Phượng Hoàng Cốt

Chương 1: Tiết tử

Tám ngàn trượng dưới mặt đất, Quy Khư ngục Vô Gian.

Lửa cuồn cuộn dâng lên từ dưới mặt đất, đốt cháy ngàn vạn dặm xung quanh, Trọng Tiêu tự cao ngàn thước bị bao phủ bởi ngọn lửa đen hung dữ, giống như một con thú khổng lồ nuốt trời đang ngặm nhấm từng tấc.

Tro tàn bay tả lả như hoa tuyết, một đoạn cành khô bị đạp gãy phát ra tiếng ‘lạch cạch’ rất nhỏ, tu sĩ phía dưới bỗng cả kinh rút kiếm.

Đạo tu đi đầu trầm mặt mắng chửi.

“Đừng thần hồn nát thần tính.”

“Ngục Vô Gian thật không phải nơi cho người ở.” Người nam nhân rút kiếm lúng túng thu kiếm vào vỏ, “Không phải năm đó Túc Hàn Thanh bị phế tu vi sao, cái nơi quỷ quái này cũng có thể sống mười năm? Đom đóm thật sự có thể tìm được hành tung của hắn ư?”

Vô số đom đóm lượn vòng trong không trung, ngưng tụ thành một nhóm quỷ dị bay về phía trước.

Một người châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Dù sao cũng là nhi tử của Tiên Quân.”

“Cái gì mà nhi tử của Tiên Quân?” Có người nói tiếp, “Năm đó hắn tàn sát sư môn, ngay cả tông cũng dám hạ sát thủ,… nghe nói thảm án năm đó, Tứ sư huynh hắn Từ Nam Hàm chết không toàn thây, đến bây giờ thi thể còn chưa tìm đủ đấy.”

“Loại người này nên giam trong ngục Vô Gian cho tới chết…”

Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí mang theo sương lạnh bỗng nhiên đánh về phía hắn ta.

Tu sĩ vội lấy kiếm đỡ.

Keng một tiếng.

Tu sĩ cả giận ní: “Thích Giản Ý! Ngươi làm càn!”

Người nam nhân vẫn luôn đi theo sau đám người khuôn mặt lạnh lùng, kiếm ý trong tay chưa tan, ánh mắt lạnh lùng.

“Phế vật, câm miệng.”

Đám người từ trước nay không quen vị đại thiếu gia tự cho là thanh cao này, nhịn không được mỉa mai: “Thích thiếu gia không phải cũng cũng vì bị trưởng bối định hôn sự mà luôn chán ghét Túc Thiếu quân sao? Nếu ta nhớ không lầm, năm đó Thiếu Quân đoạ ngục Vô Gian, ngươi cũng bỏ một phần sức nhỉ.”

Ánh mắt Thích Giản Ý trầm xuống, tay cầm kiếm siết chặt.

“Đều im ngay.” Tu sĩ cầm đầu lạnh giọng quát, “Chúng sinh ta giới nguy cơ sớm tối, các ngươi còn rảnh rỗi ở đó gà tranh nga đấu?”

Đám người chợt ngậm miệng.

Đom đóm bay về phía rừng cây khô mênh mông, hàng trăm ngàn con bay lên trời, dưới ánh trăng màu máu mơ hồ có thể thấy được phiến lá lo lớn cổ quái mọc ra từ thân cây khô.

Đám người đến gần nhìn lên, sắc mặt chợt trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt.

Ánh sáng xanh của đom đóm và huyết nguyệt nơi chân trời làm nổi bật từng thi thể đẫm máu trên ‘phiến lá’ bên trên thân cây khô kia.

Mấy tu sĩ nhát gan đồng loạt lùi lại, che miệng sút phun ra.

Càng làm cho người ta sợ hãi chính là đom đóm tìm người đồng loạt bay về phía một thi thể, tựa như con ruồi thấy máu mà bay xung quanh thi thể đó.

Đám người sững sờ.

Túc Hàn Thanh… chết rồi?

