Edit: Nha Đam
Beta: Maria
–
Thời gian ra chơi chỉ có mười phút, sau khi Hứa Nhân Nhân nói xong lời cuối cùng thì chuông vào học vang lên.
Học sinh phàn nàn không ngớt, miễn cưỡng đi vào lớp.
Thẩm Triết đút điện thoại vào túi quần, không biết Hứa Nhân Nhân lại định làm trò gì.
Thẩm Triết vừa định đi thì trước mặt bị ai đó chặn đường, anh phát hiện người kia vẫn chưa chịu đi.
Hôm nay đột nhiên Giang Nghị hăng máu muốn tỏ tình, tranh thủ tiết tự học sáng đi ra ngoài mua một bó hoa hồng, nói muốn lưu lại cho mình một ngày khai giảng đặc biệt. Tự mình cậu ấy đi vẫn chưa đủ, còn phải kéo anh theo để có thêm can đảm.
Anh không biết Giang Nghị tỏ tình như thế nào, cách quá xa mà anh cũng không nghe. Nhưng không hiểu sao cô gái đó lại chạy đến trước mặt anh nói muốn gia nhập dàn nhạc, cô ta tìm Giang Nghị để xin lời khuyên về vấn đề này nhưng không ngờ Giang Nghị lại hiểu lầm blabla…
Thẩm Triết hiểu rồi, người kia cố ý tiếp cận Giang Nghị trong kỳ nghỉ hè không phải vì có ý với Giang Nghị mà là muốn thông qua Giang Nghị để được vào dàn nhạc mà thôi. Quả nhiên ánh mắt nhìn người của Giang Nghị cũng như ánh mắt chọn nhà hàng, một lời khó nói hết.
Trước khi tốt nghiệp, trưởng dàn nhạc trước sẽ đích thân lựa chọn trưởng dàn nhạc nhiệm kỳ tiếp theo cho dàn nhạc Hoành Âm. Các thành viên trong dàn nhạc nếu không phải là người chơi piano cấp 10 thì cũng từng tham gia nhiều cuộc thi lớn, là người chơi violin giành được giải, hoặc người chơi guitar với kỹ năng điêu luyện, không một ai tầm thường cả.
Quá trình xét duyệt vào dàn nhạc rất nghiêm ngặt, nhưng sau khi vào được rồi thì có rất nhiều quyền lợi. Chưa nói đến mỗi thành viên sẽ mở rộng mạng lưới quan hệ thì khi vào dàn nhạc còn có thể thoải mái chơi tất cả các loại nhạc cụ trong đó, sẽ thường xuyên được các giáo viên nổi tiếng đến hướng dẫn, lúc tốt nghiệp có thể ưu tiên nhận thư giới thiệu vào các học viện âm nhạc lớn.
Hơn nữa trong dàn nhạc có rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhất là trưởng dàn nhạc bây giờ vẫn là Thẩm Triết, mỗi năm người đến đăng ký có thể xếp hàng dài từ phòng hòa nhạc đến ngoài cổng trường, nhưng rất ít người có thể vượt qua vòng xét duyệt.
Ngoài việc vượt qua cuộc xét duyệt, còn có một cách khác để vào dàn nhạc đó là được trưởng dàn nhạc giới thiệu, nhưng đến nay vẫn chưa có ai có được vinh dự này.
Cô gái kia nói xong chuyện giữa cô ta và Giang Nghị lại bắt đầu bày tỏ quyết tâm rằng mình sẽ cố gắng, sẽ tham gia dàn nhạc sớm thôi. Thẩm Triết không có hứng thú với loại quyết tâm nghe là chán này, nể mặt cô ta là người Giang Nghị thích mới nhịn không đuổi người đi, tiện thể nhận điện thoại của Hứa Nhân Nhân, không ngờ anh đã nói chuyện điện thoại xong rồi mà người này vẫn ở đây.
Thẩm Triết định đi vòng qua, có lẽ Thần Lộ thấy sắp hết chuông nên tự chạy đi.
Sau khi cô ta chạy đi, cuối cùng Giang Nghị cũng đi ra.
“Là tớ tự mình đa tình.” Giang Nghị thở dài: “Tuần trước chúng tớ nói chuyện rất vui vẻ, tớ nghĩ chúng tớ đều có tình cảm với nhau, không muốn lãng phí thời gian nên tớ mới tỏ tình, không ngờ rằng tớ muốn hẹn hò với em ấy nhưng em ấy chỉ xem tớ là đàn anh.”
Thẩm Triết không muốn nhận xét gì cả.
Bất cứ thứ gì mà Giang Nghị thích anh đều muốn cho vào danh sách đen, thậm chí anh còn muốn cho cả mình vào danh sách đen, nếu không thì tại sao anh phải quen biết một người ngốc như vậy chứ.
Tiết học của ngày đầu tiên không có nội dung gì, cũng không có gì đáng nghe, Thẩm Triết quay trở lại phòng học của đội Olympic tin học.
Hoành Âm đề cao giáo dục toàn diện, cũng khuyến khích học sinh phát triển sở thích. Có một khu giảng đường phụ được xây cách khu giảng đường chính hai bồn hoa, bên trong là nơi để các lớp học và nhóm học có sở thích khác nhau học tập và thảo luận.
