3.
Chu Thế Đình nghỉ lại tại viện chính suốt nửa tháng, trong khoảng thời gian đó, Thiền Thiền đã được thả ra ngoài.
Nàng ta đã trở nên ngoan ngoãn hơn.
Nàng ta khóc lóc đáng thương, liên tục xin lỗi Nguyệt Nương, cũng hướng ta nhận tội.
Tối hôm đó, Chu Thế Đình qua an ủi nàng ta.
Ngày tháng êm đềm trôi qua, nguyệt sự của ta vẫn cứ đúng hẹn mà tới.
Nửa tháng đồng sàng cộng chẩm, ân ái mỗi đêm, vậy mà ta lại không thể hoài thai.
Sự việc này đã giáng cho ta một cú sốc lớn, những kế hoạch trước đó mà ta tự tin vạch ra đều hỏng rồi.
Trước khi kết hôn, ta đã hỏi qua nhũ mẫu trước kia của Chu Thế Đình, biết được hắn hồi nhỏ từng tặng cho một cô gái trẻ một bộ cung tên, sau đó hắn đi đến biên cương, còn cô gái kia được gả cho người khác rồi qua đời vì khó sinh.
Nhũ mẫu của Chu Thế Đình cũng nói rằng, hắn rất thích đồ ngọt.
Sở thích của một người sẽ không vì thời gian mà thay đổi.
Cho dù hắn có bao nhiêu phụ nữ, khi thấy một nữ nhân có tài bắn cung, hắn vẫn sẽ tán thưởng.
Cho dù hắn có ngoài năm mươi tuổi, khi được thưởng thức một món đồ ngọt ngon miệng, hắn vẫn sẽ hứng thú.
Những người chị em họ cười nhạo ta: “Đúng là có bệnh thì vái tứ phương”. Cô của ta khuyên ta: “Con phải trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, chứ không phải là ái thϊếp của Hầu gia.” Những lời này họ nói ra cũng thật nhẹ nhàng.
Mục tiêu của ta, tất nhiên là vị trí chủ mẫu, nhưng ta biết bắt đầu từ đâu bây giờ?
Giành lại quyền quản sự từ chỗ Nguyệt Nương sao?
Vẫn chưa phải lúc.
Ta còn chưa hiểu rõ hạ nhân trong phủ, nếu vội vàng giành lấy vị trí quản sự chỉ sợ là càng làm càng sai, ngược lại còn hủy đi danh tiếng của chính mình, sao có thể giúp ta tạo uy ở Hầu phủ?
Hơn nữa, mẹ chồng của ta yêu thích Nguyệt Nương, tất nhiên sẽ không sẵn lòng giúp đỡ ta. Ta càng đối địch với Nguyệt Nương, mẹ chồng ta sẽ càng không hài lòng, như vậy những ngày tháng sau này của ta ở Hầu phủ nhất định không dễ dàng.
Muốn đoạt quyền quản sự về tay, ta phải cẩn trọng tính toán từng bước.
Gả tới Hầu phủ, chuyện đầu tiên phải làm là khiến Chu Thế Đình có ấn tượng tốt về ta, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Ta nhất định phải sinh hạ người thừa kế cho Hầu phủ, hơn nữa còn phải sinh trước hai vị thϊếp kia của hắn.
Nếu sinh được đích trưởng tử, vậy ta liền có thể ngồi chắc vị trí đại phu nhân của Hầu phủ, cũng có thời gian từ từ tìm hiểu quan hệ giữa mọi người trong Hầu phủ. Mẹ chồng thấy ta hiểu chuyện, quan hệ mẹ chồng nàng dâu ắt sẽ hòa hợp hơn.
Như vậy vấn đề tưởng chừng nan giải này liền dễ xử lý. Quyền quản sự được giao về tay ta cũng sẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Nếu sinh được đích trưởng tử, vậy mọi chuyện đều dễ dàng, trận đánh này ta liền có thể thắng lớn mà không tổn hại một binh một tốt.