Thích Giản Ý biến sắc bước nhanh về phía trước, tay run rẩy đẩy ra lọn tóc dính dầy máu trên thi thể kia.

Tóc dính máu bị gạt sang hai bên, không phải Túc Hàn Thanh.

Đom đóm tìm người lại vây quanh thi thể bốc mùi kia xoay tròn.

Đám người nghi hoặc, chợt thấy thi thể chết đã lâu bỗng mở mắt ra, bờ môi đóng mở phát ra giọng nói bén nhọn.

“Chư vị đại giá ngục Vô Gian là muốn làm gì?”

Trong phút chốc, trăm thi thể xung quanh đột nhiên mở ra đôi mắt quỷ dị, từng con từng con mở đến muốn rách mí mắt, đồng loạt vặn vẹo cổ nhìn đám người, âm trầm lặp lại.

“… Muốn làm gì?”

Cảnh tượng này quá quỷ dị, lông tơ cả đám dựng đứng rút linh kiếm ra.

Thi thể kia không phải là Túc Hàn Thanh, nhưng đom đóm tìm người sẽ không nhận sai.

… Chắc chắn là thủ đoạn nham hiểm của tên tà ma ngoại đạo Túc Hàn Thanh.

“Túc Thiếu Quân.” Tên đạo tu cầm đầu vẫn cầm kiếm, thi lễ một cái, “… Bất Chu Sơn rơi xuống, tam giới bạn sinh thụ đồ thán. Mong ngài giao ra thánh vật của thiên đạo tu bổ Thông Thiên Tháp, cứu vạn dân trong biển lửa.”

Đom đóm gào thét mà bay, tụ tập thành một đốm sáng rời đi, giống như chim ăn thịt chen chúc đến một khối thi thể khác.

Khối thi thể đó gần như chỉ còn xương trắng, cái cằm đóng mở. “Đạo trời sáng tỏ, Bất Chu Sơn rơi xuống không liên quan gì đến ta.”

Đám người nhìn theo đom đóm, tu sĩ lại lạnh lùng nói: “Thánh vật của Thiên Đạo sinh ra là vì giữ vững Bất Chu Sơn, cứu vớt thương sinh.”

Đom Đóm lần nữa bay lên, cánh rung động.

“Ha ha ha, buồn cười, lấy máu tội nhân sa đoạ ngục Vô Gian ra nuôi thánh vật cũng có thể cứu vớt thương sinh sao?”

Quỷ khí âm trầm, Túc Hàn Thanh nói ba câu đổi ba khối thi thể, đám người giống như dắt chó nhìn theo y.

Rốt cuộc đạo tu cũng nổi giận: “Huyền Lâm Tiên Quân nhân hậu, chính nghĩa, từng nghe nói ngài nhảy xuống từ Bất Chu Sơn để cứu toàn dân. Thân là Thiếu Quân, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn thương sinh bởi vì tư dục của bản thân ngươi mà chết sao?!”

Đám đom đóm bay quanh thi thể bỗng chốc tan ra bốn phía rầm rầm bay vọt lên cành khô, lướt qua huyết nguyệt, lặng yên không một tiếng động rơi ra bán kính mươi trượng bên ngoài.

Duy nhất một con đom đóm hồng quang chớp cánh bay tới một ngón tay khớp xương rõ ràng.

Đám người nhìn theo chợt giật mình.

Được vây quanh bởi vô số đom đóm, Túc Hàn Thanh đứng trên cao, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu đen không vừa vặn, tóc xoè ra như làn sóng uốn lượn, lọn tóc rơi xuống đất rơi trên một đám lửa đốt ra hồng quang quỷ dị.

Thích Giản Ý ngây ngẩn cả người.

Mười năm trôi qua, Túc Hàn Thanh lại giống hệt như thuở thiếu thời chưa hề thay đổi.

Túc Hàn Thanh đứng giữa bầu trời đầy đom đóm, hững hờ nhìn chú đom đóm trên lòng bàn tay, ngữ điệu hờ hững, ung dung.

