Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 13

Edit: Nha Đam

Beta: Han, Maria



Hai ngày cuối tuần, cuối cùng Hứa Nhân Nhân cũng được ở nhà lười biếng và luyện tập violin.

Cây đàn violin của Hứa Nhân Nhân là Hứa Tu Ninh thuê người thiết kế riêng cho cô, do nhà chế tác đàn violin Antony nổi tiếng làm ra.

Cây đàn violin cuối cùng của Antony đã lập kỷ lục là cây đàn violin có giá cao nhất trong 10 năm qua tại phiên đấu giá, bản thân ông ấy cũng thẳng thắn nói rằng ông ấy sẽ không làm ra được một cây đàn violin hoàn hảo như vậy nữa, vì vậy về sau ông ấy không làm đàn violin nữa. Không biết Hứa Tu Ninh đã dùng biện pháp gì để khiến ông ấy làm chiếc đàn này cho Hứa Nhân Nhân.

Với tư tưởng làm ra cây đàn violin cuối cùng, Antony đã dành nhiều thời gian cho cây đàn violin này hơn cây đàn trước, chất lượng âm thanh phát ra thậm chí còn vượt trội hơn hẳn trước.

Cây đàn violin được giao vào chủ nhật, sự yêu thích của Hứa Nhân Nhân dành cho nó không thể nói thành lời. Buổi trưa cô ở nhà không thèm đi đâu mà chỉ ở nhà kéo đàn.

Đúng lúc Châu Nguyệt gọi điện thoại đến, Hứa Nhân Nhân mở loa ngoài, kéo một bài cho cô ấy nghe.

Châu Nguyệt nói: “Nhân Nhân, cậu có muốn vào dàn nhạc không? Dàn nhạc của trường rất tuyệt vời đó.”

Hứa Nhân Nhân đặt cây đàn trong tay xuống, lấy chìa khóa, lắc nó trước ống kính.

“Cậu lấy chìa khóa của dàn nhạc ở đâu thế?”

“Thẩm Triết đưa.”

“Oa, chén cơm chó này tớ chê nha.” Châu Nguyệt làm một động tác ôm tim cực kỳ khoa trương.

Hứa Nhân Nhân gõ cô ấy tỉnh lại: “Đừng có mà nghĩ linh tinh, là tớ tự mình đoạt được chìa khóa đấy.”

“Tớ biết mà, Nhân Nhân thật sự rất tuyệt vời, Nhân Nhân cực kỳ đỉnh.” Châu Nguyệt nịnh nọt xong, sau đó hỏi: “Còn nửa tháng nữa mới đến nhạc hội của trường, đến lúc đó tớ có thể đến phòng hòa nhạc xem cậu biểu diễn đúng không?”

Nhạc hội hàng năm của Hoành Âm diễn ra vào cuối tháng 9. Ngoài các thành viên dàn nhạc của trường, sẽ có các học sinh âm nhạc tài năng từ các trường khác đến đây giao lưu một cách vui vẻ. Đây là sự kiện giao lưu âm nhạc quy mô lớn giữa nhiều trường nên ban giám khảo cũng là những người có uy tín trong ngành.

Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Dàn nhạc có nhiều người như vậy, không chắc chắn tớ sẽ được đi.”

“Thế thì cậu phải đấu tranh mới được.” Châu Nguyệt ngồi thẳng người kéo camera lại gần: “Cậu nghĩ đi, cậu vừa mới gia nhập câu lạc bộ thì không có quyền nói, nhưng tham gia biểu diễn thì lại khác, không những có thể nhanh chóng làm quen với những người khác mà nếu cậu nhận được lời khen ngợi từ ban giám khảo thì địa vị của cậu trong câu lạc bộ sẽ lập tức được nâng cao.”

“Tớ muốn địa vị ở trong câu lạc bộ làm gì?” Hứa Nhân Nhân cũng không động lòng, kiếp trước cô theo thầy đi châu Âu lưu diễn nửa năm nên đã thấy hết cảnh tượng và vinh quang rồi. Một sự kiện quy mô nhỏ trong khuôn viên trường như bây giờ khiến cô không hề có hứng thú.

“Có phải cậu ghét Thần Lộ không.” Châu Nguyệt nói: “Thần Lộ muốn vào dàn nhạc đó. Theo tớ được biết, cô ta đã cua rất nhiều người rồi, nếu cậu không thể làm giám khảo thì Thần Lộ sẽ được vào đấy.”

