The Famous Heroine

Chương 14

Lord Francis tỉnh giấc khi một tia nắng chiếu qua bê mắt phải của anh và khoảng ánh nắng đổ tràn cả nửa chiếc giường. Anh chớp mắt và quay đầu - và nhận ra mình đang ở Sidley và, cụ thể hơn, trên giường của vợ anh. Anh đã dậy muộn hơn cả tiếng hoặc hơn thế nữa so với khoảng thời gian anh thường thức dậy. Anh cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra rằng mình đã ngủ say suốt cả đêm. Anh thận trọng xoay đầu, hy vọng chuyển động đột ngột của mình không đánh thức Cora. Có lẽ anh nên rời khỏi giường và trở lại phòng mình mà không làm phiền nàng. Nhưng nàng đã không còn ở đó.

Anh ngồi dậy, cảm thấy thật ngu ngốc. Vợ anh đã dậy và buổi sáng sau đêm tân hôn, để lại anh còn ngủ say như chết? Đây có phải là một tình thế đảo ngược chết tiệt? Nhưng có thể anh sẽ thấy Cora đang chờ anh trên bàn ăn. Nàng có thể đã ra ngoài và trở về, đang điều hành gia nhân. Anh thấy ghét những suy nghĩ về việc phải đối mặt với nàng sáng nay.

***

Nàng đã có bữa sáng lúc sớm, anh phát hiện ra điều đó khi đã mặc quần áo chỉnh tề và đi xuống cầu thang. Nàng chỉ ăn một chút bánh mì nước và dùng một ít café - nàng đã không thể chờ đợi bất cứ thứ gì được nấu. Những gia nhân đã không ngờ đến việc phu nhân của họ đã xuống nhà lúc sáng sớm, người quản gia nói, nghe có vẻ dường như quá buồn phiền. Và ông ta đang trách móc ông chủ của mình sao? Lord Francis tự hỏi, hy vọng rằng mình không đỏ mặt. Như một dấu hỏi chấm to tướng cho việc một cô dâu thì làm gì vào lúc sớm sủa như vậy sau đêm đám cưới. Dường như thể thảm họa mang tính chất riêng tư của họ đang trở thành một vấn đề công khai.

Nàng đã nói chuyện với người quản gia và đang thu xếp để tham khải ý kiến của bà và kiểm tra tài khoải gia đình sau buổi sáng. Nàng đã xuống bếp - nơi mà anh không bao giờ xâm phạm tới kể từ khi anh biết nó được cai trị bởi một đầu bếp độc tài - anh đã hỏi Alice bữa sáng cho một buổi sáng nắng và tuyệt đẹp và hỏi bà làm cách nào để chữa được thói lạnh lùng của bà. Alice tội nghiệp đã hắt hơi liên tục trong khi đang đứng trong bếp để xem xét mọi việc chiều hôm qua. Cora đã đề nghị quay lại say để thảo luận về thực đơn trong ngày kể từ khi Cook đã bận rộn để lo bữa sáng cho ông chủ.

Quỷ thật. Cook sẽ không thích như vậy, Lord Francis nghĩ, gần như cảm thấy lo lắng.

Và sau đó nàng ra ngoài để tận hưởng không khí sáng sớm và để khám phá khu vườn. Đó là tất cả những gì nàng nói với người quản gia. Nàng không ở nơi mà Lord Francis đã ra tìm, và anh còn chưa ăn sáng.

Anh tìm thấy nàng đang ở trong chuồng ngựa, đang cúi xuống bên cạnh móng của một trong những con ngựa anh dùng kéo xe. Nàng đang mặc một chiếc áo choàng cotton đơn giản. Tóc nàng đã được buộc lên nhưng chiếc váy của nàng thì quá đơn giản và không hề được chú trọng. Anh đoán rằng nàng đã mặc chúng mà không hề có sự giúp đỡ của người hầu gái.

Nàng cũng không quàng khăn và đội mũ bonnet.

Nàng quay đầu và mỉm cười rạng rỡ khi thấy anh xuất hiện. Không hề đỏ mặt khi nhìn anh và cũng nhăn mặt hay bất cứ biểu hiên nào cho thấy nàng chán ghét anh.

“Anh có ngờ rằng hôm qua một trong những con ngựa được sử dụng không hề phù hợp không, Francis?” Nàng hỏi. “Đó là một trong những điều em đã đề cập với Mr Latterly và ông ấy đã xem và đủ chắc chắn nó là do một hòn đá sát vào móng con ngựa tội nghiệp. Thật tốt khi chúng ta không có kế hoạch đi dạo vào ngày hôm nay.”

