Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 25

Edit: Humm

Beta: Han, Maria, Khứ Canh Trù



Khi biết được Tạ Tư Tề và Trang Nhã chia tay, Hứa Nhân Nhân đang định bước lên xe về nhà.

Tạ Tư Tề gọi điện tới: “Cô thắng rồi, chúng tôi đã chia tay.”

Giọng cậu ta hơi khàn, ban đầu Hứa Nhân Nhân nghe không ra, cho đến khi nghe nội dung, cô mới nhận ra rằng đối phương là Tạ Tư Tề.

Hứa Nhân Nhân “A” một tiếng: “Nhanh vậy à…”

Tạ Tư Tề: “…”

Tạ Tư Tề hỏi: “Cô còn ở trường không?”

“Ở cổng trường, chuẩn bị về.”

“Tôi sẽ đến đó.” Nói xong cậu ta cúp điện thoại.

Hứa Nhân Nhân đứng bên lề đường, quyết định đợi cậu ta một lát.

Một lúc sau, Tạ Tư Tề đi ra.

Cậu ta mang theo một chiếc cặp trên vai, khuôn mặt vẫn đeo cặp kính gọng đen bẩn đến nỗi tóc mái che mất cả gọng kính. Khuôn mặt tái nhợt khiến cậu ta trông giống như một ma cà rồng lâu ngày chưa ra ngoài sáng.

Trong nguyên tác, có vài dòng miêu tả về Tạ Tư Tề.

Khi Tạ Tư Tề còn rất nhỏ, để thể hiện tấm lòng bao dung của một người mẹ kế, mẹ cậu ta không quá thân thiết với Tạ Tư Tề mà cố gắng đối xử bình đẳng với ba đứa trẻ. Tuy nhiên, vào thời điểm đó anh trai và chị gái của Tạ Tư Tề, một người đã học cấp hai, một người là học sinh lớp 5 đều nghịch như khỉ. Chỉ có Tạ Tư Tề vẫn là một đứa trẻ mặt búng ra sữa, là thời điểm cậu ta cần bố mẹ nhất.

Hơn nữa độ tuổi tiểu học và trung học cơ sở là khó đối phó nhất. Khi đối mặt với anh em cùng cha khác mẹ trong gia đình, Tạ Tư Hiền và Tạ Tư Mẫn thường xuyên bắt nạt và trêu chọc Tạ Tư Tề. Thời thơ ấu của Tạ Tư Tề có thể dùng từ “đen tối” để hình dung.

Sau đó Tạ Tư Hiền và Tạ Tư Mẫn cũng lớn dần, cả hai đều có ý định hàn gắn mối quan hệ với Tạ Tư Tề. Nhưng Tạ Tư Tề đã trở thành một thiếu niên u ám quái gở, cậu ta không còn chấp nhận lòng tốt của hai anh chị em kia nữa. Thậm chí họ thỉnh thoảng dẫn bạn trai, bạn gái về nhà đã khiến Tạ Tư Tề căm ghét những người yêu thích sự phù phiếm. Vì vậy, sau khi cậu ta gặp được Trang Nhã đơn thuần, tích cực hướng về phía trước lại không ham giàu sang đã nhanh chóng bị cô ta thu hút.

Tuy nhiên, nguyên tác chỉ đề cập những chuyện ở trường trung học của cậu ta trong vài câu. Nếu không phải là do những chuyện gần đây, Hứa Nhân Nhân sẽ không nhớ lại một đoạn ngắn như vậy trong nguyên tác.

Hứa Nhân Nhân đứng ở tại chỗ chờ cậu ta đến đây.

Tạ Tư Tề rất cao, khi đứng trước mặt Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân phải ngẩng đầu lên để nhìn cậu ta.

Cậu ta đứng im một lúc, dưới cái nhìn của Hứa Nhân Nhân, cậu ta lúng túng gọi: “Chị.”

Phải nói rằng để cho loại đầu gấu ngỗ ngược này cúi đầu nhận lỗi của mình mang đến cho Hứa Nhân Nhân một cảm giác sảng khoái kỳ lạ. Đặc biệt là đứa trẻ này dường như cảm giác hơi thảm hại.