“Vì sao ta không thể?”

Vô số thi thể chết không nhắm mắt đột nhiên đặt ánh mắt trên người Túc Hàn Thanh đồng loạt thất khiếu chảy máu, tro tàn trên mặt như hồi quang phản chiếu, đều nhịp môi phát ra tiếng khàn khàn khó nghe mà rít gào.

“Phượng hoàng…”

“Thánh vật của Thiên Đạo!”

… Thánh vật Phượng Hoàng Cốt!

Túc Hàn Thanh búng tay, đom đóm nhanh nhẹn bay đi, rốt cuộc y cũng ngước mắt, đôi mắt màu hổ phách giống như than bị thiêu đốt, giữa lông mày phảng phất ý cười.

“Thánh vật Phượng Hoàng Cốt ngay trên người ta, muốn lấy thì tới lấy.”

Đạo tu lạnh lùng nói: “Nếu Thiếu Quân đã chấp mê bất ngộ như thế, chúng ta chỉ có thể đắc tội.”

Sắc mặt Thích Giản Ý khó coi, trầm mặc nửa ngày, bỗng nâng tay lên, trong tay áo là từng luồng ánh sáng lạnh lẽo toả ra tám hướng kéo theo những chiếc đuôi dài.

Một tiếng “bang” vang lên.

Mặt đất trận vây gϊếŧ đan xen hắc hoả hiện ra hồng quang đỏ tươi.

Túc Hàn Thanh cười.

Y hiểu vị đạo lữ chưa kết bái thích ra vẻ đạo mạo này của mình hơn ai hết, nhưng cũng chỉ mất hứng mà xem chứ không ngăn cản.

Cho dù bọn họ không đến, y cũng không sống qua hôm nay.

Đối với Túc Hàn Thanh, thiện đạo ban ân Phượng Hoàng Cốt cũng không phải là phúc lợi gì, mà là gông xiềng khiến y đau đến không muốn sống lại không thể thoát khỏi.

Phượng Hoàng Cốt phát tác, nhẹ thì kinh mạch nóng bỏng, nựng thì có thể đốt y thành bột mịn.

Không chết không thôi.

Thống khổ sống không bằng chết này, y đã nhịn nhục mấy chục năm.

Duy chỉ…

Đột nhiên một cây Hàng Ma Xử lăng không bay tới, bang một tiếng đập thẳng vào mắt trận ở trung tâm trận pháp, nháy mắt phá vỡ trận pháp rườm rà.

Thần sắc Thích Giản Ý phát lạnh, bỗng quay đầu.

Có người phá trận vây gϊếŧ của hắn?!

Cuồng phong phát lên thổi áo choàng Túc Hàn Thanh bay phần phật suýt nữa rơi xuống, một cánh tay thon dài từ bên cạnh duỗi đến giữ lại.

Đột nhiên xuất hiện một nam nhân thân hình khôi ngô, khuôn mặt từ lông mày đến chóp mũi bị một miếng vải đen loang lổ che lại hơn phân nửa, chỉ lộ ra đôi môi mỏng.

Ngọc bội xanh ngọc treo bên hông Túc Hàn Thanh chợt loé lên ánh sáng nhạt.

Y không vui: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lúc Phượng Hoàng Cốt phát tác khó giải, chỉ có người nam nhân trước mắt là ngoại lệ, chỉ cần tới gần hắn, xương cốt nóng bỏng có thể nháy mắt dập tắt.

… Giống như bây giờ vậy.

Theo sự tiếp xúc của bàn tay kia với bả vai Túc Hàn Thanh, Phượng Hoàng Cốt sôi trào yên lặng không tiếng động bị ép xuống.

Sùng Giác ‘nhìn chăm chú’ trận vây gϊếŧ bị phá vỡ, đưa tay, tay áo lớn mà trống rỗng bị gió thổi tung bay không ngừng, trên xương cổ tay mơ hồ xuất hiện cái bóng phật châu, loé lên liền biến mất.