Nàng đã đề cập đến Latterly. Hoặc đó cũng chính là người đánh xe của anh. Lady Francis Kneller, anh nghĩ, cố gắng đề cập đến điều đó một cách cẩn thận. Nhưng anh không thể ngăn bản thân thấy sự hài hước của tình hình. Cô dâu của anh đã ra ngoài và bận rộn trong khi chú rể cạn kiệt sinh lực giữa giường ngủ say như chết sau tác động của đêm tân hôn. Anh mỉm cười toe toét.

“Chào buổi sáng, cưng” anh nói “Chào buổi sáng, Latterly”. Anh cũng cúi xuống móng ngựa chăm chú nhìn để xác nhận với bản thân những gì anh vừa được thông báo.

Một vài phút sau anh đã dẫn vợ mình ra khỏi chuồng ngựa, với cánh tay nàng l*иg vào tay mình. Nàng đang trò chuyện với anh về những con ngựa. Nàng đã được học cưỡi ngựa từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng nàng đã không có nhiều cơ hội để thực hành cho đến khi chuyển đến Mobley Abbley. Nàng thích cưỡi ngựa. Điều đó gần như sự phấn khích. Nàng đang nói chuyện một cách rất rạng rỡ, anh nhận thấy. Quá rạng rỡ? Nàng đang nhìn về phía trước thay vì nhìn anh.

“Ta nghe nói rằng nàng đã có một buổi sáng với rất nhiều kế hoạch bận rộn” anh nói “Liệu nàng có thể dành ra nửa giờ cho đức ông chồng tội nghiệp không, vợ yêu?”. Sẽ dễ hơn với việc anh có một bữa sáng bây giờ và để nàng biến mất cùng người quản gia. Tuy nhiên, anh có cảm giác rằng nếu anh không nói chuyện với nàng bây giờ, họ sẽ không bao giờ nói chuyện lại được nữa. Không thật sự là nói chuyện. Và anh có thể mất hết can đảm mãi mãi.

“Dĩ nhiên rồi” Nàng mỉm cười nhanh với anh, quay đầu và nheo mắt với cằm của anh trước khi nhìn thẳng lại phía trước một lần nữa “Thật là một câu hỏi ngu ngốc đấy, Francis. Em sẽ luôn luôn có thời gian dành cho anh. Anh là chồng của em”

“Vậy chúng ta sẽ đi tản bộ” anh nói, chỉ về những hàng cây phía xa của khu đất cao. “Kế hoạch là chúng ta sẽ đi vòng ra phía sau nhà và đến gần chuồng ngựa một lần nữa. Như vậy chúng ta có thể quan sát khung cảnh đẹp như tranh vẽ một cách tối đa và tạo ra ảo giác về sự yê bình và tách biệt. Toàn bộ khuôn viên được thiết kế một cách cực kỳ cẩn thận”

“Và anh thường dành thời gian ở đây đúng không?” nàng nói “Có lẽ điều này sẽ thay đổi, Francis, giờ thì anh sẽ có em làm bạn đồng hành”. Một người bạn đồng hành. Không phải một người vợ. Nàng dường như nhấn mạnh từng chữ một. Vấn đề của họ có lẽ thật sự cần được giải quyết.

“Cora” Anh đặt bàn tay còn lại phủ lên tay nàng đang khoác áo anh “Ta phải xin lỗi vì tối qua. Ta không thể nói đó là một trải nghiệm thú vị đối với nàng”

“Nó không hề khó chịu” nàng nói nhanh “Và em cảm ơn anh vì điều đó. Anh đã cực kỳ tử tế. Nhưng bây giờ nó kết thúc rồi. Chúng ta có thể để điều đó lại đằng sau. Nó không thật sự cần thiết nhưng em đã và rất biết ơn anh”

Anh có hiểu ý nàng một cách chính xác không? Nàng đã nói rằng khía cạnh tìиɧ ɖu͙© trong đời sống hôn nhân của họ là không cần thiết? Có phải anh đã làm quá tồi? Anh nhăn nhó “Cái gì mà ta quá tử tế chứ?” Anh hỏi “Làm tổn thường nàng và rời bỏ nàng, Cora? Điều đó thật không thể tha thứ được.”

Má nàng ửng hồng, anh nhận thấy. Nàng bước vào con đường giữa những hàng cây đỗ quyên mà không hề liếc sang hai bên.

