Buổi chiều, ở trong sân nhà Triệu Tam Hộ.
Triệu Tam Hộ khϊếp sợ nhìn Kỳ Nhất Bạch lôi theo khúc gỗ Thiết Tâm tới.
Ông cũng không tin vào mắt mình, cây Thiết Tâm Mộc thật sự bị chặt rồi. Vậy phải dùng tới bao nhiêu sức lực a, hơn nữa ông cũng không nghĩ ra được loại đao nào có thể chặt đổ cây Thiết Tâm.
Dì Triệu đứng một bên cũng vô cùng thán phục.
Kỳ Nhất Bạch lấy ra thuốc nước mà cậu đã làm:
"Chú Triệu, lúc nào chú muốn bào mảnh gỗ, liền phun thuốc này vào lưỡi dao trước, có thể bào được gỗ Thiết Tâm. Khi nào không bào được nữa chú lại phun tiếp, hết thì chú lại bảo cháu đưa thêm cho chú nhé."
Dì Triệu nhìn thấy lọ nước hoa tinh xảo trong tay Kỳ Nhất Bạch thì cực kỳ yêu thích. Bà chưa bao giờ thấy một món đồ vật đẹp như vậy, cũng không biết là làm bằng gì, có thể mua ở đâu. Dù sao bà cũng là phụ nữ, luôn có lòng yêu thích đối với những đồ vật tinh xảo đẹp mắt.
Chú Triệu thì thấy bình thường, chỉ cảm thấy kỳ quái với cái lọ chưa nhìn thấy bao giờ. Ông dựa theo lời Kỳ Nhất Bạch nói, phun hỗn hợp vào cái cưa.
Dì Triệu ngửi thấy được hương thơm càng ngạc nhiên hơn, bà không nhẫn nhịn được liền cảm thán:
"Thơm như mùi phấn son, đây là đem phấn son hòa vào nước sao?"
Kỳ Nhất Bạch có chút nghẹn họng, nhìn dì Triệu yêu thích như vậy, cậu tiện thể hùa theo:
"Dì Triệu thật thông minh, dì Triệu nếu như thích mùi này, lần sau cháu làm một bình cho dì nhé."
Dì Triệu không thể kháng cự lại được nên liền đưa Kỳ Nhất Bạch thịt heo rừng khô từ thịt lần trước Vệ Khanh cho.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, chú Triệu liền trực tiếp dùng cưa đã phun thuốc nước cưa thử một cái vào cây gỗ Thiết tâm, cái cưa đẩy vào một phần ba thân gỗ rất nhẹ nhàng.
Chú Triệu kinh ngạc "A" một tiếng, có chút kích động nói năng lộn xộn:
"Cưa được rồi, tôi cưa được gỗ Thiết Tâm, tôi cưa được rồi, thật có thể cưa được rồi?!"
Chú Triệu vô cùng kinh ngạc, ông sẽ không phải là thợ mộc đầu tiên có thể bào được gỗ Thiết Tâm chứ?!
Nghĩ tới đây, chú Triệu vô cùng nhiệt tình cầm bản vẽ các loại linh kiện của Kỳ Nhất Bạch, liền bắt đầu hưng phấn chế tạo linh kiện.
Kỳ Nhất Bạch cuối cùng cầm theo thịt khô rời đi. Cậu cũng không vội vã đi tìm Vệ Khanh, mà là về nhà mở sách nguyên lý thiết kế xe đạp ra xem.
Kỳ thực sau khi xem xong cậu cảm thấy không khó, trong sách giới thiệu vô cùng tỉ mỉ, ở trên còn có mô hình xe đạp, mỗi cái linh kiện cần thiết đều được giới thiệu. Chỉ có các bánh răng cần phải tính toán chính xác, nếu không sẽ không khớp với dây xích, dây xích sẽ có thể bị trùng hoặc bị trật.
Kỳ Nhất Bạch lại tốn mười lăm đồng Tiền Hệ Thống, mua tất cả nguyên liệu dùng để vẽ. Cậu căn cứ vào các loại dây xích, rất nhanh liền tính toán ra.
