Chương 15
Nàng đã ngủ lu bù sau đó. Nàng ngạc nhiên là mình đã ngủ được. Ngay khi anh ra khỏi phòng và đi xuống dưới, nàng biết anh sẽ không trở lại. Nàng biết mình đã sai lầm kinh khủng.Chuyện diễn ra kỳ diệu một cách rất bất ngờ. Mặc dù mới đầu nàng bị kích động khi anh cởϊ áσ quần nàng và không để cho nàng có cơ hội mặc áo ngủ mà nàng đã chuẩn bị, và mặc dù nàng vụng về như gái còn trinh, không biết làm gì hết ; mặc dù nàng ngơ ngác đủ thứ, nhưng tình hình diễn ra thật quá tuyệt vời.
Dĩ nhiên mới đầu nàng rất muốn anh và cảm thấy thích hành dục với anh như đêm đầu anh ghé đến nhà nàng. Nhưng nàng thật không ngờ sự việc diễn ra quá đẹp như thế này. Nàng cũng không ngờ trận mây mưa lại lâu đến thế, nàng tưởng chỉ kéo dài một hai phút là cùng.
Sau khi anh lấy cây đèn cầy đi rồi, nàng nằm ngửa nhìn vào bóng tối thật lâu, nước mắt đã khô, nàng vẫn còn nằm như thế. Hai háng nàng đau nhừ vì hai đùi chân đã dang quá rộng. Nàng đau ở trong, nhưng thật ra không đúng là đau. Bây giờ vẫn còn co giật nhẹ. Khi anh cho vào trong nàng cứ tưởng nàng chết ngất vì kích động bởi cái của anh to và cứng. Thế nhưng nàng chỉ bị kích động vì ngạc nhiên thôi.
Trong những phút tiếp theo, nàng đã quên hết thực tế trước mắt. Không phải thực tế về anh. Bất cứ lúc nào, nàng cũng ý thức được chính anh là người đang làʍ t̠ìиɦ với nàng một cách rất sảnh sỏi, rất thắm thiết và càng lúc càng căng thẳng hơn. Trên thế gian này không có ai nữa ngoài anh và nàng, và không còn gì nữa ngoài công việc hai người đang làm. Không còn gì hết. Mọi vật - tất cả những biến cố đã dẫn họ đến giây phút này - đều biến mất khỏi ý thức của nàng.
Anh là chồng nàng, và nàng là vợ anh, hai người đang nắm trong gường tân hôn vào đêm tân hôn. Sự thể đơn giản như thế, sâu sắc như thế và kỳ diệu như thế đấy.
Nhưng rồi công việc cũng đi đến chỗ kết thúc. Đến lúc nào đó nàng cảm thấy không chịu đựng nổi nữa, lúc mà sự căng thẳng không chịu nổi, nàng đâm ra hoảng hốt. Thế rồi bỗng nhiên anh mở cửa cho nàng, để cho tất cả căng thẳng trong người nàng thoát ra hết - nàng không biết anh làm sao được thế - nàng có cảm giác hoàn toàn yên ổn đến nổi nàng nghĩ chắc không bao giờ nàng muốn hoạt động lại nữa. Nhưng bỗng anh hoạt động lại, thoải mái và giản dị, nàng vui sướиɠ khi cơ thể anh hoạt động mạnh, rồi nàng cảm thấy luồng hạt giống nóng hổi của anh phóng vào người nàng.
Rồi tấm thân nặng nề đã được thỏa mãn của anh đè bẹp nàng xuống nệm.
Nàng ôm lấy anh, người anh nặng và nóng hổi, nàng ngữi mùi nước hoa thơm ngát trộn lẫn với mùi mồ hôi của anh, mùi thơm dễ chịu lạ lùng, nàng nhìn ánh đèn cầy hắt bóng lung linh trên những bức tường và trần nhà xuôi xuôi quen thuộc của phòng ngủ.
