Cố Diệp Phong nhìn thanh Cửu U Kiếm, thật lòng cảm thán: "Thật đáng tiếc."
Cầm thần kiếm nhưng không tu kiếm, thật là đáng tiếc.
Phải biết rằng thần kiếm là niềm khao khát của bao nhiêu kiếm tu.
【Hay là đợi hắn chết rồi thừa kế kiếm của hắn nhỉ!】
Muốn thừa kế kiếm của người khác ít nhất phải là bạn bè, Cố Diệp Phong nở một nụ cười dịu dàng: "Gặp nhau cũng là duyên, tại hạ là Cố Diệp Phong, đệ tử Kiếm Phong của Linh Kiếm Phái."
Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn cậu một cái, cười nhạt: "Mặc Linh Nguyệt."
Muốn kiếm nhưng không gϊếŧ hắn, mà muốn đợi hắn tự chết.
Hắn muốn xem, liệu mình có thể đợi đến ngày đó mà không ra tay.
Dù sao hắn không có gì, chỉ có mạng là cứng rắn.
Cố Diệp Phong cảm thấy cái tên này có chút quen tai: "Mặc Linh Nguyệt? Tên ngươi nghe rất quen…"
Cố Diệp Phong: "!!!"
Cố Diệp Phong trong lòng kinh hãi, đặc biệt sốc: 【Mẹ ơi! Mặc Linh Nguyệt! Đây chẳng phải là tên của nhân vật chính sao!?】
Mà nhân vật chính chẳng phải là mục tiêu cậu cần cảm hóa sao!!!?
Chưa lâu trước đó, cậu còn đang lo không tìm được đối phương, hóa ra thiên đạo lại đưa hắn đến bên cạnh cậu?
Mắt Mặc Linh Nguyệt hơi nheo lại, người này biết mình sao?
Nhưng hắn chưa bao giờ gặp người này...
Còn nữa, nhân vật chính là gì?
Cố Diệp Phong hoàn hồn, cẩn thận quan sát người bên cạnh.
Mặc Linh Nguyệt với biểu cảm vô cùng bình tĩnh để cậu quan sát, vài giây sau, một giọng nói lo lắng vang lên trong đầu hắn.
【Anh ta có bị chấn thương não không vậy?】
Mặc Linh Nguyệt: “...”
Cố Diệp Phong có chút lo lắng, bị thương nặng như vậy mà vẫn bình tĩnh, nếu không phải não bị tổn thương thì chắc là đã bị phản bội, bị sỉ nhục, dẫn đến tuyệt vọng.
Cách gọi thông thường là "hắc hóa".
Dù sao thì cái vách núi to như vậy không thể nào do hắn không nhìn thấy mà vô tình ngã xuống, rồi vừa khéo lại làm tan nát đan điền, phá hủy toàn bộ tu vi, đúng không?
Chắc là giống như chủ nhân cũ của cơ thể này hoặc là bị ám hại hoặc là bị ép buộc.
Xét đến việc đối phương là người được thiên đạo chọn, thậm chí ép thiên đạo phải nhờ người cứu giúp, chắc chắn không thể là trường hợp đầu tiên.
Nhưng một kẻ phế nhân có gì để cảm hóa đây, chân gãy hết rồi, đứng còn không đứng được nữa mà.
Cố Diệp Phong mở to mắt, nghĩ đến một khả năng.
【Đan điền tan vỡ, tu vi toàn bộ bị phá hủy, nhưng linh căn vẫn còn, cái này chẳng phải là nguyên liệu tuyệt vời để tu luyện ma đạo sao!?】
Mặc Linh Nguyệt: “...”
Ánh mắt nghi ngờ Cố Diệp Phong, quét từ trên xuống dưới người bên cạnh, càng nhìn càng thấy giống, lo lắng hơn.
【Sau này anh ta sẽ không đi tu luyện ma đạo chứ!?】
Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm, kín đáo liếc nhìn cậu một cái.
Chúc mừng, ngươi đã đoán đúng.
Nhưng không có thưởng đâu.
Người này còn có thể đoán được sau này hắn sẽ tu luyện ma đạo sao?
Rõ ràng hắn chưa từng gặp cậu, nhưng cậu lại hiểu rõ về hắn như vậy.