Khi ta thật sự được gả tới Hầu phủ, mọi chuyện diễn ra hệt như ta đã dự tính.
Thiền Thiền lớn lên ở biên cương, tính tình hống hách đã quen, không biết nhẫn nhịn, cũng không chịu được ủy khuất, không thích ứng được cuộc sống trong nội viện, tất nhiên sẽ gây rắc rối. Nguyệt Nương thấy ta không quản nàng ta, ắt sẽ lo nghĩ đến địa vị của bản thân trong Hầu phủ, nhất định sẽ không chịu ngồi yên.
Lúc ấy ta chỉ cần yên lặng ở phía sau ngư ông đắc lợi, giữ chặt lấy Chu Thế Đình, thuận lợi trở thành người đầu tiên mang thai sinh con, như vậy liền có thể ngồi vững vị trí chủ mẫu.
Nhưng thực tế đã giáng cho ta một bạt tai thật mạnh.
Ta vậy mà vẫn chưa thể mang thai.
Lẽ nào là Chu Thế Đình có vấn đề?
Thiền Thiền theo hắn đã nhiều năm như vậy, nàng ta cũng chưa sinh được cho hắn một hài tử nào.
Nếu chuyện này là thật, ta không thể hạ sinh đích trưởng tử, vậy ta chỉ có tranh với Nguyệt Nương. Muốn giành được quyền quản sự và sự kính trọng của mẹ chồng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tệ hơn nữa là ta cảm giác mình dường như có bệnh.
Ta phân phó nha hoàn bồi giá của mình: “Đi bốc cho ta một ít thuốc, nhớ không được gây chú ý.”
Đáng tiếc Hầu phủ này chưa đến phiên ta làm chủ, tin tức rất nhanh đã truyền tới tai của lão phu nhân.
Bà ấy cùng Nguyệt Nương tới thăm ta, cùng lúc, Chu Thế Đình cũng đưa Thiền Thiền tới.
Mẹ chồng ta ngồi cạnh giường nói: “Hình như có hơi sốt một chút, hãy mời thái y đến kiểm tra xem sao.”
Sau đó lại nói với Chu Thế Đình: “Đứa trẻ Đường Nhi này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc thân thể có chút yếu ớt. Phương diện này, nàng không bằng được Nguyệt Nương.”
Nguyệt Nương dịu dàng trang nhã đứng bên cạnh lão phu nhân.
“Nguyệt Nương, con hãy trích một phần tiền riêng của Hầu phủ, mỗi ngày cho người đưa tới cho phu nhân một bát tổ yến.” Mẹ chồng ta nói tiếp: “Con phải điều dưỡng thật tốt. Tuổi con còn nhỏ, khó tránh thường xuyên đau ốm.”
Ta hạ mắt xuống, nhẹ giọng thưa vâng.
Ma ma và nha hoàn bồi giá bên cạnh ta nghe được những lời này đều rất tức giận.
Bà ấy vậy mà có thể đem bệnh tật của ta làm đá kê chân, lót đường nâng Nguyệt Nương lên. Nhũ mẫu của ta giận đến không cầm được nước mắt: “Ngài ấy sao có thể thiên vị đến mức này. Phu nhân chỉ mới được gả vào phủ, ngài ấy nói như vậy khác nào nguyền rủa phu nhân bệnh tật ốm yếu không thể sống thọ. Rõ ràng người mới là nàng dâu được cưới hỏi đàng hoàng của Hầu phủ.”
Ta bảo nhũ mẫu đừng tức giận.
“Nguyệt Nương kề cận bên cạnh lão phu nhân đã nhiều năm. Năm xưa khi lão Hầu gia tạ thế, bên cạnh lão phu nhân ngoài Nguyệt Nương ra cũng chẳng còn ai để nương tựa. Bà ấy đương nhiên thương Nguyệt Nương không khác gì con gái ruột của chính mình.” Ta nói.