Rồi nàng thấy lại thực tế. Anh - Ngài Rawleigh - vừa mới hoàn tất việc hôn phối của một cuộc hôn nhân mà cả hai không ai muốn. Nàng không thích anh mà cũng không trọng cá nhân anh. Anh chỉ quan tâm đến cơ thể nàng mà thôi, anh không giấu diếm gì hết về điểm này. Đã nhiều lần anh gạ gẫm nàng cho anh, hay bán cho anh tấm thân ấy. Anh không muốn cưới nàng làm vợ, nhưng do anh không còn cách nào khác, nên phải cưới nàng, vì ít ra, thành hôn với nàng, anh cũng có được tấm thân của nàng.
Nàng không đôi co được vấn đề này. Nàng không muốn bàn cãi, Nàng cũng cần anh và luôn luôn thấy anh hấp dẫn.
Hơi thở của anh báo cho nàng biết anh ngủ. Nàng không nhúc nhích. Nàng không muốn rời khỏi tấm thân nặng nể của anh, nàng vẫn muốn ôm lấy anh như thế. Nhưng nàng nhận ra sự trồng trải của những việc vừa xảy ra chỉ thuần vật chất, chỉ thuần giải trí mua vui.
Có cái gì đó sai trái trong việc giải trí này, nhất là khi người đàn ông lại giải trí với vợ mình.
Nhưng ngoài việc ấy ra thì còn có gì nữa đâu.
Có lần nàng đã nói với anh rằng trong thể xác của nàng có một con người. Bây giờ con người ấy bị tước đi. Những gì xảy ra đủ để chứng tỏ điều ấy chưa? Vĩnh viễn đủ rồi chứ?
Anh chỉ ngủ có mấy phút. Rồi anh vùng dậy và đi khỏi nàng. Nhưng không có anh, nàng cảm thấy lạnh, trống trải và hơi lo sợ. Và rất cô độc. Nàng đã nằm nghiêng, quay mặt tránh anh, nàng sợ nếu nhìn anh, nàng sẽ thấy sự xác nhận nàng là vật sở hữu của anh hiện ra trên mặt anh. Đây là lần đầu tiên nàng có đàn ông nằm trên gường nàng.
Đây là lần đầu tiên, không kể những cuộc đến thăm xã giao, nàng có ngừơi cùng ở trong nhà nàng. Nàng đã có chồng và sẽ được chồng chăm sóc suốt đời.
Chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn như thế này.
Thật phi lý, thật bất công, nàng đợi anh nói chuyện, đợi anh sờ mó, đợi anh anh an ủi vỗ về. Những giây phút trước đây nàng ao ước anh ôm nàng vào lòng, ao ước được nằm sát vào người anh. Thế mà khi anh nói với nàng, nàng lại không đáp. Nàng không nhận ra mình khóc cho đến khi anh quàng tay sờ vào mặt nàng. Thay vì nàng quay người úp mặt vào ngực anh thì nàng lại úp mặt xuống gối, trốn tránh anh.
Tại sao nàng lại tha thiết muốn được an ủi vỗ về đồng thời lại trốn tránh anh? Nàng không hiểu nổi mình.
Nhưng nàng làm thế cũng phải. Không mong gì có được niềm an ủi nơi anh. Nàng không xấu hổ gì khi để cho anh biết nàng cần cái gì, nàng mơ cái gì. Thứ nàng mơ là "tình hữu nghị ", thứ tình nàng hết sức mong chờ. Nàng không cần nói đến tình yêu, thứ tình này mơ hồ quá, không có ai giải thích rõ ràng mạch lạc được, nhưng các cô lại cứ hay mơ tưởng đến. Nếu nàng được sống với lòng nhân ái, với tình thân hữu và vui vẻ với nhau, thì nàng có thể sống thoải mái mà không cần tình yêu.
Tất cả những thứ nàng có thể có được, đó là những thứ vừa mới xảy ra cho nàng. Nó đã xảy ra rất kỳ diệu, ngoài sức tưởng tượng của nàng. trong phút chốc nàng cảm thấy cảnh sống đơn côi biến mất.