Châu Nguyệt nói trúng tim đen, Hứa Nhân Nhân không khỏi hồi tưởng lại trí nhớ của nguyên chủ, đúng là Thần Lộ đã vào dàn nhạc, không chỉ có vậy, nguyên chủ cũng đã từng ứng tuyển một lần, nhưng đã bị từ chối từ “vòng gửi xe”. Lý do từ chối là người chơi violin trong câu lạc bộ đã đủ nên năm nay sẽ không tuyển người mới.

Bởi vì nguyên chủ không phục nên đã đến nghe Thần Lộ biểu diễn, trình độ gà mờ đó thật là một sự sỉ nhục đối với những người chơi đàn violin nghiêm túc.

“Cách cua mà cậu vừa mới nói là như thế nào?” Hứa Nhân Nhân hỏi: “Nếu nói như cậu thì ai cũng có thể vào hả?”

Châu Nguyệt cười lạnh: “Không phải ai cũng có bản lĩnh như cô ta đâu.”

Muốn vào dàn nhạc thì phải qua được vòng sơ tuyển, tất cả ứng viên đều có thể tham gia vòng sơ tuyển, sẽ có thành viên trong câu lạc bộ tiến hành thẩm định rồi lựa chọn. Sau vòng này, họ có thể gặp trưởng nhóm quản lý nhạc khí tương ứng. Sau khi trưởng nhóm thông qua thì mới có thể gặp các giám khảo của dàn nhạc.

Giám khảo có năm người, chỉ cần ba người chấm qua thì có thể vào câu lạc bộ.

Vì được kiểm duyệt chặt chẽ nên số lượng người trong dàn nhạc luôn ít nhưng mà rất giỏi, những người được ở lại là những người có tài năng thực sự. Không chỉ vậy lợi ích của việc ở lại cũng rất nhiều, chỉ cần tài nguyên mà các thành viên muốn thì không có gì là không có được. Hơn nữa sau bao nhiêu năm phát triển như vậy đã hình thành một mạng lưới nhân mạch khổng lồ trong giới, nghe nói bọn họ còn có một nhóm chat có rất nhiều thành viên đại lão trong đó.

Cám dỗ nhường này, ai mà không muốn vào cơ chứ.

Thần Lộ chơi violin, hơn nữa cô ta có quen biết Lưu Tư là trưởng nhóm violin của dàn nhạc với Mạnh Hòa là một trong những thành viên của nhóm violin.

Kể từ khi Hoành Âm mở rộng việc tuyển sinh, trường có đủ thể loại học sinh đến từ đủ loại gia đình, nhưng vì học phí cao, những gia đình bình thường không có đủ điều kiện tài chính để gửi con vào học. Vì vậy, những học sinh trong đó đa số là những kẻ có tiền hoặc được miễn học phí do được tuyển sinh bằng hình thức đặc biệt.

So với những đứa con nhà giàu này, điều kiện gia đình của những học sinh đặc cách này nhìn chung không tốt lắm, địa vị trong trường cũng khá xấu hổ, vậy nên để bảo vệ quyền lợi của mình, họ đã tập trung và giúp đỡ lẫn nhau.

Lưu Tư là một trong số rất ít học sinh được tuyển sinh đặc biệt trong dàn nhạc, xung quanh cô ta là những thiên kim thiếu gia có gia thế tốt, một chiếc đồng hồ còn hơn cả gia tài nhà cô ta cộng lại. Lưu Tư có thù hằn với người giàu có, vì vậy, mỗi lần đánh giá sẽ đặc biệt khắc nghiệt đối với những cậu ấm cô chiêu có có xuất thân tốt kia, nhưng lại nới lỏng các yêu cầu đối với những học sinh được tuyển sinh đặc biệt như mình.

Thần Lộ lợi dụng tâm lý phức tạp giữa lòng ghen tị và lòng tự ti của Lưu Tư, thỉnh thoảng nói chuyện tâm tình với Lưu Tư, trở thành bạn tốt của Lưu Tư.

Lưu Tư cũng có một đàn em cùng học violin cùng cô ta tên là Mạnh Hòa, cậu ta cũng có mối quan hệ tốt với Thần Lộ.

“Lưu Tư và Mạnh Hòa đều thuộc nhóm violin, chắc chắn họ sẽ bật đèn xanh cho Thần Lộ trong phần đánh giá để cô ta vượt qua hai vòng loại đầu tiên. Về phần năm thành viên ban giám khảo thì có một tên đầu óc có bệnh là Tạ Tư Tề là bạn trai của Trang Nhã, Trang Nhã là chị em tốt của Thần Lộ. Tên Tạ Tư Tề này yêu đương kiểu cái gì cũng nghe Trang Nhã, chắc chắn sẽ cho cô ta qua. Lưu Tư chắc chắn sẽ bỏ phiếu, còn Giang Nghị nữa, không lâu trước đây anh ta từng tỏ tình với Thần Lộ. Ba phiếu này Thần Lộ chỉ cần động tay một cái là có được. Nếu cậu không muốn ở chung câu lạc bộ với Thần Lộ thì cậu phải tranh giành cơ hội độc tấu violin, dựa vào thực lực của mình để giành lấy ngôi vị trưởng nhóm và đạp Lưu Tư xuống.”

