Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 15

Cố Diệp Phong rất ga-lăng quay lưng lại, chưa đầy vài giây sau đã nghe thấy tiếng người nào đó lột y phục sột soạt.

Phía sau truyền đến giọng nói: “A Phong, được rồi.”

Cố Diệp Phong quay lại, nhìn thấy bộ y phục màu đen trên người đối phương, ánh mắt sáng lên, bộ y phục này quả nhiên rất hợp với hắn.

Khi mặc y phục, Mặc Linh Nguyệt đã nhận ra bộ y phục này không phải là y phục bình thường, hầu hết các tu sĩ sau khi nâng cao tu vi đều sẽ tạo ra những bộ y phục có tác dụng phòng thủ, trên y phục sẽ khắc các pháp trận, có thể chống lại một số đòn tấn công, giúp bảo vệ mình trong chiến đấu.

Còn bộ y phục này, hắn dám chắc chắn, tuyệt đối là một bộ pháp y đặc chế, chỉ là không biết đến cấp độ nào.

“Xong rồi thì chúng ta ra ngoài thôi”

Cố Diệp Phong nhìn lên trời, không thể chần chừ nữa, chần chừ thêm nữa sợ rằng sẽ không kịp đăng ký.

Cậu nhìn Mặc Linh Nguyệt, đưa kiếm cho hắn, sau đó không chần chừ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, “Linh Nguyệt ca ca, anh còn yếu, để tôi cõng anh nhé.”

Nếu không, với trạng thái cứ vài bước lại ngã của hắn, sợ rằng hôm nay đừng mong ra khỏi vách núi.

Mặc Linh Nguyệt cũng không khách sáo, thoải mái trèo lên lưng Cố Diệp Phong, xương chân của hắn vừa mới lành, cơ bản không thể dùng lực, đứng lên đã là một điều khó khăn rồi.

Toàn thân hắn đều mệt mỏi, cầm kiếm không dễ cầm, vì vậy hắn còn vòng kiếm qua cổ Cố Diệp Phong để cầm hai bên.

Cố Diệp Phong nhìn thanh kiếm để ngang trước cổ mình mà im lặng.

Cửu U là thần kiếm nên dĩ nhiên có sự kiêu ngạo của riêng nó, không muốn bị bao kiếm không xứng với nó kiềm chế, vì vậy nó tự nhiên là không có bao kiếm, thanh kiếm sắc bén cứ thế nằm ngang trước cổ cậu.

Nhưng Cố Diệp Phong không nói gì, như thể không nhìn thấy, cõng hắn rồi đi theo hướng vừa rơi xuống, bước chân mang theo vài phần vội vã.

Quay lại nhanh hơn nhiều so với lúc đi, lúc đi Cố Diệp Phong mất hơn mười phút, lúc quay lại chỉ mất vài phút.

Khi quay lại chỗ vừa ngã xuống, phải đi qua mảnh đất trống nơi bãi cỏ biến mất, mảnh đất đó vẫn trống trơn, không có thực vật nào mọc lên, trông rất kỳ lạ.

Mặc Linh Nguyệt có chút nghi ngờ: “A Phong, ngươi có nhìn thấy bãi cỏ này khi vừa tới không?”

Cố Diệp Phong cõng hắn, ánh mắt không trung thực nhìn về phía mảnh đất trống: “Không có, lúc tôi đến đã như vậy rồi.”

【Không thể nói với anh ta là bị cha anh làm cho sợ chạy rồi】

Nếu không chẳng phải cậu là một tồn tại mà ngay cả cây cỏ cũng khinh thường, thật là xấu hổ mà.

Mặc Linh Nguyệt: “…”