Thế rồi anh vùng dậy khỏi giường, lấy cây đèn cầy và đi xuống dưới nhà. Thoạt tiên nàng tưởng anh sẽ ra khỏi nhà và không trở lại nữa. Nhưng chắc anh sẽ không làm thế. Anh đã cưới nàng vì danh dự, nghiêm túc, đứng đắn. Vì danh dự, vì đứng đắn, nên anh sẽ ở lại đây thôi.
Nàng nằm ngửa suốt cả đêm, ngủ chập chờn, lòng tự trọng nhủ rằng nàng đã hành động sai lầm kinh khủng. Sai lầm vì đã lấy anh, sai lầm vì không chấp nhận hôn nhân khi mọi sự đã xong xuôi, êm thấm.
Khi con Toby nhảy xuống khỏi anh, anh thức dậy, bâng khuâng. Tay chân tê cứng, cổ đau nhừ, người lạnh ngắt khiến anh nhớ ra anh không nằm ngủ trong giường của mình.
Rồi anh mở mắt ra.
Tuyệt vời. Buổi sáng sau ngày đám cưới. Sau đêm đám cưới.
Nàng đã dậy. Anh nghe tiếng mở then cửa sau để cho con chó ra ngoài. Nàng không trở vào liền. Chắc nàng ra ngoài với con chó như đêm qua. Phải chăng nàng nuông chiều con chó quá đáng, con chó hư hỏng không dạy được? Anh giận dữ hỏi mình.
Chắc ngoài trời rất lạnh.
Nhưng ở trong bếp còn lạnh hơn. Nhất là có mặt anh ở đây, anh nghĩ. Anh hậm hực nhớ cảnh nhục nhã đã làm cho nàng khóc khi làʍ t̠ìиɦ. Chuyện như thế này trước đây không bao giờ xảy ra với anh. Thật nhục nhã khi để một chuyện như thế này lại xảy ra với vợ vào đêm tân hôn.
Anh lóng ngóng nhóm lửa - ngay trong thời gian ở bán đảo, anh cũng luôn luôn có tôi tớ giúp việc, anh cảm thấy nuối tiếc - thì nàng vào. Bỗng anh cảm thấy phục các tôi tớ giúp việc nhà.
- Để em làm cho - nàng bình tĩnh nói.
Anh quay lại nhìn nàng. Nàng mặc chiếc áo vải len xanh và buộc tóc gọn gàng sau gáy, anh thấy nàng lại giống như bà Catherine Winters.
- Anh biết, nhưng anh đã làm xong rồi.
Không thể tin rằng đêm qua anh đã biết rõ tấm thân mỹ miều ấy. Nàng trông mảnh mai, xinh đẹp, trong trắng quá. Và hấp dẫn mê ly quá. Anh nghiến răng.
- Để em pha trà - nàng nói, bước qua trước mặt anh, mắt nhìn ấm nước - Anh ăn bánh mì nướng chứ?
- Ăn - anh đáp, hai tay chắp sau lưng. Anh cảm thấy lóng ngóng, mẹ kiếp, như thể anh là người không được đón tiếp nồng nhiệt - Xuống khỏi đây đi, ngài - Anh quay qua nói với con chó, chỉ còn cách trút hơi bực tức vào đầu nó anh mới hả giận được.
Toby đang nằm trên ghế xích đu, nó vểnh tai lên, vẩy đuôi, rồi nhảy xuống.
Ngài Rawleigh thấy áo quần mình nhàu nhò, người có mùi hôi hám. Anh có mang theo va li áo quần. Đã đến giờ tắm rửa, cạo râu, thay áo quần để đợi xe đến, rồi lên đường về nhà.
Đi với vợ. Nghĩ thế, anh cảm thấy kỳ lạ, khó tin.