Dù chỉ là nuôi một con mèo, nếu đã nuôi bên cạnh một vài năm cũng khó tránh việc nảy sinh tình cảm sâu đậm.
Mẹ chồng ta đương nhiên sẽ dốc lòng đề bạt Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương là người do Thái hậu ban thưởng, nàng ta khác với các tiểu thϊếp bình thường, nàng ta là quý thϊếp của Hầu phủ. Nàng ta đương nhiên có thể nắm quyền quản sự trong Hầu phủ, cũng có thể lấn lướt vị Hầu phu nhân hữu danh vô thực là ta.
Ta hy vọng Nguyệt Nương và Thiền Thiền sẽ đấu đá lẫn nhau. Còn mẹ chồng ta và Nguyệt nương hy vọng ta và Thiền Thiền sẽ tranh đoạt đến ngươi sống ta chết.
Sau chuyện lần này, ta liền hiểu rõ, ta với lão phu nhân không thân thuộc, muốn chạm đến trái tim của bà ấy là điều vô cùng khó khăn. Muốn hòa hợp với lão phu nhân để ngồi vững vị trí chủ mẫu là nước đi không khả thi.
Ta vẫn phải hạ sinh được người thừa kế cho Hầu phủ.
Song, ta không ngờ rằng đêm đó Chu Thế Đình vậy mà sẽ quay lại.
Hắn ngồi cạnh giường nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Lòng bàn tay của hắn thô ráp, những vết chai cứng cọ nhẹ vào da khiến ta cảm thấy tê ngứa.
Ta không thoải mái với việc này.
“Những lời hôm nay mẹ nói tuy không dễ nghe nhưng bà ấy cũng chỉ là đang quan tâm nàng.” Chu Thế Đình nói.
Chu Thế Đình vậy mà nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của lão phu nhân.
Nói cách khác, Chu Thế Đình vậy mà không giả vờ hồ đồ trước mặt ta.
Ta có thể nhân cơ hội này hướng hắn kể khổ, khiến hắn nảy sinh thương cảm với ta, nhưng ta đã nhẫn nhịn.
Bởi vì ta phát hiện, ôn hòa dịu dàng, yểu điệu nũng nịu chính là vẻ mặt Thiền Thiền hay diễn để lấy lòng hắn.
Loại trò diễn kịch này, Thiền Thiền đã diễn đến thành thạo. Ta có bắt chước theo cũng không đấu lại được nàng ta.
Vì vậy, ta ngược lại nhẹ giọng an ủi hắn: “Đã là dâu nhà người thì tai phải điếc, miệng phải câm. Hầu gia đang nói gì vậy, thϊếp chẳng nghe thấy điều gì cả.”
Gương mặt ta nóng bừng, ửng đỏ. Những lời ta nói khiến Chu Thế Đình sửng sốt một chút, sau đó hắn nhịn không được mà bật cười.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt v e má ta: “Đường Nhi là một nàng dâu ngoan.”
Thái y tới bắt mạch cho ta, nói rằng bệnh của ta không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc điều hòa thân thể, có thể ra mồ hôi toát nhiệt liền khỏi.
Đêm hôm đó, Chu Thế Đình nghỉ lại ở viện chính.
Theo lẽ thường, chẳng ai muốn lại gần một bệnh nhân cả.
Thế mà đêm đó, hắn lại nhất quyết đòi nghỉ lại trong viện chính, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đêm ấy, hắn ôm ta mà ngủ.
Nghĩ đến việc cùng hắn thân mật suốt nửa tháng lại chẳng có kết quả, trong lòng ta có chút bực bội.
Khi hắn ta hôn lên trán ta, ta không khống chế được mà cảm thấy phản cảm và ghê tởm vô cùng.
