, đang tuổi trưởng thành, biết bản thân không thể tránh được cái tát này, nhưng bất ngờ là cơn đau trong tưởng tượng lại không đến.

Châu Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của Hứa Tú Ninh.

Hứa Tu Ninh quay lại để bàn bạc với bố Châu, vừa nhìn thấy cảnh này nên ra tay ngăn cản cái tát.

Anh ấy bỏ tay xuống: “Dì à, cháu nghĩ có chuyện thì nói là được rồi, không cần động tay chân như vậy.”

Mẹ kế của Châu Nguyệt biết Hứa Tu Ninh, dì ta lúng túng thu tay về, sắc mặt hết trắng lại xanh, vì vậy rất lâu sau đó dì ta không nhắm tới Châu Nguyệt.

Đây là chiến thắng lớn nhất của Châu Nguyệt trong việc đối phó với mẹ kế. Năm nay mẹ kế của cô ấy hai mươi chín tuổi, tuổi thật chưa tới hai mươi tám, chỉ hơn Hứa Tu Ninh vài tuổi. Khi nam thần như Hứa Tú Ninh đích thân gọi dì ta là dì, Châu Nguyệt cảm thấy mẹ kế còn bị đả kích hơn so với sự tức giận mà mấy năm qua cô ấy chịu.

Hứa Tu Ninh cũng không cố ý, anh ấy vừa trở về Trung Quốc, không có thời gian tìm hiểu rất nhiều chuyện, thậm chí còn không biết bà Châu bao nhiêu tuổi. Mẹ của Hứa Tu Ninh chăm sóc sắc đẹp rất tốt, 40 tuổi vẫn như tuổi 20 hoặc 30. Trong mắt anh ấy, bà Châu cũng vậy.

Sau đó, Hứa Tu Ninh đến phòng làm việc của bố Châu.

Châu Nguyệt nhìn anh ấy đi lên, cô ấy đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng bất chợt khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.

Sau đó, cho dù đi nghỉ ở Thụy Sĩ là một quyết định đột ngột, thuận tiện thăm Hứa Nhân Nhân trong truyền thuyết, hay biết về bộ mặt thật của Trang Nhã. Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với Tạ Tư Tề, cô ấy đã quyết định nói với Tạ Tư Tề sự thật mà cô ấy đã nghe được, thế cho nên bản thân dù chịu nhiều ấm ức ít nhiều cũng là đều bởi có liên quan đến Hứa Tu Ninh.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng trong thời gian ngắn mình sẽ trở thành bạn thân của Hứa Nhân Nhân, những tâm tư ẩn giấu đó càng khó nói thành lời.

Sau khi giải thích “động cơ phạm tội” của mình, Châu Nguyệt vội vàng cúp máy, như thể có thứ gì đó khủng khϊếp đang đuổi theo sau lưng cô ấy vậy.

Hứa Nhân Nhân mỉm cười, nếu Châu Nguyệt trở thành chị dâu của cô thì có vẻ… cũng không tệ nhỉ?

Hứa Nhân Nhân rất cố gắng nhớ lại cốt truyện, nhưng tiếc rằng nội dung trong sách đều tập trung về nam nữ chính, còn tuyến tình cảm của Hứa Tu Ninh thì không được nhắc đến.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Châu Nguyệt cũng từng tới Thụy Sĩ gặp cô, nhưng hai người chỉ nói chuyện khách sáo. Sau đó Châu Nguyệt rời đi, nguyên chủ tiếp tục ở lại Thụy Sĩ, hai người không có giao lưu sâu hơn.

Thứ hai, Hứa Nhân Nhân ngáp ngắn ngáp dài đi đến lớp học.

Mọi người trong lớp dường như cũng thiếu ngủ, người thì ngáp người thì ngủ gật.

Ngẩn ngơ qua hết tiết tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện trên bục giảng, cầm thước gõ xuống bàn, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.

“Dậy dậy, đã có lịch thi giữa kỳ rồi. Kiểm tra vào ngày 10 và 11. Nhìn các em xem, bộ dáng lường biếng này là muốn xếp cuối bảng của kỳ thi đầu tiên năm lớp 11 đúng không?”

Khi nghe thấy từ “kỳ thi”, những học sinh còn đang uể oải lập tức trở nên tỉnh táo.

Giáo viên chủ nhiệm nói đại khái về lịch thi, cảnh tỉnh mọi người, rồi rời đi trước khi giáo viên tiết đầu tiên đến.

“Tại sao phải thi giữa kỳ? Không phải chỉ mới khai giảng à.” Vẻ mặt Châu Nguyệt đầy đau khổ, hiển nhiên cực kỳ có ác cảm đối với chữ kỳ thi này.

Hứa Nhân Nhân không quá lo lắng, kể cả khi cô đứng từ dưới đếm lên trong kỳ thi thì gia đình vẫn sẽ khen cô.

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Tống Quân đi đến, cô ta hếch đầu lên: “Hứa Nhân Nhân, có muốn so điểm thi giữa kỳ với tôi không, xem ai sẽ là người làm bài tốt hơn.”

Sau nhiều lần thất bại khi thi đấu với Hứa Nhân Nhân, Tống Quân đã tỉnh ngộ. Là một học sinh nên so sánh dựa trên thành tích học tập, cô ta phải đánh bại Hứa Nhân Nhân một cách trọn vẹn trong kỳ thi giữa kì này.

Điểm của cô ta trên trung bình, từ những gì mà cô ta nghe ngóng được, trước đây Hứa Nhân Nhân không hề học một cách có hệ thống. Từ thành tích học tập chung của cả lớp Hứa Nhân Nhân, điểm Hứa Nhân Nhân chắc chắn phải kém hơn cô ta.