“Anh cũng biết” nàng nói, giọng nàng có chút gì đó run rẩy “rằng đó là điều gì đó mà em đã mong ước được trải nghiệm ít nhất một lần trong đời, và như vậy anh đã nỗ lực thực hiện nó vì lợi ích của em. Em rất biết ơn anh. Sự tò mò của em đã được thỏa mãn và nó cũng rất - ổn, thật sự là nó rất dễ chịu mặc dù đã kết thúc sớm hơn em mong đợi. Đó sẽ là điều mà em sẽ nhớ mãi. Nhưng nó không phải điều gì đó mà anh cần phải cảm thấy có bổn phận phải thực hiện lại. Em rất hiểu. Em thật sự hiểu. Và kể cả vậy thì em cũng sẽ không bao giờ nghĩ khác đi về anh. Em thích anh và em tôn trọng anh như anh vẫn luôn là chính mình.”

Anh cảm thấy một sự thôi thúc để phá lên cười. Giọng nói của nàng đã trở nên cực kỳ nghiêm túc khi nàng tiến hành bài phát biểu của mình. Họ đang tiến hành tiến gần đến một bức tượng bằng đá cẩm thạch của Pan thổi sáo* (*Một vị thần trong thần thoại Hy Lạp), nhưng nàng thậm chí còn không liếc nhìn nó. Nàng đang nhìn thẳng chằm chằm và kiên quyết.

“Cora”. Anh níu lấy nàng để nàng dừng lại. Họ đang di chuyển gần như đang chạy dọc theo con đường “Ta thật lấy làm nhẹ nhõm khi nghe rằng ta đã không hoàn toàn gây sốc vào đêm qua. Nhưng nàng đang giả định rằng ra không hề mong muốn lặp lại những gì chúng ta đã có với nhau. Nàng không nghĩ rằng ta sẽ mong muốn để bản thân bù đắp lại bằng cách tốt hơn vào đêm nay và trongnhững đêm tới? Nàng không nghĩ rằng có lẽ nó sẽ là một sự tự hào với ta để được xem xét đến việc nó sẽ không kết thúc sớm hơn sự mong đợi của nàng vào đêm nay?”

“Oh Francis” Nàng nắm tay và nghiêng người về phía anh, nhìn trực tiếp vào mắt anh và cảm thấy nhưng mình bị cướp mất hơi thởi “ Không. Không. Thật sự là không cần thiết. Em đã hiểu trước cả khi chúng ta kết hôn, trước cả khi em đồng ý lấy anh. Em chấp nhận mà. Tất cả đều ổn. Em sẽ tìm thấy nhiều điều để điền vào cuộc sống của mình để có được hạnh phúc. Em muốn anh cảm thấy thoải mái và tìm thấy hạnh phúc theo cách riêng của anh. Anh không nợ em điều gì cả - ngoại trừ có lẽ là một sự đồng hành ít ỏi. Nhưng sẽ không có gì khác biệt, phải vậy không? Em nghĩ rằng anh thích em.” Nàng đang mỉm cười với anh. Nàng đã nói điều này vào đêm hôm trước. Anh cau mày, cảm thấy như thể nàng quá bí ẩn để có thể cởi mở hơn với anh.

“Cora” anh nói “ Nàng đang hiểu cái gì, chúa tôi? Ta phải thú nhận rằng bản thân đang cực kỳ hoang mang”

Gương mặt nàng, đã phục hồi màu sắc bình thường một vài phút trước thì giờ đây lại đỏ thẫm một lần nữa. Ngay cả tai nàng cũng đang ửng đỏ “Anh biết đấy” nàng nói “Không” Ngay cả cổ nàng cũng đang dần chuyển đỏ “Ta e rằng sẽ không đâu, cưng. Tại sao em lại tha thiết ti rằng ta không mong muốn được làʍ t̠ìиɦ với vợ mình chứ?” “Bởi vì” nàng nói.

“Đó là một lý lẽ rất tuyệt vời” anh nói “cho một ai đó có khả năng đọc được suy nghĩ”

Nhưng nàng không nói gì thêm. Nàng nhìn chằm chằm vào anh, bám lấy tay anh, như thể đó không gì hơn là một chỗ bám vững chãi và nàng thì đang không có khả năng để di chuyển. Nàng đã không có bất cứ biểu hiện gì để khiến anh chú ý. Nhưng đột nhiên, anh quay lại và nhìn thẳng vào nàng.

“Cora” anh nói “Nàng tin rằng ta thích gì hơn - đàn ông hay phụ nữ?”

Nàng tiếp tục tim lặng thay cho câu trả lời.

Chúa Tôi!

Điều gì đã khiến cô ấy…? Thật rắc rối?

Anh nên cảm thấy giận dữ, phẫn nộ. Đó không phải là điều họ đang thảo luận. Những gì nàng đang nghĩ thật sự là tội ác. Anh cảm thấy tái mặt vì giận. Chỉ có Cora mới có thể đưa ra một lý lẽ phi thường đến vậy. Và nàng đã kết hôn với anh cùng với cả niềm tin đó.

