Tháng 6, ánh hoàng hôn chiếu rực rỡ.
Bên trong biệt thự nhà họ Trầm, ánh nắng xuyên qua toàn bộ cửa sổ kính của phòng khách tầng một, thậm chí cả tầng hai cũng ngập tràn những hạt vàng li ti.
Trầm Sơ gục xuống lan can tầng hai, cằm tì lên cánh tay, mắt nhìn xuống phòng khách tầng một, Tô Lạc Duyệt đang ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, đối diện là TV đang phát một bộ phim bom tấn mùa hè với âm lượng nhỏ.
Dưới tủ TV xếp một dãy robot nhỏ, kệ sách cổ ở phía bên kia không trưng bày đồ cổ mà là các loại chứng nhận danh dự cấp quốc gia được dát vàng dát bạc, cùng với đủ loại cúp vinh danh.
"Vâng, đúng, tôi là mẹ của Tạ Thì Minh..."
Giọng nói của Tô Lạc Duyệt toát lên sự tươi vui.
"Chọn trường đại học nào sao, cái đó phải xem ý kiến của con trai... Chúng tôi luôn tôn trọng quyết định của con cái."
Đây là cuộc điện thoại thứ mấy rồi nhỉ?
Trầm Sơ chà xát cằm lên cánh tay, mím môi.
"Cậu vui lắm chứ gì?"
Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy một bóng người, Trầm Sơ lập tức đứng thẳng người lại, âm trầm chế giễu một tiếng: "Thủ khoa tỉnh."
"Cậu đứng đằng sau tôi bao lâu rồi, chê cười tôi?"
Tạ Thì Minh bước ra khỏi góc khuất của tầng hai, ánh sáng thay đổi trên người cậu.
Trầm Sơ nhìn, lại muốn mím môi.
Đôi mắt phượng ấy thừa hưởng từ Tô Lạc Duyệt, trên người Tạ Thì Minh lại trở nên lạnh lùng sắc bén, thấy rồi quên cả tục thế, vầng hào quang vàng kim nhuộm từng inch trên khuôn mặt ấy, tuấn tú như vị thần, khiến người ta không khỏi khen ngợi nhưng lại không dám đến gần.
Trầm Sơ muốn dụi dụi mắt mình.
Tính cả hắn, nhà họ Trầm có 5 người con, bốn người còn lại đều di truyền đôi mắt phượng của Tô Lạc Duyệt, chỉ có hắn rõ ràng khác biệt, cũng không giống đôi mắt đào hoa của Trầm Minh Châu, mà là đôi mắt hạnh hoàn toàn khác biệt.
Tất nhiên việc không giống là chuyện hiển nhiên, dù hắn vẫn mang họ Trầm, nhưng cũng chỉ là mang theo họ mà thôi.
Suy cho cùng, hắn vốn không phải người nhà họ Trầm.
Mọi mặt, bên trong lẫn bên ngoài, đều không giống như những thành viên thật của nhà họ Trầm.
Lúc 5 tuổi, hắn đã biết mình không phải con ruột của nhà họ Trầm.
Tạ Thì Minh mới là đứa con trai út cùng huyết thống với Tô Lạc Duyệt và Trầm Minh Châu.
Bất chấp 5 năm tuổi được nhận về nhà họ Trầm vẫn không chịu đổi họ, Tạ Thì Minh đã chứng minh bằng nhiều khía cạnh khác rằng không có gì nghi ngờ, cậu ấy chính là người nhà họ Trầm, giống như ba người anh trai của cậu, xuất sắc đến mức người khác chỉ có thể ngước nhìn không dám chạm tới.
Còn Trầm Sơ, ngoài việc bám lấy họ "Trầm" không buông ra, dường như ở đâu cũng không hoà nhập với nhà họ Trầm.
Anh cả Trầm Sóc, chỉ mới 26 tuổi, mới tốt nghiệp được vài năm mà đã tiếp nhận Trầm thị, trở thành một trong những nhà tài phiệt trẻ tuổi hàng đầu, thành tích hiển hách, danh tiếng vang dội.
Trầm Dật và Trầm Tuỳ bằng tuổi, sinh đôi khác trứng.
Sắp tốt nghiệp, một người đã là ngôi sao đỉnh lưu trong làng giải trí, thực lực lẫn thành tích đều có, một người làm trong lĩnh vực AI, nhờ robot do chính mình nghiên cứu phát triển mà được nhiều viện nghiên cứu lớn trên thế giới đua nhau mời chào.
Tạ Thì Minh thì cùng tuổi với hắn, hai người vừa thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trầm Sơ luôn gắng sức hết mình, cố gắng hết sức để vượt qua Tạ Thì Minh, cả nửa năm đầu, không có ngày nào được nghỉ ngơi, thậm chí nửa đêm hắn còn lén lút trùm chăn học bài, sợ Tạ Thì Minh nhìn thấy đèn sáng trong phòng mình.
Tuy nhiên, trong cuộc chiến không khói súng này, ngay cả trước khi đến giây phút cuối cùng, kẻ địch đã chiếm lĩnh vị trí cao, phân định thắng bại.
Thủ khoa tỉnh, khi kết quả thi đại học của người khác còn chưa có, Tạ Thì Minh đã nhận được điện thoại tuyển sinh từ các trường đại học hàng đầu.
Trầm Sơ vác cờ xông lên trước, nhưng chưa kịp tới trước mặt Tạ Thì Minh, đã bị đè ngã giữa đường, lá cờ bay phấp phới, phủ kín mình mẩy, không cần so sánh cũng đã có thể "an nhiên ra đi" rồi.
Còn muốn so sánh với người ta ư.
Kết quả thật xấu hổ.
Trầm Sơ càng nghĩ, càng muốn trố mắt nhìn Tạ Thì Minh.
Cái gì nữa đây, thua người không thua trận.
"Tạ Thì Minh, hiện tại cậu có cảm thấy rất đắc ý không?"
Tạ Thì Minh đứng đối diện Trầm Sơ, mặc quần jean đen lửng đơn giản, thoải mái, làn da trắng lạnh, gương mặt không có nhiều biểu cảm, toát ra một cảm giác lạnh lùng khó gần.
"Đắc ý cái gì?"
Tạ Thì Minh liếc nhìn Trầm Sơ: "Cậu có gì buồn cười để tôi nhìn? Cái nốt ruồi mới mọc trên cằm chắc?"
"Nốt ruồi nào cơ?"
Trầm Sơ xoa xoa cằm mình, trừng mắt nhìn Tạ Thì Minh.