Nếu có người hầu của anh ở đây, hắn ta sẽ có bổn phận lấy áo quần trong xách Rawleigh từ đêm qua, chuẩn bị sẵn sàng cho anh thay rồi. Anh không hề nghĩ đến việc tự mình làm như thế này. Đương nhiên là không. Đêm qua anh bận việc giục nàng lên lầu, rồi vội vã vào giường.
Nàng đổ đầy nước vào ấm, bắt lên lò nấu sôi rồi cắt bánh mì ra để nướng trên lò than, cử chỉ duyên dáng dịu dàng. Sáng nay nàng không nhìn vào mắt anh lần nào. Anh càng thấy tức giận hơn.
- Anh lên lầu rửa ráy và thay áo quần - anh nói.
Có phải nàng rửa ráy ở trên ấy không? Hay là trong nhà bếp này? Anh không thấy có bồn rửa trong phòng ngủ.
- Phòng tắm đối diện với phòng ngủ - nàng đáp như thể nàng đọc được ý nghĩ của anh, tay vẫn bận múc trà cho vào bình - Nếu anh chịu khó đợi nước sôi, anh có thể lấy một ít nước nóng mà rửa.
Mẹ kiếp! Làm gì có người giúp việc để mang nước nóng lên cho anh rửa ráy và cạo râu. Làm sao nàng chịu được cảnh sống như thế này? Làm sao nàng thích được cuộc sống ở Stratton? Lần đầu tiên anh nghĩ đến vấn đề này. Nàng có thể thích nghi được không nhỉ? Nàng sẽ thành bà chủ đảm đang được không? Mà thôi, nếu không được, cũng mặc xác nàng. Lâu nay anh không có bà chủ cũng yên hết.
Khi họ ăn sáng, lạ thay là hai người nói chuyện suốt cả buổi ăn. Họ cùng ngồi nơi bàn ở nhà bếp. Anh nói cho nàng nghe về thành phố Liston, nơi anh đã nằm chữa vết thương suốt một tháng. Nàng kể cho anh nghe về chuyện nàng đến khu chuồng ngựa ở trang viên Bodley để xin con chó con trong ổ chó 5 con. Nàng đã lựa con Toby vì nó là con chó con duy nhất đứng lên hai chân sau để thách thức nàng, mập mà lùn tịt. Nó đã gầm gừ dữ dội với nàng vì nàng cả gan xâm nhập vào lãnh địa của nó.
- Nhưng khi em bế nó lên, nó liếʍ tay liếʍ mặt em, thái độ đầy thiện cảm - nàng nói rồi cười - không mang nó về nhà thì mang con nào? Nó làm cho em thương nó.
Nàng nhìn vào tách trà, mường tượng lại cảnh con chó Toby cả gan thách thức nàng.
Nàng mỉm cười, mắt mơ màng, long lanh. Tử tước Rawleigh nghĩ: Gía mà trong những ngày qua nàng cười với anh như thế, chứ đừng để dành bây giờ cười với tách trà như thế này, thì chắc anh đã mãn nguyện rồi. Nghĩ thế, bỗng cơn giận lại đến với anh. Đêm qua nàng đã quay lưng lại với anh và khóc!
Anh đẩy ghế lui, đứng dậy.
- Chiếc xe sẽ đến trong vòng hơn nửa giờ nửa - anh nói, vừa lôi chiếc đồng hồ trong túi Rawleigh - Chúng ta nên chuẩn bị để Rawleigh đi cho kịp trong ngày. Đường đi xa đấy.
- Vâng - nàng đáp. Bỗng anh nghe tiếng tách va vào dĩa kêu lanh canh, và thấy tay nàng rút nhanh khỏi cái tách. Chắc để anh khỏi thấy tay nàng run chứ gì?
Bây giờ còn gì nữa đấy? Nghĩ đến chuyện Rawleigh đi với anh làm nàng lo sợ ư? Hay là nàng không muốn rời khỏi đây? Ngôi nhà này là tổ ấm của nàng đã 5 năm nay. Và nàng đã biến nó thành một nơi ẩn trú êm ả, anh phải xác nhận điều này, duy chỉ có điều bất tiện là không có gia nhân giúp việc thôi.
