Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 5

"Đạo hữu, ngươi không sao chứ?"

Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nhắm mắt lại thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trong giọng nói mang theo lo lắng.

Hắn nhìn về phía giọng nói, người đến mặc một bộ y phục trắng như tiên lạc vào thế gian, mày như vẽ, tóc được buộc nhẹ phía sau bằng dây buộc tóc, trông vô cùng thanh cao.

Y phục trắng rất tinh khiết, chỉ có gấu áo và viền áo thêu hoa văn màu tím nhạt như đang chảy, không chú ý sẽ không thấy.

Người đến thấy hắn nhìn về phía mình, nở một nụ cười bẽn lẽn, thuần khiết.

Khuôn mặt tinh tế không mang chút đe dọa nào, mà là cảm giác ấm áp như ánh nắng chiếu xuống, trong thế giới điên loạn này, dường như là sự ấm áp duy nhất, khiến người ta không khỏi muốn hướng đến.

Nếu không phải vì hắn bẩm sinh có khả năng đọc tâm thuật, có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, thì ngay cả hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

【Ôi chao! Ta đã phát hiện ra gì đây? Một tiểu đáng yêu bị lạc đàn! Người này trông có vẻ giàu có nhỉ, nếu hắn chết rồi, ta lấy chút đồ đạc chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao sống không mang đến chết cũng không mang đi mà】

Mặc Linh Nguyệt cúi đầu, che giấu sự châm biếm trong mắt.

Đó chính là bản chất của con người.

Người nằm trên đất đầy máu, mặt bẩn thỉu không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ thấy rằng người đó mặc y phục màu xanh, nhưng gần như đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, phải nói là thảm vô cùng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến mức hầu như không thể nghe thấy, dường như có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.

Cố Diệp Phong thấy người đó có vẻ sắp chết, cố gắng tỏ ra lo lắng, một lần nữa tiến lên một bước, kết quả chân cậu đạp phải thứ gì đó cứng cứng, cậu cúi đầu nhìn, sau đó mắt sáng rực.

Cửu U Kiếm!

Thật không ngờ lại là Cửu U Kiếm!

Cửu U Kiếm, thần kiếm đứng đầu bảng, theo truyền thuyết có thể diệt thần.

【Wow, thanh kiếm này thật bá đạo!】

Cửu U Kiếm không hổ danh là thần kiếm, thân kiếm toàn bộ đều là màu bạc trắng, trên thân kiếm khắc hoa văn nhỏ li ti không rõ tên, xung quanh tỏa ra hàn khí màu trắng, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, dường như mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, dù hiện tại đang bẩn thỉu nằm trên mặt đất cũng không che giấu được sự sắc bén, trông rất uy nghiêm.

Cậu nhìn người đang nằm trên đất nửa sống nửa chết, thanh kiếm này chắc chắn là của người đó.

Nhưng rất nhanh sẽ là của cậu!

【Hehe, thật hợp với khí chất của ta】

Mặc Linh Nguyệt: "..."

Cố Diệp Phong cũng không để ý người đó không đáp lại mình, dù sao người ta sắp chết cũng không thể yêu cầu quá nhiều, có thể người ta thực sự không còn sức để trả lời.

Cậu giả vờ không nhìn thấy thanh kiếm, chậm rãi đi đến bên người đó, ngồi xổm xuống, tỏ vẻ bi ai nâng người đó lên dựa vào mình, giọng nói mang theo nỗi buồn, dường như người đang bị thương nặng là người quan trọng nhất của cậu: "Ngươi không sao chứ? Có cần ta giúp đỡ không?"