Một cái chớp mắt tiếp theo, Hàng Ma Xử bay về lòng bàn tay hắn.

Năm ngón tay khớp xương rõ ràng hơi khum lại, vô số linh lực cuồn cuộn truyền tới trong pháp khí, tay áo đen lớn đầy cuồng phong, Phật thủ ba cạnh đều lộ ra khuôn mặt trợn mắt dỡ tợn.

Đám người sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi là người phương nào?!”

Dường như Hàng Ma Xử được Sùng Giác tăng thêm mấy phần thiền ý phổ độ chúng sinh, sát khí điên cuồng toàn thân lại xen lẫn làn sương đỏ thẫm giao nhau, hoá thành ma vật khát máu.

“Tám ngàn trượng dưới mặt đất. Quy Khư ngục Vô Gian, đích thật là nơi tốt để hội tụ.”

Sùng Giác cười: “Chư vị đã tới, liền cùng nhau lưu lại nơi đây an nghỉ đi.”

Tu sĩ tu vi cao nhất là Hoá Thần cảnh đột nhiên lui lại, lại bị một thân sát khí của Sùng Giác làm cho ngạt thở.

Gã nghiêm nghị nói: “Lui về sau!”

Lui không được nữa.

Âm khí tà ác giống như một con rồng lang thang bao trùm bầu trời và trái đất, tu sĩ Hoá Thần cảnh dưới tay Sùng Giác hoàn toàn không sống quá một chiêu, linh lực trút xuống nổ tung từng mảng sương máu.

Trận gió nóng mang theo mùi máu tươi thổi đến, miếng vải đen trên mặt Sùng Giác tung bay mơ hồ lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ bên dưới, mi tâm ẩn hiện một vệt đỏ hẹp dài…

Và một đôi đồng tử màu trắng.

Đạo tu nhìn lướt qua khuôn mặt này, lúc này đã kinh hãi đến muốn rách mí mắt.

“Không thể nào! Ngươi là Tu Di… A…!”

Túc Hàn Thanh thờ ơ nhìn Sùng Giác đại sát tứ phương.

Y và Sùng Giác cũng không có giao tình gì.

Dù bị tên mù này giam cầm trong cấm điện đòi hỏi vô tận, cũng chỉ là một loại ham sống sợ chết trong ngục Vô Gian thôi.

Không có tình cảm, chỉ có ham muốn.

Túc Hàn Thanh chỉ không hiểu,

Rõ ràng chỉ là công cụ lợ dụng lẫn nhau, vì sao Sùng Giác muốn cứu y.

Chẳng lẽ mấy chục năm du͙© vọиɠ này có thể sinh ra một chút tình cảm chân tình sao?

Hoang đường.

Túc Hàn Thanh đột nhiên cười.

Y hất áo choàng ra, thanh ngọc bên hông lay nhẹ, đầu gối dần mọc ra từng nhánh rễ cổ quái đâm vào mặt đất.

Túc Hàn Thanh giống như một gốc cây, sợi rễ đâm vào kinh mạch, linh cốt, liều mạng hấp thu sinh cơ, trong khoảng khắc mặt đất trải rộng sợi rễ giãy dụa lan tràn đến bốn phương tám hướng.

Rừng cây khô nháy mắt giương nanh múa vuốt, sinh cơ của Túc Hàn Thanh bị hút đi hơn nửa, tóc xanh nháy mắt hoá tóc trắng.

Hàng Ma Xử đánh nát tầng cấm chế hộ thân cuối cùng của Thích Giản Ý, đánh hắn nặng nề rơi xuống mặt đất khô cằn.

Thích Giản Ý chật vật không đứng dậy nổi, đang muốn cử động phát hiện mất đất chậm rãi nhô ra những cành cây khô dữ tợn giống như rắn độc hút máu người.

Hình như phát hiện ra gì đó, sắc mặt hắn trắng bệch, giãy dụa muốn đi về phía trước.

“… Hàn Thanh!”