May sao, đêm hôm ấy ta lại phát bệnh nên hắn không nhìn ra điểm khác thường của ta.
Bình minh đến, ta tỉnh lại, thân thể đẫm mồ hôi, cơn sốt của ta cũng đã thuyên giảm.
Chu Thế Đình vui vẻ đi thượng triều.
Sau đó, hắn còn đến chỗ lão phu nhân nói chuyện, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Lão phu nhân hình như bị hắn chọc cho tức giận không nhẹ, cũng có chút chột dạ.
Chuyện của ta, hắn nhúng tay vào rồi.
Nguyệt Nương đem cháo tổ yến đưa tới chỗ của ta.
“...Ta đang nghĩ muốn báo với muội một tiếng rằng chỗ này của ta cũng có tổ yến, không cần làm phiền muội muội như vậy. Hơn nữa trong viện cũng có phòng bếp, nếu cần liền có thể sai nha hoàn đi nấu, rất thuận tiện.” Ta nói với Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương đáp lời: “Là lệnh của lão phu nhân, muội không dám trái lời.”
“Lão phu nhân quan tâm đ ến ta, lại không để ý tới muội muội lo liệu việc quản sự trong phủ có bao nhiêu vất vả. Thêm một việc cũng là thêm không ít công sức.” Ta cười đáp.
Nguyệt Nương mỉm cười, trong nụ cười của nàng ta tựa hồ có ý giễu cợt.
Có lẽ nàng ta cảm thấy ta thật ngây thơ.
“Mấy ngày trước phát sốt, ta còn tưởng là do bản thân có hỷ. Không ngờ rằng, chỉ là kinh nguyệt của ta lại tới mà thôi.” Ta lại nói.
Nguyệt Nương im lặng nhìn ta.
“Không biết là nên trách ta tuổi còn quá nhỏ, hay là trách ta thân thể hư nhược. Nếu như Hầu gia nghỉ lại chỗ của muội muội, có lẽ sẽ không đáng tiếc như vậy.” Ta cười nói.
Sắc mặt của Nguyệt Nương khẽ biến đổi.
“Nhưng mà, muội muội còn phải lo liệu việc trong nhà, chỉ sợ cũng chẳng còn thời gian tới hầu hạ Hầu gia. Mẹ và ta, nếu không có muội thì thật không biết phải làm sao.” Ta nói một cách chân thành.
Lúc Nguyệt Nương rời đi, nàng ta thậm chí không thể khống chế được biểu cảm của mình.
Lão phu nhân lời xa lời gần muốn chê trách ta, lại khen ngợi Nguyệt nương, nhưng điều đó có ích lợi gì? Đối với vấn đề người thừa kế, lão phu nhân trước nay chưa từng đứng ra giúp nàng ta tranh giành.
Ta chỉ là đang ám thị Nguyệt nương rằng nàng ta dù có vất vả cực khổ làm trâu làm ngựa cho Hầu phủ thì vẫn phải tận tâm mà làm, dù sao Hầu phủ cần người thừa kế cũng chẳng cần nàng ta sinh, nàng ta mãi mãi chỉ là người “quản gia” của Hầu phủ mà thôi.
Chỉ là tiểu thϊếp, lại không có con cái, hôm nay nếu ta vui vẻ, ta liền phát cho ngươi một miếng bánh, cho ngươi quản việc trong nhà; ngày mai nếu ta không vui vẻ, ta liền đem quyền lợi này đoạt lại, đuổi ngươi ra khỏi phủ, ngươi còn có giá trị nữa sao?
Khuôn mặt của Nguyệt Nương đỏ bừng vì tức giận.
4.
Ba tháng sau khi được gả vào Hầu phủ, hầu như ngày nào Chu Thế Đình cũng nghỉ lại trong phòng của ta.
Về phần Thiền Thiền, hắn thỉnh thoảng vẫn ghé thăm, nhưng không còn qua đêm trong phòng của nàng ta nữa; còn về phần Nguyệt Nương, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi.