Hứa Nhân Nhân đang cố gắng phát huy mình là người chị rộng lượng để an ủi cậu thì Tạ Tư Tề hỏi: “Tôi chia tay với Trang Nhã, có phải có thêm bút tích của chị không?”

Cậu ta hỏi một cách bình tĩnh, thậm chí cảm xúc của cậu ta cũng không chút phập phồng.

Hứa Nhân Nhân thẳng thắn gật đầu: “Đúng. Thân là chị họ của em, chị cảm thấy nhiệm vụ của chị là phải cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng, đó là trách nhiệm không thể chối từ.”

Tạ Tư Tề giật giật khóe miệng.

Hứa Nhân Nhân vỗ vai cậu ta: “Em trai à, em mới mười sáu tuổi, yêu sớm không phải là chuyện tốt đâu. Lúc này nên học tập chăm chỉ, ở đại học còn có cả một khu rừng đang đợi em đó.”

“Thật không?” Cậu ta nhìn Hứa Nhân Nhân trước mặt: “Vậy thì chị và Thẩm Triết, đó không phải là yêu sớm à?”

“Đương nhiên là không.” Hứa Nhân Nhân cho rằng câu hỏi của cậu ta rất thiếu hiểu biết: “Hôn ước và tình yêu khác nhau. Con mắt nào của em nhìn thấy bọn chị yêu sớm?”

“Ồ.” Tạ Tư Tề thờ ơ nói. Ánh mắt quét đến Thẩm Triết đang đứng sau Hứa Nhân Nhân, mím môi cười.

Hứa Nhân Nhân nhìn theo ánh mắt của cậu ta và quay đầu, nhìn thấy nửa thân hình của Thẩm Triết trước khi lên xe và cửa xe bị đóng sầm lại.

Hứa Nhân Nhân sờ đầu, chiếc xe này dừng lại khi nào vậy?

Sau khi chia tay với Trang Nhã, Tạ Tư Tề đã đánh dương cầm trong dàn nhạc suốt buổi chiều.

Buổi chiều này, cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa cậu ta và Trang Nhã cho đến cuộc chia tay đổ vỡ.

Trước đây khi trong cuộc cậu ta không thể nhìn rõ, nhưng sau khi chia tay, đầu óc cậu ta dường như minh mẫn lại rất nhiều. Ngay từ lúc họ gặp nhau, Trang Nhã đã có ý định tiếp cận cậu ta, cô ta chiều chuộng cậu ta, thông cảm với cậu ta, làm bạn và khích lệ cậu ta. Những ký ức đẹp đẽ này trong tâm trí cậu hóa ra chỉ là một vở kịch do cô ta sắp đặt.

Lúc này, cậu ta mới nhớ tới Châu Nguyệt đã nói gì với mình. Cô ấy cho rằng Trang Nhã theo đuổi cậu ta vì thấy cậu ta bước xuống từ xe sang, còn tình yêu của cậu ta chỉ là một kế hoạch sắp sẵn.

Vậy nên cậu ta rất tức giận chạy đến phòng tập nhảy của Trang Nhã.

Trang Nhã vừa hoàn thành bài khiêu vũ, mặc một bộ đồ nhảy màu đen ôm sát, nhìn cậu ta cười dịu dàng nói: “Tư Tề, em khát quá, anh có thể giúp em mở nắp được không?”

Cơn tức giận ngắn ngủi thoáng chốc bị dập tắt. Tạ Tư Tề giúp cô ta vặn nắp chai, hai người ngồi xuống băng ghế dài ngoài phòng nhảy. Trang Nhã uống từng ngụm nước uống thể thao, bất ngờ nghiêng đầu nói: “Tư Tề, em nghe nói, anh không cần để ý đến em, em cũng chỉ là nghe nói thôi… có phải Châu Nguyệt thích anh không?”

Tạ Tư Tề sửng sốt, Trang Nhã tiếp tục nói: “Là Lộ Lộ nói với em, không phải phòng ký túc của cậu ấy ở tầng một sao. Cậu ấy vô tình nghe thấy Châu Nguyệt nói chuyện với người khác, hình như muốn tìm cách chia rẽ chúng ta, Tư Tề, em hơi sợ hãi.”