Hàng Ma Xử lăng không mà tới, linh lực phô thiên cái địa của Sùng Giác hoá thành một kích, trực tiếp xuyên thấu nội phủ Thích Giản Ý, máu tươi tràn ra.

Thích Giản Ý trọng thương gần chết nhưng vẫn ra sức ngẩng dầu nhìn về phía Túc Hàn Thanh.

Bốn phía đã bị cành cây khô lít nha lít nhít lấp đầy.

Sùng Giác thu lại Hàng Ma Xử, lông mày khẽ động, linh lực âm sát một đường thẳng tắp đánh về phía Túc Hàn Thanh.

Túc Hàn Thanh cúi thấp đầu, hai tay bị cành cây trói lên cao giống như một con chim tù nhân mắc vào lưới, mấy cành cây khô giương nanh múa vuốt ‘vây quanh’ y với tư thế bảo vệ.

Cái cây to lớn đó gần như hấp thu hết sinh cơ của Túc Hàn Thanh, thân thể yếu duối không ngừng mọc ra cành cây khô héo vụn vặn, duy chỉ nơi tim mọc ra một nhanh cây khô khác biệt.

… Đó là một nhánh hoa Phượng Hoàng xanh ngắt.

Nghe được tiếng bước chân, Túc Hàn Thanh hơi ngước mắt, mái tóc trắng gần như hoà làm một với cành khô uốn lượn như nước chảy trên đầu cành, giống như mạng nhện lít nha lít nhít.

Y cười khẽ, bờ môi hơi động: “… Không phải ngươi vẫn luôn muốn Phượng Hoàng Cốt sao?”

Hàng Ma Xử trong tay Sùng Giác rơi xuống dất.

Mặt nạ đen bị gió nâng lên, đôi bạch đồng dường như có thể nhìn thấy mọi vật thẳng tắp mà nhìn Túc Hàn Thanh, bờ môi khẽ động như muốn nói gì đó.

“Ta…”

Linh lực Phượng Hoàng Cốt trải rộng nửa ngục Vô Gian, sợi rễ lan tràn đến Trọng Tiêu Tự, trong tiếng “gõ cửa” của thánh vật Thiên Đạo, giới môn ngục Vô Gian đóng kín mấy ngàn năm rốt cuộc mở ra.

Màn trời đen nhánh tựa như ánh sang soi vào giếng tối, chỉ dẫn đường đi.

“Ta vì ngươi mở ra giới môn Trọng Tiêu.”

Túc Hàn Thanh cụp mắt, từ xương tai trắng nõn mọc ra mầm xanh, ngay khi năm ngũ quan mất hết tri giác để lại một câu cuối cùng.

“… Trở lại nhân gian đi.”

Vừa dứt lời, một chút sinh khí cuối cùng trong cơ thể Túc Hàn Thanh bị cành khô hút gần hết, trong chớp mắt cuối cùng trước khi mất ý thức hình như có một đôi tay dùng hết sức gắt gao ôm y vào ngực.

“Túc Tiêu Tiêu…!”

Phượng Hoàng Cốt còn lưu lại trên thi thể rốt cuộc cũng thoát khỏi áp chế của ký chủ, đột nhiên hoá thành chanh hồng hoả diễm, giống như một con Phượng Hoàng sinh ra từ máu, mở ra đôi cánh dài mấy trăm trượng, một đường bay đến Trọng Tiêu Tự.

Những nơi nó đi qua, ngay cả tượng Phật cũng hoá thành một vùng phế tích.

***

Mười bốn tháng tám, trăng sáng như ban ngày.

Chính là vào mùa hè nóng nực khốc liệt, nửa đêm ve vẫn kêu ồn áo như cũ.

Hàn Mang Uyển dựa vào bên hàn đàm, là nơi duy nhất lạnh như đông, nhánh hàn mai vượt tường, nở ra từng chùm hoa phủ đầy tuyết.

Một thiếu niên mặc y phục hoạ tiết chim khách ngậm nhanh cây lo lắng đi tới đi lui ngoài viện, trong ánh đèn lay động soi ra cái bóng dưới chân thiếu niên.