Ta vẫn chưa có thai.
Rõ ràng sức khỏe của ta rất tốt, kinh nguyệt mỗi tháng đều đến rất chuẩn xác, không lý nào lại không thể mang thai.
Ta chắc chắn rằng đây là vấn đề của Chu Thế Đình, ta muốn khuyên hắn đi gặp thái y.
Tuy nhiên, loại chuyện liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân này, chỉ sợ sẽ khiến hắn tức giận
Vào một đêm tại kinh thành, trời đột nhiên trở lạnh. Lúc này cũng vừa đúng là thời gian nghỉ ngơi của Chu Thế Đình, hắn liền quyết định dẫn ta đi tắm suối nước nóng.
Bên bể suối, hơi nước mù mịt. Hắn đặt ta ngồi vào lòng, trầm giọng hỏi: “Có biết cưỡi ngựa không?”
Ta cắn chặt môi, không trả lời hắn. Về phương diện này, ta tự thấy mình không thể so được với sự hiểu biết và tinh tế của Thiền Thiền.
Hắn đứng dậy đi lấy rượu. Hắn tự mình uống một ngụm rượu, rồi cúi người xuống đút ta một ngụm.
Ta và hắn nhất định đều say rồi, nếu không sao có thể làm ra chuyện điên cuồng đến như vậy.
Sau đó trời bắt đầu đổ tuyết.
Những bông tuyết rơi trên vai ta, rồi tan chảy trong làn nước ấm nóng. Sóng nước dạt dào, từng gợn từng gợn lan ra thành tầng tầng lớp lớp sóng nhỏ; từ dịu dàng chuyển sang dữ dội, chỉ hận không thể đem thành bể đánh nát.
Ta mơ màng chỉ cảm nhận được thân thể vô cùng mỏi mệt.
Ta không hiểu, hắn rõ ràng sung mãn và mạnh mẽ tới vậy, tại sao lại không thể có con?
Nếu hắn không thể khiến ta hoài thai, vậy vấn đề người thừa kế biết phải làm sao?
Nhà họ Chu đã ba thế hệ không có nam nhi kế thừa, Chu Thế Đình cũng không có cháu trai hay em trai, nếu hắn không sinh được người thừa kế ắt sẽ phải tìm người để nhận nuôi làm con thừa tự, vậy ta nên nhận ai làm con nuôi đây?
Sau đó ta ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại, ta đem cửa sổ mở ra. Bên ngoài, nước suối nóng vẫn đang tỏa hơi mịt mờ; đêm qua tuyết rơi rất dày, cảnh vật xung quanh đều phủ một màu trắng xóa.
Chu Thế Đình ôm ta từ phía sau.
Hắn trầm giọng thủ thỉ: “Đường Nhi, lại ngủ thêm một lát đi, tối qua ta mệt muốn c.h.ế.t.”
Trong một khoảnh khắc, tâm trí ta trống rỗng.
Rừng núi tĩnh lặng, tuyết trắng dày đặc đã đem mọi dấu vết của quá khứ vùi lấp sạch sẽ. Dù là ở trong hay ngoài đình viện, cũng chỉ có ta và hắn.
Lần này trở về phủ, ta nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Nương lại càng thêm sốt ruột; còn Thiền Thiền thì khóc đến đỏ mắt.
Đêm đó Chu Thế Đình đã đến chỗ của Thiền Thiền.
Ta bất chợt bị kéo về thực tại.
Không giống như trong đình viện suối nước nóng tĩnh lặng và thanh khiết kia, trong Hầu phủ này có rất nhiều người.
Tuyết ngừng rơi, công việc trên triều của Chu Thế Đình càng thêm bận rộn, hắn bận tới bận lui nửa tháng cũng không có thời gian về phủ.
Lần đầu tiên kinh nguyệt của ta tới trễ hai ngày.