Chúa cứu giúp anh. Chỉ có mình Cora!

Anh ngửa đầu lên trời vừa cười vừa hét. Anh gần như đang gầm lên. Anh buông tay và quay lưng về phía nàng và còn cười dữ dội hơn nữa, anh gập cả bụng vì cười.

“Oops” nàng nói từ phía sau anh chỉ ngay lúc anh quyết định để bật ra lý do vì sao nàng đang không cười cùng anh, như nàng vẫn thường vậy. Nàng có vẻ đang khá tỉnh táo “Em có nhầm lẫn gì không? Em đang có bỏ qua chuyện gì không?”

Anh quay lại nhìn nàng. Nàng vẫn đang đứng im, một tay che miệng. Mắt nằng mở to như hai chiếc đĩa và được lấp đầy với một vẻ gần như là mất tinh thần.

“Người ta có thể nói rằng” anh nói “Nếu một điều ước là không tốt. Cora, Điều gì khiến nàng có ý tưởng lố bịch đến vậy? Tại sao mà ta lại kết hôn với nàng? Tại sao ta - hoàn thành cuộc hôn nhân của chúng ta?”

“Em nghĩ rằng đó là vì anh vô cùng tử tế” nàng nói “Anh đã tự nói với bản thân rằng em là điều gì đó rất rắc rối”

“Thật sự tử tế” anh nói, nghiêng đầu và cười một lần nữa “Nhưng điều gì đã khiến nàng nghĩ vậy?”

“À, anh - anh -” Nàng đag cắn môi. Nàng đang nhìn có vẻ không hề hài lòng. Sự thật là chỉ càng làm tăng thêm sự thích thú của anh.

“Cha và Edgar và tất cả những người đàn ông mà luôn mặc những bộ đồ tối màu. Họ không bao giờ mặc ren hoặc thắt những chiếc nơ quanh cổ hoặc có những đồ trang sức, ngay cả những chiếc kính một mắt của họ. Edgar luôn nói rằng những người đàn ông mặc những bộ đồ sáng màu là… À, Francis anh đã mặc những chiếc áo khoác màu xanh ngọc, anh phải thú. Và màu oải hương. Và hồng. Em không nhớ được hết. Em thích nhìn anh mặc những bộ đồ như vậy. Thời trang dành cho các quý ông đang trở nên quá nghiêm túc. Nhưng…” Giọng của nàng kéo dài.

“Cora”. Anh nghiêng đầu và nhìn nàng. Anh vẫn chưa thể ngừng cười “Ta mặc một chiếc áo khoác hồng và nàng nghĩ. Chỉ đơn thuần bởi vì anh trai của nàng đã nói. Kinh nghiệm của ta là mọi người không hề dễ dàng để có thể phân biệt được. Một người đàn ông, người mà trông hơn hẳn những người đàn ông khác về kích cỡ và một cơ thể rắn chắc và mặc chỉ toàn đồ đen thay vì mặc những chiếc áo khoác hồng có ren. Hơn nữa. Phần lớn đàn ông sẽ không mong muốn công khai sở thích của mình. Điều đó quả là nguy hiểm. Và nàng có nghĩ rằng ta là người đã bắt đầu không? Nhưng tại sao nàng lại kết hôn với ta? Cha nàng và anh trai nàng, ta nhớ rằng, đã sẵn sàng để đưa nàng về và chăm sóc nàng. Họ đã không hề ép nàng phải kết hôn. Vậy thì tại sao?”

Thật bất ngờ khi mắt nàng ngấn nước và anh cảm thấy hối hận vì đã cười “Bởi vì”, nàng thì thầm. Sau đó nàng túm lấy váy bằng cả hai tay “Em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến vậy trong đời. Em đã muốn chết luôn. Em sẽ không bao giờ có thể trông thấy anh được nữa. Em xin lỗi. Em có những bổn phận rằng phải quản lý gia đình. Em phải bận rộn. Em phải giữ cho ngôi nhà được ngăn nắp”

Và nàng chạy như bay trở lại con đường họ đã đi, những mắt cá chân xinh đẹp và cái mông đung đưa quyến rũ và mái tóc nàng đã xổ tung dưới cái nơ thắt lỏng.