Không lâu sau, từ ngọn giả sơn truyền đến tiếng bước chân.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn một cái, vui vẻ nói: “Tứ sư thúc! Rốt cuộc ngài cũng tới rồi!”

Nam nhân được gọi là ‘tứ sư thúc’ vẻ mặt bực bội: “Ta đi ngang qua… Làm sao, Rốt cuộc Thiếu Quân nhà ngươi cũng nghĩ thông suốt, muốn xin lỗi ta rồi?”

“À…” Trường Không lúng túng nói: “Không phải.”

Tứ sư thúc – Từ Nam Hàm liếc mắt, phất tay áo muốn đi.

“Tứ sư thúc dừng bước!” Trường Không vội vàng cản người, “Ban ngày sau khi ầm ĩ với ngài một lần xong, Thiếu Quân liền tỉnh lại ở hàn đàm, chắc chắn là biết được hôm nay dùng ác ngữ đả thương người là y không đúng.”

“Đánh rắm.” Từ Nam Hàm không chút lưu tình vạch trần cậu nhóc, “Hắn biết hai chữ ‘tỉnh lại’ viết như thế nào sao? Không chừng tức đến giậm chân mắng ta, mắng mệt mỏi mới trở về.”

Trường Không nghẹn.

Từ Nam Hàm vừa nói đến đây liền tức.

“Để hắn đi Văn Đạo học cung nghe giảng hắn không đi, nhất định đòi đi theo thằng nhãi tên là cái gì, à, Thích Giản Ý… Đi theo Thích Giản Ý cái gì Hàn Sơn phá Văn Đạo học cung, ta mắng hắn vài câu thì thế nào?!”

Trường Không nhỏ giọng nói: “Ngài không chỉ mắng, còn làm Thích thiếu gia bị thương, lúc này Thiếu Quân mới…”

“Ta đánh chết hắn!” Từ Nam Hàm cả giận nói: “Nếu như không phải hắn gian lận, Thiếu Quân thật thà kia của ngươi sao lại mắt mù tâm mù như thế?! Hàn Sơn học cung miễn cưỡng lọt vào hạng ba Quan Đào bảng, Văn Đạo học cung của chúng ta thì sao, là liên tục hai mươi năm đầu bảng! Đứng đầu bảng!”

Trường Không vội trấn an hắn: “Tứ sư thúc bớt giận, thuở nhỏ Thiếu Quân không ra khỏi cửa, sợ là xem không hiểu Quan Đào bảng đó, ngài nói chuyện tử tế với y là được rồi.”

“Ta tới kịp lúc nói chuyện tử tế với hắn sao?” Từ Nam Hàm lạnh lùng nói, “Hôm nay lúc ta đến, tên hỗn trướng kia đã ấn ngọc ấn bản mệnh của hắn lên bảng thϊếp Hàn Ngọc học cung.”

… Cho nên hắn không nói hai lời liền rút liếʍ đánh nát bảng thϊếp Hàn Ngọc học cung.

Dư uy kiếm thế chưa giảm, khiến Thích Giản Ý một bên trọng thương nôn ra máu, lúc này mới hài lòng thu kiếm.

Bởi vì Túc Hàn Thanh thân trúng kịch độc rất ít khi ra ngoài, mấy sư huynh sư tỷ… Ngoại trừ Từ Nam Hàm đều tự lập môn hộ bên ngoài, chỉ có Thích Giản Ý thỉnh thoảng đến Ứng Húc Tông chơi với y.

Để khiến Thiếu Quân từ nhỏ không rành thế sự động tâm quả thật dễ như trở bàn tay, huống chi hai người còn có hôn ước trưởng bối định ra.

Túc Hàn Thanh thấy Thích Giản Ý bị thương, lúc này giận đến làm loạn một trận với Từ Nam Hàm.

Trường Không mờ mịt nói: “Ta thấy Thích thiếu gia đối với Thiếu Quân dường như cũng có mấy phần chân tình.”