Chu Thế Đình cuối cùng cũng xử lý xong công việc, hắn trở lại phủ đệ, việc đầu tiên làm chính là đi đến viện chính tắm rửa thay quần áo.
Buổi tối lúc trên giường, hắn vòng tay ôm ta vào lòng, ta khẽ kháng cự, nói: “Hầu gia, đêm nay hay là ngài tới chỗ Thiền Thiền có được không?”
Hắn có chút bất ngờ.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười đột nhiên trầm xuống.
“Nguyệt sự của thϊếp đã trễ hai ngày.” Ta thành thực nói với hắn. “Trước nay chưa từng đến trễ như vậy bao giờ.”
Chu Thế Đình là người nhạy bén, ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, một mặt âm trầm giận dữ liền chuyển sang vui mừng: “Thật sao?”
“Thϊếp vẫn chưa chắc chắn…”
“Ta mời thái y đến chẩn mạch!” Hắn nói xong liền lập tức xuống giường.
Ta liền kéo hắn lại, nói: “Đừng gấp gáp như vậy, Hầu gia, cũng chỉ mới được vài ngày, lỡ như…”
Chu Thế Đình hỏi lại ta: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Thành thật mà nói, ta chẳng cảm nhận được gì cả.
Nhưng ta không muốn làm hỏng tâm trạng vui sướиɠ của hắn nên đành nói rằng: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có chút không thoải mái.”
Ta và hắn kiên nhẫn chờ đợi suốt nửa tháng.
Khoảng thời gian này, ta lo đến phát gấp.
Chu Thế Đình so với ta còn sốt ruột hơn, đêm nào hắn cũng ở lại chỗ ta, bày ra một bộ dáng thanh tâm quả dục, chỉ cùng ta nói chuyện phiếm.
Kinh nguyệt của ta vẫn chưa tới, đã có thể chắc đến tám chín phần là ta mang thai rồi.
Điều này ta hoàn toàn không ngờ tới.
Nửa tháng sau, thái y đến chẩn mạch, xác thực ta đã có tin vui.
Ta rốt cuộc có thể an tâm rồi.
Ta gả vào Hầu phủ đã được vài tháng, cuối cùng cũng thuận lợi leo lên được bậc thang đầu tiên.
Ta tự hỏi tại sao khi còn ở trong phủ ta vẫn mãi không thể hoài thai, ấy vậy mà khi tới đình viện suối nước nóng trên núi ta lại có rồi. Có lẽ là do những lần cùng Chu Thế Đình chung phòng, ta luôn cảm thấy rất căng thẳng, rất đau khổ.
Ta không cảm nhận được chút khoái lạc nào.
Chỉ có một đêm hoang đường kia là không giống như vậy, khiến cho ta mơ hồ đến tận lúc tỉnh lại.
Mơ hồ cho rằng, cả vùng đất trời trắng xóa trong tuyết khi ấy, chỉ có mình ta và hắn.
Nhưng khi chúng ta vừa quay trở về, chứng kiến Thiền Thiền chờ không được liền chiếm lấy hắn, khoảnh khắc này ta liền tỉnh táo trở lại.
Sau khi ta có thai, người thực sự thấy vui mừng cũng chỉ có ta, Chu Thế Đình và lão phu nhân.
Thái độ của lão phu nhân thay đổi đáng kể, bà ấy cư xử với ta chân thành hơn vài phần.
Thiền Thiền muốn phát điên rồi.
Khi tới thỉnh an, ánh mắt của nàng ta đều dán chặt vào bụng ta, đầy ác ý.
Hạ nhân xung quanh đều bị nàng ấy dọa sợ.
Nha hoàn bồi giá và ma ma quản sự của ta đều kiến nghị: “Phu nhân, người không nên cho phép nàng ta tới chính viện nữa.”