Anh nhìn nàng, cố tìm lời để nói với nàng, để tỏ cho nàng biết anh rất thông cảm với sự quyến luyến của nàng. Cơn giận trong lòng anh bỗng biến mất, anh thấy xấu hổ vì chính anh chịu trách nhiệm về tất cả việc này.
Nàng có thật thích ở lại đây một mình, sống cuộc đời làm việc thiện buồn tẻ, giúp đỡ người khác không? Thật nàng thích sống lại cuộc sống một mình lẻ bóng không? Nhưng sẽ không có chuyện thích hay không nữa, không có chuyện bàn cãi lôi thôi nữa. Họ đã cưới nhau rồi, nàng phải đi Stratton với anh. Sự thật đơn giản như thế.
Nàng cũng đứng dậy, không nhìn anh, rót nước trong ấm vào bình. Nàng đưa cái bình cho anh và nói:
- Chắc chừng ấy đủ rồi. Đem pha với nước lạnh trên lầu, thưa ngài.
Nàng ngượng ngập và đỏ mặt, cắn môi, còn anh, anh nổi giận và có lẽ cũng đau đớn nữa. Đoạn, anh quay đi khỏi phòng, bình nước sôi trên tay.
“Thưa ngài”
Nàng lấy anh hôm qua. Nàng nằm với anh đêm qua.
Và sau đó nàng khóc.
“Thưa ngài”
***
Ông bà Adams - Claude và Clarissa - đến theo xe. Họ cho biết chốc nữa họ sẽ đi b về nhà. Daphne cũng định đến, nhưng bà ngã bệnh vào giờ ăn sáng và ông Clayton phải năn nỉ bà lên phòng để nghỉ. Claude cười nói:
- Mấy tuần vừa qua bị dao động quá nhiều, cô ấy bệnh.
- Tôi hy vọng cô ấy bệnh không nặng lắm - Catherine nói, vẻ ái ngại. Nhưng thực Rawleigh, nàng thích có chuyện gì đó để nói, để khỏi nghĩ vẩn vơ. Không có gì làm cho nàng bối rối hơn khi bắt gặp cặp mắt của ông em chồng và của bà vợ ông ta. Hai người đến thình lình, ông Claude nhìn nàng với đôi mắt tươi cười nhân hậu, còn bà Clarissa thì nói năng lễ độ.
Cứ nhìn nàng đỏ mặt vì e thẹn, hẳn hai người biết rằng chuyện đã rành rành ra rồi, nàng không thể chối cãi chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
- Tôi cũng thế - Clarissa đáp - Tôi không muốn hai đứa nhỏ mắc bệnh. Tôi đã giục Claude đi mời bác sĩ đến thăm cho Daphne, nhân thể thăm luôn cho chúng, nhưng anh ấy cứ nhất quyết bảo đợi xem. Cô ấy trông rất đau khổ.
Catherine sờ vào tay bà. Nàng không có cảm tình sâu đậm với bà dâu thứ này, nhưng nàng tin chắc Clarissa yêu các con. Cho dù bọn trẻ đã ra đời yên hàn vô sự, nhưng nguy cơ về bệnh hoạn làm tổn hại sinh mạng của chúng vẫn nằm sờ sờ trước mắt.
Nàng nói:
- Tôi nghĩ là vì bị dao động quá mà Daphne lâm bệnh. Trong thời gian tôi ở tại Bodley, cô ấy mệt hụt hơi.
- Đúng thế, chị nói đúng đấy - Clarissa cười, nụ cười hơi buồn.