Sau đó cậu liền vẽ bản thiết kế. Cậu cũng không cần phải làm sao cho đẹp mắt, chỉ cần nhẹ nhàng đơn giản thực dụng là được.
Vì để tiện dụng, cậu thiết kế một cái rổ ở đầu xe. Đằng sau xe cậu suy tính hồi lâu, vẫn là đưa thêm một cái ghế ngồi nữa, dù sao sau này cũng có thể dùng để chở vật nặng.
Cậu chăm chú ngồi vẽ bản thiết kế từ trưa cho đến tối. Sau khi xác định là không có sai lầm gì, cậu không thể chờ đợi được nữa muốn đưa nguyên liệu và bản thiết kế vào mục "Chế tạo". Kết quả cậu nhớ ra cậu đã đưa tất cả gỗ Thiết Tâm cho Triệu Tam Hộ rồi.
Cậu liền tính toán ngày mai sớm một chút đi lấy thêm gỗ Thiết Tâm.
Bánh xe là làm bằng gỗ, thời điểm cậu thiết kế, cậu đã mua phụ kiện giảm xóc ở trong cửa hàng hệ thống, có thể làm giảm cảm giác xóc nảy. Đệm ngồi thì chắc phải chờ làm đệm bằng bông rồi bọc vào yên thôi.
Kỳ thực các linh kiện cậu thiết kế đều có thể mua ở trong hệ thống, nhưng đáng tiếc phải phí phạm quá nhiều Tiền Hệ Thống, không bằng tự mình chuẩn bị vật liệu rẻ hơn.
Ngày hôm sau, sáng sớm Kỳ Nhất Bạch liền mang theo dao bổ củi lên núi.
Cậu ở trên núi chặt hầu như các cây Thiết Tâm có thể tìm thấy ở xung quanh đó. Cậu còn phải dùng để chế tạo cung nỏ nữa. Nhưng cậu cũng sẽ không lấy những cây còn non.
Kỳ Nhất Bạch phát hiện một hiện tượng khá là thú vị, chỉ cần chỗ nào có cây Thiết Tâm, sẽ có loại cỏ kia mọc xung quanh đó.
Nhận thấy bây giờ đang là mùa thu, cũng không biết cỏ lúc nào sẽ héo, cậu liền thẳng tay cắt tất cả, bỏ vào trong túi đeo lưng.
Đang lúc Kỳ Nhất Bạch dự định đưa cỏ vào ba lô, đằng sau bỗng có tiếng động.
Kỳ Nhất Bạch sợ hãi lập tức quay đầu, lại nhìn thấy Vệ Khanh trong tay đang cầm cung tên, bên hông đang treo một con thỏ và một con gà rừng.
Nhìn thấy anh, Kỳ Nhất Bạch thở phào một hơi, nghĩ đến loại cỏ kia, liền lập tức nói:
"Không nghĩ tới gặp anh đúng lúc như vậy. Tôi hôm qua đi tìm anh, kết quả anh không có ở nhà. Vừa vặn tôi nghĩ thương lượng với anh việc liên quan tới loại cỏ này."
Vệ Khanh liếc nhìn cỏ dưới chân cậu đều bị cắt đi, không có biểu tình gì, hỏi:
"Chuyện gì?"
Kỳ Nhất Bạch lúc này đem suy nghĩ của mình nói cho anh biết.
Chỉ cần bọn họ mang thuốc đã pha chế từ loại cỏ này đem đi bán, bán được không ít tiền, thậm chí, bọn họ còn có thể trồng cỏ diện rộng.
Vệ Khanh nghe xong lại lắc đầu không chút do dự:
"Không thể bán."
Kỳ Nhất Bạch kinh ngạc:
"Tại sao?"
Vệ Khanh lắc đầu nói:
"Tôi không biết, nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu bán sẽ gặp nguy hiểm."
Hơn nữa còn liên quan đến tính mạng của anh nữa.