Châu Nguyệt ghét loại người như Lưu Tư, trong khi vừa tiêu tiền của bọn họ để tận hưởng tài nguyên giảng dạy chất lượng cao của Hoành Âm thì cô ta lại vừa tự cho mình là thanh cao. Hơn nữa, từ nhỏ Lưu Tư đã học đàn violin, gia cảnh cũng không nghèo khó, nhưng sau khi đến Hoành Âm, cô ta mất đi cảm giác ưu tú ban đầu, tâm lý không cân bằng.

“Thẩm Triết mặc kệ hành động của Lưu Tư à?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Bởi vì triết lý của dàn nhạc là kiêu ngạo, Lưu Tư thật sự là người chơi đàn violin tốt nhất của Hoành Âm. Nếu cảm thấy không công bằng thì phải nỗ lực kéo Lưu Tư xuống.” Châu Nguyệt bĩu môi: “Thao tác đỉnh không đáng sợ, phế vật mới là đáng sợ nhất, bố tớ dạy tớ như vậy đấy.”

Hứa Nhân Nhân thở dài: “Nguyệt Nguyệt, cậu đã thành công khiến tớ phải tham gia nhạc hội lần này.”

Cô sẽ không cho phép Thần Lộ với trình độ gà mờ kia tới sỉ nhục đôi tai của cô.

Có vẻ như chuỗi ngày lười biếng của cô lại sắp kết thúc rồi.

“Nhưng mà Nguyệt Nguyệt… tại sao cậu còn có vẻ quan tâm đến cô ta hơn cả tớ thế?”

“Hả, có à?” Châu Nguyệt chớp mắt: “Tớ đang quan tâm cậu đấy, cái này không phải là tớ luôn luôn thay cậu chú ý mấy chuyện drama bên ngoài à.”

Hứa Nhân Nhân mỉm cười, cũng không vạch trần cô ấy.

Ngày hôm sau, Hứa Nhân Nhân mang cây đàn violin của mình đến trường, tạm thời cất đàn violin vào tủ.

Hôm nay dàn nhạc sẽ có một cuộc họp để thảo luận về nhạc hội. Sau giờ học, Hứa Nhân Nhân đến tủ đựng cây đàn violin của cô rồi đến dàn nhạc.

Dàn nhạc chiếm cả một tầng trong “Trung tâm hoạt động theo sở thích của học sinh”, đi vào có thể thấy ảnh chung của năm thành viên trên tường.

Hứa Nhân Nhân dừng lại trước đại sảnh, tìm thấy anh trai của mình trong rất nhiều bức ảnh chụp chung: Hứa Tu Ninh đang chơi một bộ trống cực kỳ không phù hợp với khí chất hiện tại của anh ấy, đứng giữa một đám người đang chơi trong đội, cười vui vẻ.

Thanh xuân của anh trai ó!

Hứa Nhân Nhân mỉm cười, lấy điện thoại ra, dựa vào tường chụp một bức ảnh.

“Cô là ai?” Một cô gái bước ra từ trong phòng: “Đây là phòng của dàn nhạc, những người không liên quan không được vào.”

Hứa Nhân Nhân lấy chìa khóa ra: “Tôi là thành viên mới.”

“…Không phải là cuối tháng mới tuyển người mới à?” Cô gái nhìn thấy chìa khóa trong tay cô, tuy rằng khó hiểu nhưng cũng không nói gì, nói thầm rồi rời đi.

Hứa Nhân Nhân đi dạo ở đại sảnh một mình, một lúc sau Thẩm Triết đi tới: “Lại đây đi họp.”

Hứa Nhân Nhân bước tới, theo sát tốc độ của Thẩm Triết: “Tôi nghe nói biểu diễn độc tấu mỗi năm đều là trưởng nhóm của mỗi nhóm.”

“Ừ.”

“Vậy muốn làm trưởng nhóm thì phải như thế nào?”

“Thách đấu họ, thắng là được.”

Khi họ đang nói chuyện, cả hai đã đến căn phòng lớn nhất ở giữa, trên hành lang có thể nghe thấy âm thanh hỗn hợp của nhiều loại nhạc cụ khác nhau.