Nhưng đương nhiên xe đến tức là báo hiệu đã tới giờ lên đường. Đã đến lúc rời bỏ những thứ nàng quen biết, thương mến từ 5 năm nay. Những thứ nàng đã gắn bó với chúng trong khoảng thời gian ấy. Nàng đã sống ở đây từ cái thời con gái mới lớn ngu ngốc ấy cho đến tuổi chín chắn khôn ngoan hơn. Nàng đã sống một cuộc sống yên ổn và tương đối hạnh phúc ở đây.
- Xong xuôi rồi, Catherine. Ồ - Chồng nàng đang đứng nơi ngưỡng cửa. Người đánh xe đã mang hành lý của họ Rawleigh xe. Tất cả bàn ghế và hầu hết đồ đạc của nàng đều phải để lại. Claude và Clarissa đã bước ra ngoài, đang đứng trên lối ra cổng, đợi tiễn họ lên đường.
Bỗng nàng hốt hỏang trước cảnh phải ra đi một cách đột ngột như thế này. Anh nhìn nàng chằm chằm rồi nói:
- Năm phút nữa lên đường - Anh bước ra ngoài, khép cửa lại một nửa.
Nàng quay vào nhà bếp, nhìn quanh. Tổ ấm. Nhà bếp là trung tâm tổ ấm của nàng. Ở đây nàng cảm thấy yên ổn. Và hoàn toàn được hạnh phúc. Nàng bước đến cửa sổ.
Nhìn Rawleigh những luống hoa và hàng cây ăn quả, nhìn ra dòng sông tiếp giáp khu vườn và nhìn đồng cỏ, gò đồi trải dài phía bên kia dòng sông.
Nàng cảm thấy đau ở cổ ở ngực. Cơn đau dồn lên ở sống mũi rồi châm chích vào hai mắt. Nàng chớp mạnh mắt rồi quay đi.
Nàng nhìn quanh phòng một lần nữa. Lò lửa buổi sáng đã tắt. Con Toby kêu ư ử bên chân nàng. Nó cào chân nàng xin nàng nựng nó. Tuồn như nó biết nàng và nó sẽ rời bỏ ngôi nhà này mãi mãi. Nàng lấy tấm nệm thêu trải trên ghế xích đu, ôm vào lòng.
Nàng không thể để cái này lại. Nàng đã thêu tấm nệm này khi mới đến đây, khi nàng cần có việc gì để làm cho tâm trí khỏi dao động.
Nàng vội đi ra khỏi bếp rồi khỏi nhà, hếch cằm lên, trên môi nở một nụ cười. Chồng nàng đang đợi ngoài cưả. Anh lấy tấm nệm trên tay nàng, quàng tay nàng quanh tay anh, nắm chặt tay nàng dẫn đi ra cổng, đến xe.
- En xin lỗi đã để anh đợi lâu - nàng vui vẻ nói - Em cảm thấy đã quên cái gì đấy. Em thật khùng. Chỉ quên cái nệm cũ, nhưng...
Claude ôm nàng, siết thật mạnh đến nỗi nàng nghẹt thở, không nói nên lời được.
- Mọi việc sẽ tốt đẹp hết - ông ta nói bên tai nàng - Tôi hứa với chị như thế.
Hoạ là điên mới tin những lời ông ta nói. Làm sao mà ông ta dám cam đoan nàng sẽ được hạnh phúc? Nhưng nàng cảm thấy ấm lòng và như muốn chảy nước mắt.
- Catherine - bà Clarissa cũng ôm ghì nàng với ít thiện cảm hơn - Tôi muốn chúng ta là bạn bè với nhau. Tôi thật muốn thế.
Rồi nàng được đỡ lên xe, và Toby, vẻ lo lắng hấp tấp, nó nhảy lên lòng nàng nhưng được nàng nghiêm nghị mời xuống - nó phải nhảy lên chỗ ngồi trước mặt nàng, vểnh tai, thè lưỡi, vẻ không còn sợ ông chủ mới khiển trách nữa - rồi chồng nàng leo lên xe, ngồi xuống bên nàng.