Anh đã không giữ nàng lại hoặc đuổi theo nàng. Anh vẫn đứng im, cảm thấy hối hận vì đã cười muốn chết và đã sỉ nhục nàng sâu sắc. Và giờ anh vẫn còn cảm thấy thích thú. Anh đã bị trêu chọc không thương tiếc trong những năm qua vì sở thích của mình đối với những màu sắc quá tươi sáng và những tông màu sặc sỡ trong trang phục của mình. Nhưng anh đã luôn cảm thấy đủ an toàn với sự nam tính để tiếp tục theo đuổi khuynh hướng riêng của mình. Anh thậm chí đã thực sự, cố tình để khiến những người khác thấy thích thú. Anh có thể nhớ đã chọn chiếc áo màu hồng của mình với suy nghĩ rằng sẽ khiến Samantha cười.

Nhưng Cora đến từ tầng lớp trung lưu, khi mà những người đàn ông có lẽ sẽ không thể tự do thể hiện cá tính riêng của mình. Không, Nếu họ muốn phát triển hơn nữa, anyway. Nàng đã nhìn anh qua đôi mắt của tầng lớp trung lưu và đã đánh giá anh một cách phù hợp. Và nàng thích anh. Và nàng đã kết hôn với anh.

Đó là những suy nghĩ bình tĩnh cuối cùng của anh. Tại sao nàng lại kết hôn với anh, nàng đã nghĩ gì vậy? Nàng không thật sự cần thiết phải làm vậy. Dù cho họ đã gây ra một scandal và không nghi ngờ gì điều này sẽ bám theo nàng nếu nàng thật sự là một tiểu thư của giới thượng lưu, cha nàng dười như không hề cảm thấy phải ép buộc nàng kết hôn. Nàng rất thân thiết và yêu thương gia đình, và họ đã chuẩn bị khác kỹ để có thể đưa nàng về nhà. Việc ép buộc nàng phải chấp nhận anh không đủ mạnh mẽ để khiến anh đưa ra một lời cầu hôn.

Sau cùng thì, tại sao nàng lại kết hôn với anh? Anh giờ đang nghĩ về ấn tượng rằng anh đã có một lần rằng nàng có yêu anh. Đó là một kỷ niệm vui, xét đến những gì nàng đã tin tưởng anh, hoặc về những niềm vui nếu anh vẫn trong tâm trạng vui vẻ. Rõ ràng đó không phải lý do.

Có thể lý do chỉ có một. Nàng muốn một ngôi nhà cho riêng mình, một thế giới cho riêng mình nơi mà nàng được làm chủ. Nàng muốn một tình bạn với anh, vài cuộc đối thoạn, một vài tiếng cười. Nàng cảm thấy hài lòng khi dấn thân vào hôn nhân rằng nàng đã không hề trông chờ đây sẽ là cuộc hôn nhân trên mọi khía cạnh.

Nàng không thật sự muốn anh. Không phải theo cách đó. Và sau cùng thì nàng đã cảm ơn anh cho việc đã xảy ra đêm trước, dò dẫm, vụng về, nhưng hiệu quả. Anh tự hỏi nếu nàng muốn anh lần nữa. Có lẽ là không. Có lẽ nàng tin chắc rằng nàng không thật sự quan tâm đến hoàn cảnh cũng như nó đã - hoặc nàng có thể đã nhận thức được về phản ứng rằng nàng cũng mong muốn nó.

Nhưng nó cũng chỉ là giả thuyết. Anh không yêu nàng và nàng không phải cô dâu mà anh lựa chọn. Nhưng nàng là vợ anh và anh đã khám phá ra đêm qua sức mạnh giới tính của anh bị nàng thu hút. Anh đã không muốn kết hôn với nàng, nhưng sự thật thì anh đã kết hôn với nàng. Nàng sẽ trưởng thành và thích nghi được với một cuộc hôn nhân khác xa so với những gì nàng mong đợi. Ngay cả khi nàng không thích nó.

Đó thật là một ý nghĩ làm mất tinh thần chỉ ngay sau 24 giờ sau đám cưới.

***

Đó là một ngày vô cùng bận rộn. Nàng hầu như không hề có chút thời gian cho riêng mình. Sau khi trời về nhà từ cuộc đi dạo với Francis, nàng đã xuống bếp và nói chuyện với người đầu bếp. Ấn tượng đầu tiên của nàng là Cook không hài lòng khi thấy nàng sớm vậy như nàng đã lắng nghe kế hoạch của người phụ nữ cho thực đơn trong ngày và thể hiện sự ngưỡng mộ quan tâm đến các công thức nấu ăn cho các món khách nhau và nói với Cook về một số công thức nấu ăn ưa thích của mình và đề nghị sẽ viết ra và mang chúng xuống một lúc nào đó. Nàng thấy mình ngồi cả nửa giờ tại bàn làm việc bằng gỗ lớn, ăn bữa sáng thịnh sọa được nấu chín bởi vì nàng đã hít sâu và đánh giá cao tất cả những món ăn quá ngon miệng.