Thẩm Triết mở cửa, bước vào cùng Hứa Nhân Nhân.

Những người bên trong đã ở đó, họ đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Nhân Nhân phía sau Thẩm Triết.

Lưu Tư đặt đàn xuống, những người khác cùng liếc qua.

“Thành viên mới.” Thẩm Triết nói: “Hứa Nhân Nhân, nhóm violin.”

Hứa Nhân Nhân vẫy tay chào.

“Đây là… do nhạc trưởng tuyển vào à?” Ai đó ngập ngừng hỏi.

Thẩm Triết gật đầu, đi tới trước bàn họp gõ gõ: “Chúng ta cùng thảo luận về nhạc hội.”

Mọi người đều cố nén sự tò mò, bắt đầu thảo luận về các tiết mục của nhạc hội.

Giang Nghị bí mật đi tới bên cạnh Hứa Nhân Nhân: “Em và Thẩm Triết lén lút thông đồng với nhau, ngay cả anh cũng không biết.”

Hứa Nhân Nhân: “Cần phải nói với anh à?”

Giang Nghị: “…”

Thẩm Triết bình tĩnh nhìn qua, sau đó dời tầm mắt đi.

Hứa Nhân Nhân không biết quá trình này, cũng không nói bất cứ điều gì. Khi nói về việc chơi độc tấu violin, cô mới giơ tay lên và nói rằng cô muốn độc tấu.

Những người trong phòng lại nhìn sang, rất nhiều người muốn xem kịch hay.

“Theo thường lệ, mỗi năm biểu diễn độc tấu sẽ do trưởng nhóm biểu diễn.” Giang Nghị giải thích.

“Ý tôi là, tôi muốn tranh cử vị trí trưởng nhóm.”

“Xì…” Bên kia có tiếng cười khinh bỉ: “Cho tôi hỏi, cậu bắt đầu học đàn từ năm bao nhiêu tuổi và đã đạt giải thưởng gì chưa?”

“Tôi bắt đầu học từ năm 5 tuổi, tôi chưa từng nhận được giải thưởng nào.” Hứa Nhân Nhân nói.

Kiếp trước cô đã giành được rất nhiều giải thưởng, ngoài những buổi lưu diễn cùng thầy thì cô có tổ chức một buổi biểu diễn độc tấu năm 18 tuổi, nhưng vì lý do sức khỏe nên nguyên chủ học đàn ở nhà và chưa bao giờ ra ngoài tham gia cuộc thi nào cả.

“Tôi bắt đầu học violin từ năm ba tuổi và giành vị trí thứ hai trong cuộc thi violin dành cho thanh thiếu niên Trung Quốc năm 15 tuổi, cô dựa vào đâu mà dám so với tôi?” Lưu Tư khinh thường nói.

Mặc dù những người khác không nói, nhưng trong lòng họ cũng có suy nghĩ tương tự.

Mặc dù tính cách của Lưu Tư hơi kém nhưng cũng đã giành được nhiều giải thưởng về đàn violin, vẫn luôn là người chơi violin hay nhất ở Hoành Âm. Mà Hứa Nhân Nhân mới gia nhập hôm nay, chưa có ai nghe cô chơi đàn, huống chi cô còn chưa vượt qua bất kỳ buổi kiểm tra nào, là chính Thẩm Triết cho cô vào câu lạc bộ.

Mọi người đều biết, tin đồn lớn nhất của Hoành Âm những ngày này là học sinh mới chuyển trường Hứa Nhân Nhân là vợ chưa cưới của Thẩm Triết. Nghe nói hai người đã trao đổi tín vật đính hôn từ lâu, chỉ đợi hai người đến tuổi trưởng thành thôi.

Quan hệ của hai người như vậy, nói Thẩm Triết không mở cửa sau thì mọi người đều không tin.

Bởi vì ngại mặt mũi của Thẩm Triết, tất cả mọi người đều không dám nói trực tiếp, nhưng bọn họ đều mang tâm thế xem kịch vui để xem Hứa Nhân Nhân sẽ kết thúc việc này như thế nào.

Hứa Nhân Nhân bình tĩnh hơn nhiều so với mọi người nghĩ, cô bình tĩnh trả lời: “Dựa vào việc khúc nhạc vừa rồi chị kéo sai một nốt, mà tôi, sẽ không sai.”



Lời tác giả:

Hứa Nhân Nhân: Tôi không thể lười biếng được, hôm nay lại là một ngày nghiêm túc kiếm chuyện.