Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 17

Cuộc sống thật khó khăn, Cố Diệp Phong thở dài.

【Lâu lắm rồi không gặp một thằng ngốc thuần khiết như thế này】

Mặc Linh Nguyệt dù không hiểu “thằng ngốc” là gì, nhưng dính đến chữ “ngốc” thì chắc chắn không phải là từ hay ho gì.

Hắn cũng không muốn giải thích, lạnh lùng liếc cậu một cái, trực tiếp đưa kiếm qua, cằm hơi nâng lên, ra hiệu cho cậu tự làm.

Cố Diệp Phong nhận kiếm, đưa tay gõ nhẹ vào thân kiếm, Cửu U lập tức phát ra một tiếng kiếm ngân, trong trẻo vang dội, xuyên thấu cực kỳ mạnh.

【Âm thanh này thật hay, đáng tiếc là không thể có được, haiz...】

Âm thanh mang theo vô hạn tiếc nuối, đây là thanh kiếm của nhân vật chính, kế hoạch thừa kế kiếm của cậu đã hoàn toàn tan vỡ.

Dù sao nhân vật chính cũng không thể chết, ngoài việc cảm hóa nhân vật chính, cậu còn phải đảm bảo nhân vật chính sống sót, nếu không nhân vật chính mất rồi thì cảm hóa cái gì nữa chứ.

Cố Diệp Phong thưởng thức một lúc rồi mới hài lòng mở lời, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể từ chối: “Ra đây.”

Mặc Linh Nguyệt: “…”

Cái gì?

Thân kiếm khẽ run, một bóng người từ trong kiếm nổi lên, bóng người hơi mờ, mặc áo bạc, cùng màu với thân kiếm.

Mặc Linh Nguyệt: “!!!”

Đây là gì!?

Cố Diệp Phong nhìn bóng người trước mặt, nở một nụ cười ‘thân thiện’ nói: “Tự ngụy trang đi.”

Bóng người lạnh lùng liếc nhìn Cố Diệp Phong, rồi lại chui vào thanh kiếm trong tay cậu, thanh kiếm vừa rồi còn sắc bén bỗng chốc biến thành một mảnh đồng sắt rỉ sét, tin rằng ngoài hai người có mặt, sẽ không còn ai có thể nhận ra đây là thần kiếm Cửu U nữa.

Mặc Linh Nguyệt nhìn cảnh này mà khó khăn mở lời: “Đó là gì?”

Cố Diệp Phong ngạc nhiên, chớp mắt, mở miệng vô tội: “Linh Nguyệt ca ca không biết Cửu U đã sinh ra kiếm linh sao?”

【Trời ạ! Chủ nhân của kiếm mà còn không biết kiếm có kiếm linh, phế đến mức này mà lại là nhân vật chính?】

Giọng điệu đầy kinh ngạc, như thể đây là điều không thể tin được, giọng điệu đó cứ như thể có người không biết mặt trời mọc từ phía đông và lặn từ phía tây vậy.

Mặc Linh Nguyệt: “... Không biết.”

Dù đã chịu đựng biết bao đau khổ, nhưng chưa bao giờ mất đi sự giáo dưỡng của mình, Mặc Linh Nguyệt lần đầu tiên có cảm giác muốn chửi thề. (tới đây)

Mặc Linh Nguyệt thực sự không biết Cửu U có kiếm linh, cũng như hắn không biết tại sao Cửu U lại theo mình.

Cửu U tuy theo hắn, nhưng hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của hắn, chỉ biết mang lại tai họa, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Cố Diệp Phong thấy Cửu U rất biết điều, nên ở một góc mà Mặc Linh Nguyệt không nhìn thấy, mũi chân phải của cậu khẽ chạm nhẹ vào nơi mà mình vừa nghịch dưới mặt đất, một luồng linh lực không dễ nhận ra từ đầu ngón chân xuất hiện, trận pháp lần nữa hiện ra, ánh sáng trắng chói lòa, chói đến mức không thể mở mắt.

Giây tiếp theo, bóng dáng của hai người biến mất khỏi đáy vách núi, trong nháy mắt xuất hiện ở đỉnh vách.