Ngay trước khi nàng rời khỏi căn bếp, nàng đã có một cuộc thảo luận dài về tất cả các loại thảo mộc khác nhau được biết đến và tất cả các biện pháp khắc phục một vài bệnh thông thường và hiếm gặp. Cora có ấn tượng rằng nàng đã giành được sự chấp thuận từ người đầu bếp của nàng.

Sau đó nàng dành một vài giờ với người quản gia, đi thăm tất cả các phòng trong nhà, cho ý kiến về tất cả để mọi thứ gọn gàng và sạch sẽ như thế nào mặc dù Lord Francis không phải có một ngôi nhà thật sự đồ sộ. Nàng mải mê nghiên cứu mọi khía cạnh của ngôi nhà và khen ngợi quản gia về khả năng quản lý và ghi sổ sách ké toán. Nàng chấp thuận việc mua khăn trải giường mới, những thứ mà dường như đã có vẻ cũ. Nàng kiểm tra sổ sách một cách cẩn thận lần đầu tiên và nhận thấy rằng số tiền để giữ cho ngôi nhà hoạt động hiệu quả lại cần một chi phí lớn đến vậy.

Sau đó nàng đi bộ cùng người hầu gái vào ngôi làng gần đó ở Sidley Bank và có một vài khám phá thú vị rằng chồng nàng đã rất bận rộn với người đại diện trong làng. Nàng đi thăm nhà thờ và gặp mục sư, người đang cúi đầu và xoa hai tay vào nhau như thể đang cố gắng rửa sạch chúng và thì thầm về vinh dự có được sự ghé thăm của phu nhân với ông và với nhà thờ khiêm tốn của ông. Ông đã đưa nàng vào nhà xứ để gặp vợ của mình và bà đã mang trà lên cho họ. Sau đó, vợ của mục sư đã đưa nàng đến đi thăm hai người chị em vẫn còn chưa lập gia đình, những người rõ ràng là các quý cô sống trong một điều kiện vô cùng hạn chế. Và nàng lại dùng nhiều trà hơn nữa trong mỗi cuộc ghé thăm.

Và đã thật sự là một bữa tối muộn khi nàng cuối cùng phải gặp mắt Francis một lần nữa. Nàng đã thuật lại từng chi tiết dài lê thê và tẻ nhạt trong ngày của mình for his entertainment và khá sẵn sàng để tiếp tục nói nếu cần thiết. Nàng không thể chịu đựng được từng khoảnh khắc trong sự tĩnh lặng và không một lần nhìn vào mắt anh.

Nàng gần như chú mục vào chiếc piano khi họ lui về phòng vẽ, nhưng thậm chí cả miss Graham, người bệnh lâu năm nhất từng được biết tới, đã buộc phải thừa nhận nhiều năm trước rằng Cora có một bàn tay 10 ngón nhưng chỉ có từ 2 đến 8 ngón là có thể sử dụng một cách hữu ích. Dường như họ phải tiếp tục duy trì cuộc đối thoại một lần nữa. Nhưng nàng đã có khám phá đáng ngạc nhiên khi thấy Francis chơi đàn. Anh chơi rất giỏi. Anh cả buổi tối theo yêu cầu của nàng và hát với một giọng nam cao dễ chịu. Nàng cũng tham gia với anh trong một vài bài hát từ khi những ngón tay của nàng đã không hoạt động tốt như giọng nói.

Cuối cùng buổi tối cũng đã kết thúc. Nàng đã rời đi mà không hề có bất cứ ý nghĩ nào. Mặc dù đó thật là một lời nói dối, àng đã nghĩ rằng nàng sẽ vào giường và trùm chăn kín mít, hy vọng nàng có thể ở một mình cùng sự xấu hổ cho đến ngày mai. Dĩ nhiên, đó là một lời nói dỗi nữa. Sự thật là nàng đã chẳng làm được điều gì ngoài suy nghĩ cả ngày hôm nay.

Nàng ước nàng có thể chết luôn được.

Làm cách nào mà nàng thật sự có thể làm một điều khủng khϊếp vậy, một lỗi lầm khủng khϊếp? Và làm cách nào nàng có thể cho anh biết về điều nàng đã đề cập? Nàng thừa nhận, bây giờ đã quá muộ, rằng nàng đã không hề có bất kỳ bằng chứng nào - không có bất cứ điều gì - để nghĩ về những gì nàng đã giả thiết ngoại trừ thực tế thảm hại rằng anh đã mặc những chiếc áo khoác rất đáng yêu. Không có bất cứ điều gì trong cách cư xử của anh, không hề có hành vi nào khác lạ của anh. Chỉ có sự thật ngớ ngẩn là nàng đã nhìn anh ở lần ra mắt đầu tiên trong trang phục màu ngọc lam và đã gắn anh với hình ảnh một con công. Tâm trí nàng ngay lập tức đóng lại sau suy nghĩ đó.