“Nàng ta là ái thϊếp của Hầu gia, mỗi ngày tới thỉnh an ta, là việc theo phép tắc phải làm. Nếu không cho nàng ta tới, ngược lại trở thành lỗi của ta.” Ta nói.
Đại nha hoàn lo lắng: “Mạng người là quan trọng nhất, huống hồ nàng ta còn biết võ nghệ. Trước kia khi người chưa xuất giá, nàng ta không phải còn có lá gan đến trước phủ Quốc Công kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm loạn hay sao.”
Ta nghĩ một lúc: “Hãy tới phòng kho đem của hồi môn của ta mang tới đây.”
Nhũ mẫu và đại nha hoàn liền hiểu ta đang nói đến điều gì.
Họ nhận lệnh, lập tức đi làm ngay.
Tuyết lại rơi, Chu Thế Đình hạ triều trở lại Hầu phủ, còn mang về không ít thức ăn tươi mới thơm ngon cho ta.
“...Đây là mì chua cay, còn nóng, nàng mau ăn đi.” Bông tuyết còn đọng trên trán hắn, trông hắn vui vẻ như một đứa trẻ.
Ta hướng hắn nói cảm ơn, nhưng ta đối với những thứ này không có hứng thú.
Thiền Thiền sai nha hoàn tới mời Chu Thế Đình qua hai lần.
Chu Thế Đình kêu nha hoàn của nàng ta trở về, nói rằng đêm nay hắn ta không có thời gian qua bồi nàng ta, lại nói ngoài trời tuyết rơi rất lớn, hắn không thể đi.
Ngày hôm sau, Thiền Thiền tới thỉnh an ta, nàng ta một thân y phục cưỡi ngựa đỏ thẫm, lại khoác bên ngoài một kiện áo choàng đỏ rực như ánh lửa.
Trên nền tuyết trắng, nàng ta đẹp như một đóa hoa mận đỏ, rực rỡ không gì sánh bằng.
Nguyệt Nương cũng mặc kệ trời tuyết lạnh giá mà tới thỉnh an, một màn này khiến nàng ta kinh ngạc.
Trong sân viện của ta mới có thêm một chiếc xích đu, tuyết phủ kín.
Thiền Thiền bước vào trong phòng, mỉm cười nhìn ta: “Tống Đường, ngươi có biết ta đã từng sảy thai hai lần, không thể sinh con nữa hay không?”
Bầu không khí bỗng chốc trầm lặng và căng thẳng.
“Thật to gan.” Ta lặng lẽ mỉm cười. “Thiền Thiền, muội đến kinh thành cũng đã được nửa năm, sao còn chưa biết phép tắc như vậy. Muội ầm ĩ như thế này, có phải là lại muốn tới từ đường chịu phạt quỳ hay không?”
Thiền Thiền cười lớn: “Tướng quân đã nói với ta, ngài ấy không thích trẻ con. Ngài ấy và ta, ân ái nhiều năm, tương lai cũng như vậy, sẽ nắm chặt tay nhau cho tới già. Thế nhưng ngươi lại có thai rồi.
Ngươi mang thai, tâm của tướng quân liền chỉ có ngươi.
Ngài ấy sao có thể không thích trẻ con cơ chứ?”
“Tống Đường, tướng quân nói rằng ngài ấy chỉ nghỉ ngơi một năm, ngài ấy đã nói chúng ta rồi sẽ lại rời kinh.” Thiền Thiền cười lớn, nàng ta cười rồi lại khóc. “Ngươi nói xem, ngài ấy sẽ còn cùng ta rời đi sao?”
Nói rồi, nàng ta đột nhiên rút ra một cây roi dài.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thiền Thiền biết võ nghệ, vung roi hữu lực, ngay cả hộ vệ bên ngoài còn chưa chắc cản được nàng ta, huống hồ chi trong viện lúc này cũng chỉ toàn là đám nha hoàn, bà tử.