“Chân tình cái rắm.” Từ Nam Hàm khịt mũi coi thường, “Thích Giản Ý hoàn toàn không có ý định yêu đương với hắn, cũng chỉ có tên đầu gỗ kia đầu óc chậm chạp!”

Sau khi mắng xong, Từ Nam Hàm quay người muốn chạy, tránh cho Túc Hàn Thanh lại cãi nhau với hắn.

… Tên nhãi ranh kia nhanh mồm nhanh miệng, hắn có hơi chịu không nổi.

“Tứ sư thúc!” Trường Không vội vàng chạy lại ngăn cản, “Ta tìm ngài đến thật sự có chuyện quan trọng… Bạn sinh thụ của Thiếu Quân có dị động.”

Từ Nam Hàm vốn cực kì không kiên nhẫn, vừa nghe đến ‘bạn sinh thụ dị động’ lông mày liền hung hăng nhíu lại.

“Thật sao?”

“Thật thật!”

Huyết mạch của Túc Hàn Thanh đặc thù, ngày giáng sinh tất có ‘bạn sinh thụ’ đi theo.

Bạn sinh thụ của Túc Hàn Thanh là một gốc Linh Thụ, bộ rễ tương liên với thần hồn của chủ nhân, nếu như bạn sinh thụ có dị động, chắc chắn chủ nhân gặp phải hiểm cảnh nguy hiểm đến tính mạng.

“Sao lại không nói sớm?!”

Từ Nam Hàm rốt cuộc không nghĩ được cơn giận với Túc Hàn Thanh nữ, lúc này trầm mặt một cước đá văng cánh cửa đóng chặt.

… Chỉ là bên trong cánh cửa hình như bị dây leo tầng tầng ngăn cản, Từ Nam Hàm vội không chuẩn bị thiếu chút nữa đá đến gãy chân.

Từ Nam Hàm: “…”

Nhảy tại chỗ hai cái, Từ Nam Hàm tái mặt, hung ác nhìn về phía Trường Không.

Trường Không: “…”

Trường Không mặt không thay đổi thầm nghĩ: “Thuở nhỏ phụ mẫu ta đều mất được Tiên Quân cứu mạng bái nhập môn hạ sư tôn, ai ngờ không lâu sau đó Huyền Lân Tiên Quân liền vẫn lạc chỉ để lại một Thiếu Quân thân trúng kịch độc bị vây ở Hàn Mang Uyển không cách nào đi xa thật quá thê thảm rồi, không có ai thảm hại hơn Thiếu Quân nhà ta, thật muốn khóc mà.”

Dường như trong giây lát nhớ lại tất cả chuyện bi thảm gặp phải từ nhỏ đến lớn một lần, Trường Không mới kìm nén không phát ra tiếng cười, tránh cho bị tứ sư thúc mưu sát tại chỗ.

Hàn Mang Uyển đột nhiên truyền âm thanh vù vù, ngay sau đó ngọn núi phía sau cũng rung chuyển, tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống.

Ầm…

Bên trên Hàn Mang Uyển, sinh thụ che trời lấp đất như bị kinh sợ, rõ ràng là cây cối lại phát ra tiếng sợ kêu thảm thiết quỷ dị làm người ta sợ hãi.

Từ Nam Hàm biến sắc, đưa tay đánh ra một đạo linh lực, bạo lục phá vỡ cánh cửa Hàn Mang Uyển trực tiếp vọt vào.

“Hàn Thanh!”

Lúc này Hàn Mang Uyển tràn ngập sương giá khắp nơi đều có lá khô héo rụng, tựa như nhà hoang không người ở, đại thụ che trời lấp đất ở trung tâm như phát run, giống như vừa sống sót thoát khỏi hiểm cảnh nhất thời chưa tỉnh hồn.

Trường Không chăm sóc Túc Hàn Thanh đã vài chục năm, còn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của sinh thụ, bị doạ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Từ Nam Hàm thấy bạn sinh thụ thụ dần khô cạn, thần sắc sợ hãi, vẻ mặt trắng bệch vội vàng đi tìm người.