Oh, thật là một sự sỉ nhục quá sức chịu đựng. Nàng muốn chết chìm ngay lập tức bên dưới đám chăn mềm của mình.

Nàng co rúm và thật sự bất động khi nghe thấy tiếng gõ cửa như đã nghe thấy đêm qua và cách cửa mở ra.

Và bây giờ, giới hạn cho tất cả mọi thứ là nàng bị bắt gặp khi đang chìm sâu im lìm bất động dưới tấm ch ăn phủ giường. Nàng đã quá xấu hổ để ló mặt ra ngoài. Nàng lắng nghe sự im lặng cho đến khi nàng thấy tấm nệm gần phía đầu giường lún xuống và cảm thấy một bàn tay đang đặt trên một phần mông nàng.

“Cora” anh nói êm ái “là ta đây, cưng” Đó là một điều cực kỳ ngu ngốc để nói đối với một người đàn ông thông minh. Anh có phải đã không nhận ra đó quả thật là một điều quá rắc rối?

“Không cần thiết phải trốn tránh ta” anh nói “Ta sẽ không chế giễu nàng hoặc nói với bất kỳ ai khác về những lỗi lầm của nàng. Nó không thật sự quan trọng. Ta xin lỗi vì đã cười. Điều đó quả là khiến ta rất vui, nhưng ta biết đó thật là một sự sỉ nhục đối với nàng”

“Em không trốn” nàng nói “Em lạnh”. Trong một đêm ấm áp và tất cả các cánh cửa sổ đều đang mở rộng với hy vọng có thể đón một vài làn gió mát.

“Vậy thì ra đây và để ta sưởi ấm nàng” anh nói.

Nàng đang cảm thấy điều gì đó như là khao khát, ham muốn. Nhưng nàng đang ước rằng anh có thể ra ngoài và không bao giờ trở lại nữa.

“Cora” Anh vỗ lên mông nàng “Ra đây nào, cưng. Chúng ta không thể tiếp tục thế này trong khoảng 40 hoặc 50 năm nữa”

Có một tiếng cười khác trong giọng nói của anh. Oh, làm cách nào mà anh dám! Nàng quăng tấm chăn và cố tình nhìn thẳng vào mắt anh. Đó là, nàng nghĩ, thật khó khăn để làm như thể nàng không sắp lao đầu ra khỏi vách đá. Đôi mắt anh, đang ánh lên những sắc xanh lấp lánh.

“Phải, tất cả là lỗi của anh” nàng nói, nhìn chằm chàm vào anh “chiếc áo khoác ngọc lam, đính ren khắp nơi, chiếc nơ hư một tác phẩm nghệ thuật, một chiếc nhẫn gắn đá sa-phia trên ngón tay, chiếc kính được gắn đầy ngọc bích, cách cư xử quá đỗi thanh lịch. Em đang nghĩ gì vậy?”

“Đó quả là sự can đảm” anh nói “Đừng để ý đến nếu đó là điều giúp nàng thấy dễ chịu hơn” Anh nghiêng đầu và hôn nàng.

Nàng quay đầu lại và ngó xuống những ngón chân mình. Môi anh không hề ngừng lại/ “Và những chiếc quần ống chẽn da” nàng nói khi có thể lấy lại hơi thở “Và chiếc áo khoác màu hồng đậm”

“Yên nào” Anh đứng dậy để cởϊ áσ choàng và ngồi xuống một lần nữa để mở các nút áo phía trước chiếc áo ngủ của nàng. Những ngọn nến vẫn cháy âm ỷ. Và anh đang thật sự nhìn vào những gì mình đang làm. Bên trong nàng cảm thấy nhộn nhạo và quá khó để diễn tả.

“Và chiếc xe ngựa màu xanh dương - và - vàng” nàng nói “Loại đàn ông nào lại lái đi khắp nơi trong chiếc xe ngựa màu xanh dương pha vàng?”

“Loại này, rõ ràng là vậy” anh nói. Anh mở áo ngủ của nàng và để nó trượt dần xuống thắt lưng. Anh nhìn thẳng vào nàng và cúi xuống hôn lên bầu ngực nàng. Mở miệng trên một núm nhọn, liếʍ nó, và ngậm lấy với đôi môi anh và nút lấy.