Khi xe chạy, nàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật bất lịch sự khi không đưa tay vẫy chào Claude và Clarissa, nhưng nàng không chịu được cảnh nhìn thấy ngôi nhà biến dần ở đằng sau. Nàng nắm thật chặt cái gì đấy, rồi nhận Rawleigh đó là bàn tay của chồng. Có phải nàng nắm tay anh hay anh nắm tay nàng? Nàng không nhớ.
Nhưng nàng nhẹ nhàng rút tay ra.
Bỗng nàng như nhớ ra điều gì, nàng cúi người tới trước rồi quay mặt nhìn lui, nàng than vãn:
- Ôi, em quên đóng cửa!
Toby kêu ư ử.
- Cửa đã đóng và khóa kỹ rồi - anh bình tĩnh đáp - Tất cả sẽ được an toàn cho đến khi có người mang đồ đạc đến cho chúng ta, Catherine à.
Anh nói năng khá tử tế. Nhưng dĩ nhiên anh không biết là nàng không sợ kẻ trm lấy mất hết đồ đạc. Đồ đạc của nàng chẳng có giá trị gì mấy. Nàng sợ chăng là sợ mất vĩnh viễn nơi này. Nàng sợ mất ngôi nhà duy nhất do nàng chăm sóc. Chứ nàng chẳng có thứ gì mà sợ mất.
Mất ngôi nhà có lẽ là sự mất mát lớn nhất của nàng.
Nàng cảm thấy hỏang sợ, trống trải và suy yếu.
Một lát sau, nàng nhận Rawleigh tay nàng lại nằm trong tay anh. Nàng để yên như thế.
Dù sao nàng cũng tìm được chút an ủi khi dụng chạm vào người anh.
***
Claude đưa vợ về nhà qua cửa sau của trang viên, rồi qua rừng cây phía trong. Hai người lặng lẽ đi bên nhau. Ông đưa tay cho bà cặp, nhưng khi qua khỏi cổng, bà thả tay xuống. Ông đi chậm lại để bà theo cho kịp, mặc dù ông thích sải bước nhanh cho mau đến nhà.
Sau nhiều phút, bà là người lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. Bà đứng lại, nhìn ông với vẻ đau khổ.
- Claude - bà nói - em không chịu được tình trạng như thế này lâu hơn nữa đâu.
- Anh xin lỗi - Ông nhìn xuống đôi dép trên chân bà, đôi dép chỉ thích hợp đi xe, chứ không thích hợp khi đi bộ một đọan xa về nhà - Anh sẽ dìu em Rawleigh đến đường vào nhà. Níu vào tay anh.
- Em không chịu được - bà đáp, làm ngơ trước cánh tay anh đưa ra.
Ông thả tay xuống. Ông hiểu khi bà nói bà không phàn nàn chuyện đi bộ trên vùng đất gồ ghề. Ông nhìn bà, chắp hai tay sau lưng.
- Chúng ta không nói chuyện với nhau hơn hai tuần nay - bà nói - ngoài những câu xã giao lịch sự tào lao. Anh không... anh ở miết trong phòng anh. Em không chịu được.
- Anh xin lỗi, Clarissa - ông bình tĩnh nói.
Bà nhìn ông, vẻ mặt phân vân rồi nói:
- Em muốn anh cứ nạt nộ em đi. Thà anh đánh em còn hơn.
- Đừng, đừng nói thế. Làm thế không thể tha thứ được. Anh không bao giờ tha thứ cho anh hay là mong em tha thứ cho anh. Quả thật giữa chúng ta đã có bức rào cản kiên cố.
- Thế bây giờ bức rào tháo bỏ đi được không?
- Anh không biết nữa - ông đáp sau một hồi dài im lặng - Clarissa, anh nghĩ là cần một thời gian nữa.
- Thời gian bao lâu? - bà hỏi.
Ông chầm chậm lắc đầu.
- Claude, làm ơn nói cho em nghe đi - bà ngước mắt nhìn lên đám lá xuân trên những cành cây trên đầu bà - Em xin lỗi. Em rất ân hận.