Đột nhiên ‘soạt’ một tiếng.

Sau một tiếng như thế, bờ đầm u lạnh đầy sương bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay trắng bệch, gian nan vịn tảng đá trèo lên bờ.

Từ Nam Hàm không chút nghĩ ngợi bước nhanh về phía trước nắm cái tay kia, dụng toàn lực cưỡng ép kéo người dưới nước lên.

“Túc Hàn Thanh…!”

Toàn thân Túc Hàn Thanh phát run, y phục màu xanh ngọc bích ướt đẫm, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình mảnh khảnh yếu đuối của thiếu niên, y sặc nước, nằm ngửa trên mặt đất thở gấp, từng giọt nước từ mái tóc nhỏ giọt xuống đất.

“Khụ khụ…”

Từ Nam Hàm cho rằng chỉ là rơi xuống nước bình thường, nhưng nhìn kĩ thì trên mặt Túc Hàn Thanh vậy mà hiện ra tử khí, lúc này vừa sợ vừa giận: “Ngu xuẩn! Đầm cạn như thế mà cũng có thể rơi xuống?!”

Túc Hàn Thanh còn đang ho, nhất thời không nói được lời nào.

Trường Không mặt trắng bệch nhào tới, choàng ngoại bào lên vai y: “Thiếu Quân!”

Túc Hàn Thanh lạnh đến bả vai run rẩy một hồi lâu mới tập trung được đồng tử.

Y mờ mịt nhìn Từ Nam Hàm và Trường Không trước mắt, giống như đần độn mà thì thầm: “Tứ sư huynh? Trường,.. khụ khụ… Trường Không?”

Từ Nam Hàm thấy y không việc gì, giận đến vỗ một cái lên trán y.

“Kia là hàn đàm cho ngươi áp chế độc ‘phụ cốt’, ngươi đang làm gì, tắm suối nước nóng à? Cạn đến mức chỉ có thể rửa chân mà thiếu chút nữa chìm chết, trên đời cũng không có ai có loại bản lĩnh này…”

Túc Hàn Thanh hình như không nghe thấy hắn đang mắng cái gì, lúng túng nói: “Huynh còn sống?”

Từ Nam Hàm càng tức: “Làm sao, ngươi còn muốn rủa ta chết? Ta cho ngươi biết…”

Quở trách còn chưa nói xong, Túc Hàn Thanh đột nhiên lảo đảo bổ nhào vào ngực Từ Nam Hàm, đâm hắn lảo đảo thiếu suýt ngã ra sau.

“Sư huynh…”

“Hiện tại biết nhận sai rồi, sớm nên…”

Từ Nam Hàm chau mày, túm cái ót ẩm ướt của Túc Hàn Thanh ép y ngẩng đầu lên, quở trách liền im bặt.

Từ Nam Hàm nhìn Túc Hàn Thanh lớn lên từ nhỏ, xưa nay không biết tên hỗn trướng không tim không phổi này…

Vậy mà lại khóc?

Không phải là giả vờ đáng thương mà khóc, cặp mắt lãnh tình trời sinh kia giống như mái hiên dưới trời mưa, rớt tí tách.

Từ Nam Hàm sững sờ.

Thần hồn Túc Hàn Thanh chưa ổn định, ra sức vươn tay há miệng run rẩy sờ cổ Từ Nam Hàm, lại bưng mặt hắn vừa khóc vừa cười lẩm bẩm: “Sư huynh còn sống…”

Lửa giận Từ Nam Hàm không làm sao mà phát ra được.

Hắn chau mày, đưa tay lau nước mắt trên mặt Túc Hàn Thanh, hiếm khi thả nhẹ âm thanh.

“Tiêu Tiêu, đến cùng là sao?”

Túc Hàn Thanh nắm vạt áo Từ Nam Hàm run rẩy, nghe được nhũ danh quen thuộc, đột nhiên nghẹn ngào khóc lóc đau đớn.