Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao hắn còn có thời gian rảnh rỗi để nghĩ nhiều như vậy?
Chẳng phải hắn đã ngã xuống lầu sao?
Hơn nữa còn ngã rất bi rất thảm...
Lúc này Trầm Sơ mới giật mình toát mồ hôi lạnh, liền kêu lên "á" một tiếng.
Kêu lên rồi hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Giọng nói non nớt này, là ai vậy?
Trầm Sơ trợn tròn mắt, vội lập tức bịt miệng lại.
Rồi lại kêu nhỏ xíu: "Á?"
Ối! Thật sự rất non nớt!
"Hửm? ... á!"
Hắn cúi đầu nhìn tay chân ngắn ngủn của mình, còn mũm mĩm, tròn quay, véo một cái là hằn dấu, đau nha, không phải mơ! Hắn đây là thu nhỏ lại hay sao?
Chỗ nào cũng nhỏ đi.
Kéo kéo cái quần xộc xệch, Trầm Sơ kinh ngạc, hắn chưa từng thấy con chim nhỏ như vậy!
Khi tam quan còn đang bị sụp đổ, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trầm Sơ ngẩng đầu lên, trước mặt là một đứa trẻ, đang nhìn hắn bằng ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời.
Ơ, không phải là... Tạ Thì Minh phiên bản nhí đấy ư?!
Trầm Sơ lập tức bò tới, đưa tay véo má Tạ Thì Minh, thấy Tạ Thì Minh ngẩn ra một lúc, rồi lập tức lạnh mặt, nhíu mày, giọng điệu kỳ lạ: "Cậu làm gì vậy?"
Ồ, sống, biết nói!
Trầm Sơ nheo mắt, không nói gì, lại bò trở về chỗ cũ, ngồi trên tấm thảm lông xù xù, ôm lấy cánh tay bụ bẫm suy tư, một lúc sau vỗ tay, có chút do dự xác định, hắn đã trở về thời thơ ấu?!
Tạ Thì Minh cũng có mặt, năm 5 tuổi ư?
Lúc nhỏ hắn béo như vậy à? Một thằng cu tròn lẳn?
Trầm Sơ hơi buồn bực bóp bóp cái bụng phồng của mình, nghĩ thầm lớn lên gầy như vậy, chắc là bởi vì cắm đầu học hành quá đó. Hắn vẫn luôn cho rằng mình thuộc dạng không bao giờ béo bụng, nhưng hóa ra không phải vậy.
Cúi đầu, hắn mới chú ý thấy giữa hai chân mình có một cuốn sách dày cộp như một viên gạch, hình như là một cuốn từ điển?
Trên đó toàn là chữ tiếng Anh.
Trầm Sơ bụ bẫm đóng quyển sách lại, thấy bìa cứng có viết - "Từ điển Anh-Anh Oxford".
"..."
Nhớ ra rồi, hồi nhỏ hắn đã từng thuộc nằm lòng cuốn từ điển này.
Rốt cuộc từ nhỏ hắn đã biết cách "học đến chết", đặc biệt là sau khi Tạ Thì Minh được nhận về nhà họ Trầm.
Hắn ta không gầy, ai gầy?
Người luyện "gạch" từ nhỏ......
Trầm Sơ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào viên gạch trước mặt, rồi lại nheo mắt lại, bàn chân mũm mĩm duỗi ra, vận dụng sức mạnh trời đất, cùng với một tiếng "ha" khinh thường, hô khẩu hiệu: "Đậu má!"
Đợi đến khi hắn ta lớn lên, từ "abandon" (từ bỏ) cũng không còn là từ đầu tiên nữa, thuộc lòng cái con khỉ!
Một bàn chân mũm mĩm đá vào viên gạch.
Viên gạch hờ hững xê dịch một chút, Trầm Sơ ôm bàn chân bụ bẫm ngã xuống tấm thảm, thất bại.
Đau đến nỗi nước mắt suýt trào ra, nhưng khi quay đầu lại, lập tức thấy Tạ Thì Minh nhìn mình như nhìn thằng ngốc, hắn đành phải cố nuốt nước mắt vào.
"Nhìn gì?"
Trầm Sơ hét lên một câu, nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được, nằm trên thảm, ôm bàn chân mũm mĩm giơ tới trước mặt, lấy miệng thổi hai cái vào ngón chân cái, thấy nó đỏ lên, xui xẻo thật sự.
Thổi xong mới nhớ ra, hóa ra mình đánh giá cao khả năng linh hoạt hiện tại của bản thân lúc này, trông giống như một con rùa nhỏ lật mai, bụng phình ra nhưng không thể lật người dậy.
"Ối."
Trầm Sơ quơ quơ tay, quơ quơ chân, nghiêng người sang một bên mới bò dậy được, sau đó lại thấy Tạ Thì Minh nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, còn khá phức tạp.
"Nhìn cái gì, có gì hay ho mà nhìn!"
Trầm Sơ vừa có chút cảm thán về chuyện Tạ Thì Minh lúc nhỏ bộc lộ cảm xúc, vừa bị nhìn chằm chằm đến mức đỏ mặt tía tai, cũng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, không thích nghi ở đâu cả, chỉ toàn làm trò hề, nên lại hét lên với Tạ Thì Minh.
Thật là không biết lý lẽ.
Nhưng Tạ Thì Minh từ nhỏ cũng không quen với cách cư xử như vậy của hắn, nên mở lời: "Nếu cậu bị bệnh, thì hãy uống thuốc."
Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng Tạ Thì Minh cảm thấy, lúc này thằng nhóc mập trước mặt có gì đó khác lạ, đối với điều này, Tạ Thì Minh vô thức nghĩ đến, đối phương có lẽ đang bệnh, dù sao những người bị bệnh thường có một vài thay đổi.
Vì vậy Tạ Thì Minh phiên bản nhí nói câu này, thực ra không có ý gì khác, chỉ là muốn Trầm Sơ nếu bị bệnh thì hãy nhanh chóng uống thuốc.
Nhưng câu nói này khi lọt vào tai Trầm Sơ, lại trở thành một ý nghĩa khác.
Hắn chưa kịp chuyển đổi tư duy, cảm thấy Tạ Thì Minh đây là đang nói bóng gió châm chọc hắn.
Thằng nhóc mập vừa định đáp trả, thì lại nằm dài xuống.
Xoa xoa cằm, Trầm Sơ đảo mắt, đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười hì hì.
"Anh trai, anh cho em uống thuốc nhé?"
"Bàn chân vẫn đau, anh trai thổi cho em đi?"
Tạ Thì Minh: "..."
Nhìn thấy khuôn mặt Tạ Thì Minh thay đổi liên tục, không biết nên bày ra biểu cảm gì, Trầm Sơ vui mừng khôn xiết, lại nằm lăn ra thảm, còn giơ bàn chân mập mạp đến trước mặt Tạ Thì Minh.
"Anh trai, thổi giúp em nào?"