Để đối phó với tình huống học sinh có thể đến học bù vào thứ bảy, ngoài các phòng học, mỗi tầng ở đây còn trang bị một phòng bếp nhỏ, trong đó có tủ lạnh, lò vi sóng và các thiết bị điện khác, mọi người có thể tự mang cơm đến để hâm nóng, cũng có thể bảo quản sữa và trái cây.
Sau khi đến nơi, Thẩm Triết không đi vào phòng học mà đi vào phòng bếp nhỏ, Giang Nghị theo sau: “Cậu chưa ăn sáng à?”
“Ăn rồi.” Mặt Thẩm Triết không có cảm xúc: “Đi làm công ích.”
Giang Nghị:?
Bây giờ tâm trạng của đối tượng công ích Hứa Nhân Nhân rất không tốt, không biết có phải là ảo giác không, Hứa Nhân Nhân cảm thấy hình như cơ thể mình thật sự hơi không thoải mái.
Bác sĩ dặn nếu cảm thấy không thoải mái thì phải uống thuốc, nếu vẫn thấy không thoải mái thì gọi điện thoại, bác sĩ sẽ đến đón.
Hứa Nhân Nhân lấy thuốc ra, uống một viên, hình như dễ chịu hơn một chút. Lúc hết tiết, cảm giác khó chịu đã biến mất, Hứa Nhân Nhân cảm thấy có thể là ảo giác của mình nhưng cô vẫn nên nói chuyện với bác sĩ sau khi về nhà.
Hứa Nhân Nhân đang ngẩn người, Châu Nguyệt đẩy cô: “Nhân Nhân, Nhân Nhân…”
“Hả?” Hứa Nhân Nhân hoàn hồn, Châu Nguyệt chỉ về phía cửa ra vào.
Thẩm Triết cầm bình giữ nhiệt đứng ở cửa phòng học, ánh mắt đang lướt qua.
Hôm nay Thẩm Triết cũng mặc đồng phục học sinh của Hoành Âm, áo sơ mi trắng ngắn tay, quần kaki dài, một bộ quần áo rất bình thường nhưng anh mặc lại mang cảm giác sang trọng không thể giải thích được.
Mấy nữ sinh trên hành lang nhìn về phía này giống như La Hán, vẻ mặt của Thẩm Triết thản nhiên, dường như đã quá quen rồi, không để mấy ánh mắt đó vào trong mắt.
Hứa Nhân Nhân đứng dậy, đi ra cửa.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, nhìn qua có vẻ như cô không hề nói dối.
Vì ít khi tiếp xúc với ánh sáng nên da của Hứa Nhân Nhân rất trắng, nhưng tính cách của cô quá linh hoạt và tràn đầy năng lượng, thỉnh thoảng cô có thể làm người khác nghiến răng nghiến lợi nên Thẩm Triết đã gặp cô rất nhiều lần rồi nhưng hiếm khi có thể thật sự liên hệ cô là một người bệnh.
Anh vốn tưởng rằng cô nói không thoải mái và muốn uống sữa nóng là trò đùa dai của cô mà thôi.
“Cô không sao chứ?” Thẩm Triết hỏi.
Hứa Nhân Nhân lắc đầu, nhận sữa nóng Thẩm Triết đưa tới: “Cảm ơn anh.”
Cô nói xong thì đi vào lớp học.
Cô không ngờ Thẩm Triết sẽ thật sự mang sữa đến, nhưng nghĩ tới 45 phút trước anh vẫn còn đang lôi kéo với Thần Lộ, bây giờ lại chạy đến đưa sữa cho cô, Hứa Nhân Nhân cảm thấy lòng mình khó chịu, không muốn nói thêm một câu nào với anh.
Chân vừa mới bước đi, tay cô đã bị Thẩm Triết nắm lấy: “Sắc mặt của cô không tốt lắm…”
Hứa Nhân Nhân quay đầu lại, rút
tay về: “Không sao, trong lòng tôi biết rõ.”
Cả người Hứa Nhân Nhân đầy vẻ kháng cự, Thẩm Triết cũng không thích tự làm mình khó chịu.
Từ lần đầu tiên anh gặp Hứa Nhân Nhân ở nhà họ Hứa sau khi anh về nước, anh đã cảm nhận được Hứa Nhân Nhân đang nhắm vào mình một cách không thể giải thích được. Vừa đúng lúc gần đây cuộc sống của anh không có gì đặc biệt, vậy thì anh chơi với cô một chút nhưng không cần thiết vượt qua ranh giới.
Thẩm Triết rút tay về, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng lạnh hơn, xoay người đi ra ngoài.
Nữ sinh xung quanh hành lang tản ra, chạy về lớp học, tiếp tục ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Mãi cho đến khi bóng dáng cao lớn của Thẩm Triết hoàn toàn biến mất ở đầu cầu thang, hành lang đã yên tĩnh từ lâu cuối cùng cũng có người nói chuyện.
“Thật sự là Thẩm Triết, Thẩm Triết đó…”
“Đẹp trai quá, tớ chết đây tớ chết mất thôi!”