Tống Quân đã nhìn thấy ánh sáng của sự chiến thắng.

“Không.” Hứa Nhân Nhân không nhìn lên.

Cô lười biếng không tốt sao? Đầu óc có vấn đề mới tìm người khác để so thành tích.

“Cô không dám?” Tống Quân hỏi.

“Đúng vậy, tôi không dám. Cô có thể buông tha tôi không? Hiện tại tôi rất buồn ngủ.”

Đương nhiên, Tống Quân không thể buông tha cô được, vất vả lắm cô ta mới nghĩ ra một phương pháp phản công hoàn hảo đến mức Hứa Nhân Nhân tâm phục khẩu phục.

Cô ta không chỉ muốn Hứa Nhân Nhân chấp nhận thử thách mà còn muốn cô thua tâm phục khẩu phục.

Tống Quân đi rồi lại quay lại, Hứa Nhân Nhân nghĩ rằng cô ta đã bỏ cuộc. Ai biết tiết tiếp theo cô ta theo cô đi đến phòng vệ sinh, khóa cửa lại.

“Hứa Nhân Nhân, trong tay tôi có hai đoạn video, chắc hẳn là cô có hứng thú.” Tống Quân lấy điện thoại ra, mở album, bấm vào một đoạn video.

Cô ta cắm tai nghe vào tai trái lộ ra của Hứa Nhân Nhân, sau đó cầm lấy điện thoại và đưa video ra trước mặt Hứa Nhân Nhân.

Đoạn video lúc đầu tối đen, sau đó là một loạt tiếng ồn, giọng nói của hai người xuất hiện.

Bởi vì khoảng cách có chút xa nên giọng nói cũng không rõ ràng, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy được, trong giọng nói hai người đều đang âm mưu ngăn cản Hứa Nhân Nhân xuất hiện tại lễ hội âm nhạc. Liên hệ với hoàn cảnh, có thể dễ dàng đoán ra một trong số đó chính là Lưu Tư.

Đoạn video tiếp theo là vào ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, Thần Lộ ở cầu thang bất ngờ duỗi tay ra, lao về phía trước đẩy Hứa Nhân Nhân xuống cầu thang. Góc quay từ trên xuống theo đường chéo nên được quay rất rõ ràng hành động của Thần Lộ.

Hứa Nhân Nhân muốn xem lại nhưng Tống Quân đã lấy lại điện thoại rồi cất đi.

Để ngăn Hứa Nhân Nhân cướp điện thoại, cô ta đã đặt nhiều lớp mật khẩu trên điện thoại của mình trước khi đến. Cô ta nhanh chóng tắt điện thoại và giấu nó đi.

Là thành viên của ban văn nghệ, Tống Quân lười biếng trốn trong góc tường đợi lễ hội diễn ra, nhưng cô ta lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Lưu Tư và Thần Lộ. Bởi vì nội dung về Hứa Nhân Nhân nên cô ta đã kịp thời ghi âm lại.

Tống Quân và Hứa Nhân Nhân là đối thủ một mất một còn của nhau, cô ta chỉ ước một phát hạ gục Hứa Nhân Nhân. Nhưng đó là đối thủ của cô ta nên khi bị người khác nhăm nhe, cô ta lại có cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Vì vậy ngày hôm sau cô ta cố tình tìm người theo dõi hai người này, điều này giúp cô ta đã được chụp được vài thứ tốt.

Cô ta đã định nghĩ ra một điều kiện để nói chuyện với Hứa Nhân Nhân về vấn đề này. Nhưng hôm nay Hứa Nhân Nhân đã xúc phạm cô ta, cô ta lập tức xua tan ý định nói với Hứa Nhân Nhân và giấu video lại.

“Hứa Nhân Nhân, cô không muốn trả thù sao?” Tống Quân nói: “Hai đoạn phim này không chỉ có thể đuổi Lưu Tư ra khỏi dàn nhạc, mà bọn họ sẽ còn bị kỷ luật. Nếu họ bị kỷ luật, cho dù là thư mời nhập học hay đề cử đi du học, cả hai bọn họ đều không có cơ hội.”

Hứa Nhân Nhân không ngờ rằng trong tay Tống Quân còn có chứng cứ như vậy.

Trước đó cô đã nghĩ rằng Thần Lộ cố ý đẩy cô, cô còn cố ý kiểm tra xem có bất kỳ camera giám sát nào không, chỉ để lấy bằng chứng. Với hai đoạn video này, việc làm ô danh của Thần Lộ là điều dễ dàng.

“Cô muốn so như thế nào?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Cả hai chúng ta sẽ thi đấu sòng phẳng trong kỳ thi giữa kỳ này. So theo thứ hạng trong lớp, cô thắng tôi sẽ đưa video cho cô. Tôi cũng sẵn lòng tìm người giúp cô đăng lên diễn đàn, tố giác với thầy cô, khiến cho mọi người đều biết chuyện này, bêu xấu hoàn toàn danh tiếng của hai người họ.”

“Tôi thắng, cô sẽ làm tùy tùng cho tôi trong vòng một tháng.”

Hứa Nhân Nhân không đồng ý ngay lập tức: “Cuối kỳ trước, cô xếp hạng thứ mấy trong lớp?”

Tống Quân tự hào nói: “15, sợ chưa?”

Lớp 11-1 có 37 người, còn Tống Quân đứng thứ 15, cũng không chả có gì đặc biệt.

“So thì so.” Hứa Nhân Nhân nói.

Hết chương 29!