Kỳ Nhất Bạch cũng nghĩ đến, đúng rồi, đây cũng không phải là thế giới cũ của cậu, Cậu là một thôn dân không quyền không thế, nếu là có người ghen tị đến đỏ mắt, nói không chừng sẽ bắt cậu bức cung tra khảo đấy.
Kỳ Nhất Bạch âm thầm vui mừng, may là tìm Vệ Khanh nói, nếu không cẩn thận là chơi hỏng luôn cái mạng nhỏ này rồi.
Bởi vì có Vệ Khanh ở đây, cho nên Kỳ Nhất Bạch không thể đưa cỏ thả ba lô. Cậu đành mở thắt lưng, cởϊ áσ chuẩn bị bọc lại mang đi.
"Cậu làm gì thế!"
Cậu mới vừa đem áo cởi, lại nghe Vệ Khanh quát thật to.
Kỳ Nhất Bạch nghi hoặc nhìn về phía Vệ Khanh, Vệ Khanh chăm chú nhìn thân thể không có bao nhiêu thịt của cậu, vô cùng sợ hãi lập tức xoay người nói:
"Mặc áo vào! Nếu thật sự cậu muốn tôi cưới cậu, tôi sẽ đi mời ông mai bà mối tới nhà cậu làm mai, cậu không cần phải làm tới như vậy!"
Kỳ Nhất Bạch ánh mắt mơ màng, cậu muốn làm gì cơ? Cưới anh? Làm mai?
Khuôn mặt Kỳ Nhất Bạch khẽ biến, cậu làm sao lại quên mất, hiện tại cậu là song nhi, tương đương với phụ nữ.
Mà cậu lại cởϊ áσ trước mặt Vệ Khanh, khác gì một cô gái ở trước mặt anh cởϊ qυầи áo.
Kỳ Nhất Bạch như bị sét đánh, nhanh chóng mặc áo rồi giải thích:
"Anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý gì đâu! Tôi là quên mang giỏ trúc, muốn dùng áo đựng cỏ để mang về!"
Trời đất chứng giám, cậu tuyệt đối không nghĩ muốn câu dẫn Vệ Khanh a!
Vệ Khanh vẫn luôn không quay đầu lại, chỉ là nghe không ra tâm tình gì "Ừ" một tiếng:
"Tôi đưa áo cho cậu dùng."
Vệ Khanh liền cởϊ áσ ra, lộ ra cơ bắp cường tráng, Kỳ Nhất Bạch trợn to mắt.
Nhìn sống lưng và đường cong mượt mà kia, nhìn cái eo thon kia, một cái sẹo lồi đều không có. Vóc người này so với đám bạn của cậu suốt ngày đi tập gym đi, không so thì thôi, càng so càng thấy đám bạn kia của cậu xấu muốn chết, chả hiểu tập cái gì.
Tuy rằng Vệ Khanh không quay đầu lại, nhưng có thể cảm giác một đôi mắt nóng rực đang chăm chú nhìn phía sau lưng của anh. Tuy rằng trên mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng l*иg ngực của anh đang nảy lên thình thịch không thể khống chế được, càng ngày càng nhanh... Cái vị song nhi này, Vệ Khanh không thể làm gì khác hơn liền hỏi:
"Xong chưa?"
Kỳ Nhất Bạch lúng túng nhặt áo của anh lên nói cám ơn, liền đem cỏ gói kỹ, rồi đi đến bên cạnh anh:
"Đi thôi, đã xong rồi."
Dọc theo đường đi, một bầu không khí lúng túng quanh quẩn xung quanh hai người, kết quả mãi đến tận khi trở lại dưới chân núi, hai người đều không nói một câu.
Cuối cùng đến đoạn tách nhau ra, Kỳ Nhất Bạch chỉ nói một câu:
"Áo này ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh."
Liền bỏ đi thật nhanh.
Vệ Khanh nhìn theo thân ảnh như đang chạy trốn của Kỳ Nhất Bạch, không thể hiểu nổi ý tứ của cậu. Rốt cuộc là cậu có muốn anh mang bà mai đến cầu hôn hay không?