Trước mặt Tạ Tư Tề, Trang Nhã luôn tỏ ra dịu dàng yếu đuối. Đôi mắt cô ta tràn đầy sự tin tưởng và dựa dẫm vào cậu ta như một con nai con: “Tư Tề, về sau anh có thể không nói chuyện với Châu Nguyệt được không?”

Một là bạn gái của cậu ta, một là người chỉ gặp vài lần trong vài tiết. Tạ Tư Tề lựa chọn tin tưởng vào Trang Nhã.

Nếu lời nói của Trang Nhã là thật, Châu Nguyệt là người cố tình muốn hủy hoại tình cảm của họ, đương nhiên những gì cô ấy nói chắc chắn không đáng tin. Sau đó, Châu Nguyệt tìm cậu ta nhiều lần, dường như đang chứng thực lời Trang Nhã nói.

Thậm chí cậu ta còn nhìn thấy Trang Nhã và Châu Nguyệt cãi nhau, Châu Nguyệt rất hùng hổ, mà Trang Nhã chỉ nói một cách vô tội rằng sau này Châu Nguyệt đừng nên quấy rầy bạn trai của cô ta. Thế nên Tạ Tư Tề bước đến, kéo Trang Nhã đi, hơn nữa còn cảnh cáo Châu Nguyệt.

Muốn hỏi Tạ Tư Tề ghét kiểu con gái nào nhất, thì đó phải là chị gái Tạ Tư Mẫn của cậu ta. Vô pháp vô thiên, dựa vào gia thế tốt muốn làm gì thì làm.

Khi còn nhỏ Tạ Tư Tề bị Tạ Tư Mẫn bắt nạt nên rất ghét chị ấy. Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt, hai người này đều có tính cách giống Tạ Tư Mẫn cũng bị cậu ta nhìn mặt mà bắt hình dong. Đó là lý do tại sao khi có chuyện liên quan tới họ, cậu ta gần như tin tưởng vào người bên kia vô tội.

Nhưng những gì xảy ra trong ba tuần qua đã khiến bong bóng này vỡ tan.

Giống như một trò đùa, Trang Nhã năm lần bảy lượt đùa bỡn cậu ta. Nếu không có Hứa Nhân Nhân, có lẽ cậu ta sẽ bị lừa lâu hơn, thậm chí còn thê thảm hơn nữa.

Lý trí mách bảo Tạ Tư Tề nên cảm ơn Hứa Nhân Nhân bởi cô đã giúp cậu ta thấy bộ mặt thật của Trang Nhã. Hơn nữa ba tuần qua như ngọn lửa nhỏ chầm chậm nung nấu, đến thời điểm thực sự chia tay dường như cũng không có đau thấu tim gan như tưởng tượng.

Nhưng mà…

Tạ Tư Tề ngồi trong xe, cặp kính che đi ánh mắt ranh ma, cậu ta quay đầu nói với Hứa Nhân Nhân: “Chị nói đúng, yêu sớm là không tốt, nên em cũng có một phần quà dành cho chị.”

Hứa Nhân Nhân:?

Ban đầu Hứa Nhân Nhân định cho cậu ta một thời gian để xoa dịu vết thương lòng, nhưng có vẻ như là cậu ta không cần.

Hứa Nhân Nhân mở cặp sách, từ bên trong lấy ra một tờ giấy ném cho cậu: “Bản kiểm điểm, nhớ chép lại một trăm lần.”

Tạ Tư Tề mở tờ giấy ra, thấy trên đó viết một dòng chữ to: Tám điều vinh, tám điều nhục.

Bảo vệ chị họ là vinh, tổn hại chị họ là nhục;

Phục vụ chị họ là vinh, phản bội chị họ là nhục;

Tin tưởng chị họ là vinh, tin tưởng người ngoài là nhục;

Bảo vệ người nhà là vinh, bảo vệ người ngoài là nhục;

Phân biệt đúng sai là vinh, ngu muội vô tri là nhục;

Học tập chăm chỉ là vinh, yêu đương mù quáng là nhục;

Tỉnh ngộ đúng lúc là vinh, lưu luyến quá khứ là nhục;

Kiểm điểm và chép xong là vinh, bất kỳ hành vi chơi xấu nào là nhục.