- Vì tình vợ chồng của chúng ta bị sứt mẻ ư? - Ông hỏi bà - Hay vì em đã làm hại một phụ nữ thơ ngây? Clarissa, nếu Rex không trở lại và nếu Daphne không hành động tích cực như thế, thì chắc Catherine đã lâm vào tình trạng khó khăn rồi. Khi ấy em có ân hận không? Nếu anh đồng ý với em mà không gọi Rex về, thì em có ân hận không? Hay là em sẽ hả hê với vợ chồng ông Mục sư về hành động đạo đức của mình?
- Em muốn Rawleigh và Ellen thành đôi thành đũa - bà nói - Bà... Catherine đã làm hỏng hy vọng ấy của em. Mà chính chị ấy đã làm cho ảnh mê mẩn và hành động quá lộ liễu không thể tha thứ được.
- Thôi - ông bình tĩnh nói - chúng ta đã trở lại chuyện cũ rồi. Em có nắm tay anh không?
Anh nhớ mặt đất ở đây không gồ ghề như thế này.
Bà nắm cánh tay ông, tựa trán lên vai ông. Bà nói:
- Em không thể chịu đựng được cảnh lạnh nhạt này giữa chúng ta. Anh có biết, em xuống nước để xin lỗi anh là việc khó khăn cho em biết bao không? không dễ đâu. Xin anh tha lỗi cho em.
Bỗng ông dừng lại, kéo bà vào lòng.
- Clarissa - ông nói, vừa xoè một bàn tay để sau chiếc mũ vải trên đầu bà, ép trán bà mạnh vào vai ông - anh cũng không chịu được - Tất cả chúng ta đều đáng trách vì đối xử với nhau độc ác ti tiện như thế, mọi người ai mà có hành động như thế đều đáng trách hết. Anh đã hành động quá đáng thật. Anh cũng xin lỗi em.
Bà rùng mình thật mạnh.
- Anh rất nhớ em - ông nói.
Bà ngẩng mặt nhìn ông. Mặt bà trắng bệch, chờ đợi. Ông cười và hôn bà.
Vài phút sau, họ đi tiếp, tay trong tay, vai kề vai. Trong mấy tuần qua, họ đã khám phá ra nhiều điều mới mẻ của nhau. Trong nhiều năm chung sống, ông đã lấy sự hài hước vui vẻ để khắc phục tính ích kỷ và kiêu ngạo của bà, nhưng bây giờ ông khám phá ra rằng thêm vào hai tính xấu ấy, thỉnh thoảng bà còn tỏ ra độc ác nữa. Còn bà thì khám phá ra rằng mặc dù bản chất của ông nhân hậu và khoan dung, nhưng đôi lúc ông cũng thật quá cương quyết không thể tha thứ được.
Không phải khi nào họ cũng sống trong cảnh chín bỏ làm mười. Nếu khi mới lấy nhau họ còn bán tín bán nghi, thì bây giờ họ đều tin chắc như thế. Nhưng cuộc hôn nhân của họ cũng vươt qua được bao phong ba bão táp. Cả hai đều học hỏi được nhiều điều.
Có lẽ cả hai đã thay đổi. Nhưng ít ra họ cũng ở bên nhau. Họ đã nói chuyện với nhau.
Cả hai đều yêu cầu và được tha thứ.
Khi họ đi ra khỏi hàng cây để vào bãi cỏ đầu tiên của trang viên, bà hỏi ông:
- Chắc họ được hạnh phúc chứ?
- Nếu họ có thiện ý - ông nhìn bà, cười hiền hoà - Nếu cả hai có thiện ý, Clarissa à, và mong sao họ cố tạo cho được cuộc sống hạnh phúc hàng ngày.
Bà nhìn ông, ánh mắt ăn năn. Bà hỏi:
- Làm được thế không dễ, phải không?
- Đúng - ông đáp - Nhưng biết làm cách nào khác.
- Phải - bà đồng ý với chồng.