“Aaaaa, muốn gả…”
“Suỵt, nhỏ giọng chút…”
Có người chỉ Hứa Nhân Nhân trong phòng học.
Tiếng ồn vừa lớn dần lại dần nhỏ lại, biến thành thì thầm.
Hứa Nhân Nhân cầm sữa trở về, mở ra uống một ngụm.
Sau khi uống sữa, cảm giác đắng miệng do trước đó uống thuốc đã dễ chịu hơn chút.
Đôi mắt to tròn của Châu Nguyệt lóe lên tia hóng chuyện: “Cậu cãi nhau với Thẩm Triết hả? Mé nó, không phải là do Thần Lộ đấy chứ, cậu đừng để bị thủ đoạn của ả giả tạo kia lừa gạt… nhưng mà Thẩm Triết đối xử với cậu tốt đấy, cãi nhau mà còn mang sữa đến cho cậu.”
Hứa Nhân Nhân uống thêm một ngụm sữa rồi hỏi Châu Nguyệt: “Cậu biết gì về Thần Lộ không?”
“Cô ta á.” Châu Nguyệt cong môi: “Học vẽ, học sinh nghệ thuật tuyển sinh đặc biệt, thành tích khá. Cô ta còn có một cô bạn thân tên Trang Nhã, cũng học lớp 11-8, là một nhỏ rất thảo mai thảo mỏ. Hai người đó là người mà tớ ghét nhất trong trường.”
“Cậu có quan hệ với họ?” Hứa Nhân Nhân hỏi.
“Không hẳn thế, tớ chưa từng giao tiếp với họ.” Châu Nguyệt lập lờ, Hứa Nhân Nhân cũng không tiếp tục hỏi mà hỏi sang chuyện khác: “Thần Lộ và Thẩm Triết thì sao, bọn họ có quan hệ gì?”
“Cô ta và Thẩm Triết thì có thể có quan hệ gì chứ.” Châu Nguyệt trợn mắt khinh thường: “Tớ hiểu rõ Trang Nhã hơn, cô ta là một kẻ đào mỏ nhưng vẫn có mấy tên đàn ông não ngắn bị cô ta lừa, còn coi cô ta như báu vật. Thần Lộ cũng cùng một loại với cô ta, nhưng cô ta thích Thẩm Triết, nói không chừng kịch bản lúc sáng là cô ta diễn cho cậu xem đấy, cậu đừng để bị lừa.”
“Ý cậu là, Thẩm Triết không biết cô ta?”
“Tất nhiên rồi.” Châu Nguyệt đột nhiên chọc vào đầu Hứa Nhân Nhân: “Hãy dùng bộ não toán học đủ điểm trung bình của cậu để suy nghĩ kĩ đi, Hoành Âm là chỗ nào chứ, cậu không biết Thẩm Triết nổi tiếng như thế nào à? Thần Lộ là cái thá gì mà có thể với được anh ấy chứ.”
Mặc dù Hứa Nhân Nhân xuyên sách nhưng cô chỉ mới đọc nguyên tác, trong nguyên tác, Thần Lộ là một nữ phụ tâm cơ sâu, mà quyển fanfic này cô chỉ lướt qua, quan hệ ân oán khúc mắc của ba người này của cô đều đến từ ký ức của nguyên chủ Hứa Nhân Nhân.
Khi nhìn thấy Thẩm Triết và Thần Lộ đứng cùng nhau, ký ức của nguyên chủ lại tràn về. Năm cuối cùng ở Hoành Âm, nguyên chủ toàn nghe thấy lời đồn về sự mập mờ giữa Thẩm Triết và Thần Lộ, thậm chí vào giây phút cuối cùng trước khi chết, Thần Lộ đứng trước mặt cô kêu gào nói muốn thay thế tất cả của cô.
Cảm giác đồng cảm này khiến mắt của Hứa Nhân Nhân như bốc hỏa khi nhìn thấy cảnh tượng lúc sáng, quên mất rằng Thần Lộ là một người rất giỏi chơi xảo quyệt.
Theo như Châu Nguyệt nói, Thần Lộ bây giờ chẳng qua là lên cơn ấm đầu mà thôi, nếu đã như vậy, đương nhiên cô phải đóng vai nữ phụ ác độc của mình, để Thần Lộ không dễ dàng đạt được mong muốn của mình.
Hứa Nhân Nhân bỗng thấy phấn chấn, uống hết bình sữa, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Triết: Tôi không mang thẻ học sinh, trưa nay có thể mời tôi ăn cơm được không? Mai mốt tôi sẽ trả gấp đôi. (đáng thương) (đáng thương)
Thẩm Triết không trả lời.
Cho đến khi học xong tiết thứ ba, Hứa Nhân Nhân mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Triết gửi đến.
Thẩm Triết: …Cơm trưa là tự phục vụ, không thu phí (mỉm cười).
Hứa Nhân Nhân: …
Móa.
Hứa Nhân Nhân nhanh chóng xóa hết những tin nhắn này… Chỉ cần mình xóa nhanh thì xấu hổ sẽ không đuổi kịp mình!