Tạ Tư Tề: “…”

Sinh nhật của Tạ Tư Tề là vào ngày cuối cùng của tháng 10. Vì bản thân luôn bài xích nên mấy năm gần đây sinh nhật Tạ Tư Tề rất kín đáo, cũng không tổ chức một bữa tiệc đặc biệt nào.

Nhưng năm nay, Tạ Tư Tề đột nhiên thông suốt mọi thứ. Trong bữa ăn tối, cậu ta chủ động đề nghị muốn mời các bạn cùng lớp đến chơi vào ngày sinh nhật.

Tất nhiên là nhà họ Tạ đều ủng hộ cậu ta, những đứa trẻ trong gia đình như họ lẽ ra đã phải làm quen với kiểu giao tiếp này từ sớm. Tạ Tư Mẫn thậm chí còn tự mình nhận việc, tuyên bố sẽ tổ chức cho cậu ta một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng khó quên.

Lúc này tại nhà họ Hứa, Hứa Nhân Nhân cầm ly nước trái cây nằm cuộn tròn trên sô pha, đáp lại cuộc đối thoại như pháo nổ của Châu Nguyệt ở đối diện.

“Cậu biết không? Hôm nay Tạ Tư Tề đột nhiên đến nhà tìm tớ và xin lỗi cơ. Cậu ta thực sự xin lỗi tớ. Tuy không quỳ gối nhưng cậu ta cúi đầu chín mươi độ, rất thành khẩn, tớ còn tưởng là mơ chứ.”

“Đúng rồi, cậu ta cũng tặng tớ một sợi dây chuyền làm quà xin lỗi. Nhưng sợi dây chuyền không quan trọng, bản tiểu thư không thiếu dây chuyền. Điều quan trọng là cậu ta đã thực sự xin lỗi tớ. Hành động của cậu ta đã làm tớ hơi bối rối.”

“Không phải cậu nên vui khi giấc mơ thành hiện thực hả?” Hứa Nhân Nhân nhấp một ngụm nước trái cây rồi đặt cốc xuống.

Hôm qua Tạ Tư Tề đã gửi cho cô bản chép tay một trăm lần “tám điều vinh, tám điều nhục”. Cô còn cố ý tìm người giám định xác nhận đó là chữ viết tay của Tạ Tư Tề, cậu ta không chút lười biếng. Hứa Nhân Nhân cảm thấy rằng với tư cách là một người chị họ, cô thực sự buồn thúi ruột khi phải giáo dục cậu ta.

Những người khác còn không có đãi ngộ này đâu.

Hứa Nhân Nhân đã đọc nguyên tác nên hiểu rõ tính cách Tạ Tư Tề hiện tại có liên quan rất lớn với gia đình cậu ta. Anh họ và chị họ của cô quả thực không đáng tin cậy lắm. Cậu cô thì bận rộn, còn mợ thì cứng nhắc chỉ quan tâm đến danh tiếng trong giới và thân phận phu nhân nhà giàu của mình. Cô coi như vì người cậu mà dạy dỗ con trai, dù sao thì cậu cũng rất yêu thương cô.

“Hoàng Tiêu và Trang Nhã thế nào rồi?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Cái này à.” Châu Nguyệt ngồi thẳng người, sự chú ý của cô ấy lập tức bị dời đi: “Ngày nào Trang Nhã cũng tìm Hoàng Tiêu nói chuyện, nhưng Hoàng Tiêu đã bắt đầu lạnh nhạt với cô ta rồi. Từ đầu đến cuối Hoàng Tiêu chưa bao giờ nói rằng thích cô ta, là cô ta tự mình đa tình thôi.”

Hứa Nhân Nhân cong khóe miệng: “Tớ chỉ muốn biết cô ta nghĩ gì khi biết rằng gia đình của Tạ Tư Tề thực ra giàu có hơn Hoàng Tiêu thôi.”

“Tớ cũng muốn biết.” Nghĩ đến cảnh đó, ánh mắt Châu Nguyệt lập tức lấp lánh: “Lần trước nghe cậu nói sắp tới sinh nhật Tạ Tư Tề, có sắp xếp gì rồi hả?”

“Sẽ tổ chức một buổi tiệc, chờ nhận thiệp mời nha.”



Lời tác giả:

Bắt đầu kiếm chuyện thôi…