Đại nha hoàn và nhũ mẫu của ta đều lao đến bảo vệ ta, chịu đòn không nhẹ, bị quất đến bật máu.
Ta cố gắng chạy ra bên ngoài
Tình thế hỗn loạn, ta suýt thì té ngã, Thiền Thiền cười phá lên.
“Ngươi xuất thân thế gia, nhưng cũng chỉ là một nữ tử tầm thường chẳng có tài cán gì, dựa vào cái gì lại có thể sinh con đẻ cái cho tướng quân? Ngài ấy sẽ không ở lại kinh thành này, ngài ấy nhất định sẽ đi với ta!” Thiền Thiền hùng hổ tiến về phía ta.
Ta tay chân luống cuống cố gắng chạy đến cửa phòng. Thành công tránh được ra bên ngoài, ta lập tức ổn định lại tư thế.
Tuyết trên xích đu rơi xuống, lộ ra một cây cung dài, nặng ba mươi cân, nhắm chính xác vào Thiền Thiền.
Ta đứng trên nền tuyết trắng lặng lẽ nhìn nàng ta: “Hỗn xược! Lập tức vứt roi quỳ xuống cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Thiền Thiền tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi thì có bản lĩnh gì…”
Vυ't lên một tiếng.
Mũi tên dài lao giữa trời tuyết, xuyên qua vai của Thiền Thiền, cả người nàng ta bị đóng chặt vào cây cột của chính viện.
Nàng ta vùng vẫy muốn thoát ra, tiếc là mũi tên đã đâm sâu hơn một nửa, muốn rút ra cũng không dễ dàng.
Nàng ta gào lên đau đớn.
Hộ vệ nhanh chóng tiến vào, vây thành một vòng bao quanh nàng ta.
Lão phu nhân cũng mặc kệ trời tuyết mà tới, chứng kiến cảnh tượng này liền tức giận đến không kiềm chế được.
Chu Thế Đình được gia đinh gọi trở về.
Máu của Thiền Thiền chảy trên nền tuyết tạo thành một mảnh màu đỏ sẫm.
Nàng ta không còn giữ nổi tỉnh táo, chỉ nhìn chằm chằm vào mọi người.
Chu Thế Đình sức lớn lực mạnh, chỉ cần dùng một tay liền có thể đem mũi tên kia nhổ ra.
Thiền Thiền kêu lên thảm thiết.
Hắn ôm nàng ta lên, muốn mang nàng ta đi.
Mẹ chồng ta hét lên từ phía sau: “Đứng lại! Con muốn dung túng nàng ta ầm ĩ điên cuồng đến bao giờ? Con nhìn người trong viện này xem, trên mặt đầy vết thương, người cũng bị đánh cho không còn chỗ nào lành lặn, con cũng nhìn đến chính thê của con đi!”
Bước chân của Chu Thế Đình bỗng chốc khựng lại.
Hắn không ngoảnh lại, vẫn ôm lấy Thiền Thiền rời đi.
Ta được dìu trở lại phòng, một màn hỗn loạn cũng nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Thiền Thiền đã được đưa đi ngay chiều hôm đó.
Chu Thế Đình nói rằng nàng ta đã được đưa trở lại biên cương. Nhưng nàng ta thương thế nghiêm trọng, tiết trời lại lạnh giá, hiện tại rõ ràng không phải lúc thích hợp để đưa nàng ta đi.
Nếu như cho nàng ta ở lại dưỡng thương nửa năm, mùa xuân năm sau đưa nàng ta đi cũng không tính là muộn.
Chu Thế Đình nhất quyết muốn đưa nàng ta đi ngay lúc này.
Thiền Thiền đã c.h.ế.t trên đường tới biên cương.
Còn cây cung kia, ta đã tự tay đốt bỏ. Nó đã không còn tác dụng nữa, ta cũng hy vọng rằng ngày sau trong hậu viện sẽ không cần dùng đến nó nữa.