Khả năng chữa lành như thế thì ngay cả người một trăm sáu mươi tuổi cũng chưa chắc đã tu luyện được đến vậy.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt không hỏi sâu hơn: “Không ngờ ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vậy hay là ngươi gọi ta là Linh Nguyệt ca ca đi?”
Cố Diệp Phong: “...”
【Gọi tôi là cha còn hợp lý hơn】
Nhưng xét đến việc cậu có mục đích với người trước mắt, kéo gần quan hệ mới là lựa chọn tốt nhất, cậu cố gắng giữ nụ cười của mình, trực tiếp bỏ qua lời đề nghị gọi hắn là ca ca: “Linh Nguyệt, ngươi có gia nhập môn phái tu tiên nào chưa?”
Mặc Linh Nguyệt khựng lại: “... Chưa từng.”
“Vậy thì tốt quá!”
Cố Diệp Phong cười được một nửa, thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt buồn rầu, lập tức chuyển lời giải thích: “À, ý ta là, ta và Linh Nguyệt gặp nhau rất hợp ý, thực sự không nỡ chia xa, nếu ngươi chưa có môn phái, hay là gia nhập môn phái của ta nhé?”
Người vẫn phải ở dưới mắt mình mới yên tâm.
Mặc Linh Nguyệt mím môi, vẻ mặt đau khổ, nói: “Đan điền của ta đã vỡ, không thể tụ tập linh lực được nữa rồi.”
“Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi tái tạo đan điền, tin tưởng ta đi”
Cố Diệp Phong cười rất dịu dàng, giọng nói như mang theo sức mạnh trấn an, khiến người ta không thể không tin tưởng cậu từ tận đáy lòng.
Cậu tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội đi tu luyện ma đạo, vì vậy phải sớm giải quyết việc tái tạo đan điền.
Mặc Linh Nguyệt ánh mắt ảm đạm, lắc đầu: “Tái tạo đan điền quá nghịch thiên, chúng ta chỉ là gặp nhau tình cờ, ngươi đã chữa trị vết thương cho ta cũng đã cảm kích không hết rồi, không cần vì ta mà làm đến mức đó.”
Cố Diệp Phong thấy hắn có vẻ đã từ bỏ việc chữa trị, trong lòng vô cùng sốt ruột, việc tái tạo đan điền nhất định cần sự hợp tác của chủ nhân.
Cậu nắm chặt tay hắn, ánh mắt tràn đầy kiên định, giọng nói chân thành: “Ngươi yên tâm, đã gọi ngươi một tiếng ca ca, tự nhiên sẽ không ngồi nhìn mà không giúp.”
【Chuyện này, cha của anh còn nóng ruột hơn anh】
Mặc Linh Nguyệt: “... Vậy thì làm phiền A Phong rồi.”
Cách gọi từ "Diệp Phong ca ca" chuyển thành "A Phong" nụ cười của Cố Diệp Phong hơi khựng lại.
【Gọi là Diệp Phong có chết không?】
Mặc Linh Nguyệt mỉm cười không nói, dường như không nghe thấy tiếng lòng của cậu.
Trong lúc họ đang trò chuyện, một bông hoa đỏ bên cạnh đã lặng lẽ nhổ gốc rễ của mình từ trong đất ra, định chạy trốn.Cố Diệp Phong liếc thấy nó từ khóe mắt, cậu lập tức đứng dậy, vô tình dẫm lên gốc rễ vừa nhổ lên của nó, còn đè mạnh thêm, loạt động tác này đã bị bóng hình của chính mình che khuất.
Bông hoa đỏ run lên như lá trong gió, không dám manh động nữa.
***
Dịch giả: Tội ẻm quá trời quá đất :>>