Có một sự nhức nhối tại nơi mà đêm qua anh đã khám phá rằng nàng không thể phân biệt liệu nàng có đang bị đau không. Và bàn tay anh ấn xuống, trượt vào trong chiếc váy ngủ, và những ngón tay anh đang làm những điều mà nàng cảm thấy lúng túng khủng khϊếp. Nhưng sự nhức nhối và đau đớn và niềm khao khát mãnh liệt đã át đi sự bối rối kia.

“Anh đã mặc những bộ trang phục nhã nhặn vì cha em và Edgar” nàng nói “Điều đó quả thật không công bằng. Hoàn toàn không công bằng. Ooh!”

“Cuộc sống không phải luôn công bằng” anh nói. Anh nắm lấy chiếc váy ngủ và giật nó qua vai và gỡ nó ra khỏi người nàng, ném nó xuống chân nàng. Và chiếc chăn mỏng cũng được kéo khỏi nàng một cách nhanh chóng. Và những ngọn nến vẫn đang cháy sáng.

“Anh nên nói với em” nàng nói “Anh có thể đoán được những điều em nghĩ. Nhưng anh lại giữ im lặng. Vì vậy mà em sẽ khiến anh hiểu rõ hơn những điều đó lúc sáng và anh đã cười long óc”

Anh mỉm cười với nàng khi một lần nữa khi anh kéo chiếc áo qua đầu. Giờ đây nàng đang nhìn anh, nàng nghĩ, nuốt xuống, nàng chắc chắn phải biết rõ bản thân. Mặc dù nàng đã luôn biết anh có một cơ thể thật tuyệt. Anh đã cố gắng cưỡng lại nó, hoặc không, đó mới chỉ là đêm đầu tiên thôi sao?

“Francis” nàng nói “ đừng có cười em. Em không thể cười nổi trong khi bản thân cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Đặc biệt là khi tất cả đều là lỗi của anh”

Anh lăn mình lên trên nàng như đã làm đêm hôm trước. Len chân vào giữa hai chân nàng và đẩy chúng rộng hơn. Nàng nhìn xuống và ngạc nhiên một lần nữa rằng vẫn còn đủ không gian phía trong. Nó sẽ đến một lần nữa, nàng nghĩ. Oh, nàng rất vui mừng vì nó sẽ xảy đến một lần nữa.

“Tất cả đều là lỗi của ta” anh nói “Hãy cho ta biết nếu ta có thể làm tốt hơn đêm hôm qua, cưng. Hãy cho ta biết nếu ta có thể ngăn lại việc kết thúc quá sớm cho nàng.”

Nàng nhắm mắt và cắn môi khi anh đẩy dần vào. Không hề có cơn đau như đêm qua. Đó là một sự xâm nhập kỳ diệu và kéo dài khi anh lấp đầy nàng, nhưng không có gì gần giống với cơn đau.

Let there be time, nàng nghĩ khi anh bắt đầu di chuyển - chậm, hoàn toàn không giống với sự vội vã đêm hôm trước. Please Let there be time.

Như thể thế giới thu hẹp chỉ còn hai người. Điều này thật quá tuyệt vời, quá điên cuồng. Nàng ôm anh chặt hơn nữa, di chuyển cùng anh, ấn cả bản thân về phía anh với sức lực mà nàng không hề biết mình có, và sau đó là một sự giải thoát đưa nàng vươn đến một nơi quá tuyệt vời và nàng bắt đầu nới lỏng bản thân.

Cuối cùng khi nàng đã thật sự thư giãn, nàng cảm thấy anh đang di chuyển nhanh hơn như khi anh đã làm đêm hôm trước. Và nàng lại cảm thấy một lần nữa rằng nhiệt độ đang tăng cao ở sâu bên trong nàng ngay trước khi anh đẩy mạnh và đổ sụp lên trên nàng.

Oh thank von. Cảm ơn. Cảm ơn.

Cảm ơn anh, Francis. Nàng nói với anh trong yên lặng khi anh lăn khỏi nàng và kéo chăn đắp cho nàng.

Đừng bỏ đi. Làm ơn đừng rời đi.

Anh đã không rời khỏi giường, nhưng anh chỉ thổi tắt ngọn nến. Anh nằm lại xuống cạnh nàng lần nữa và nắm lấy tay nàng trong tay anh.

Chúc ngủ ngon, Francis. Cảm ơn anh.

“Nàng rất xinh đẹp” anh nói nhẹ nhàng “Cảm ơn, cưng”. Nhưng nàng đã chìm vào giấc ngủ.