Việc phân chia chỗ ở trong ký túc xá không đổi vẫn là phòng 329, khi cô đến thì cửa ký túc xá đã được mở.
"A, cuối cùng cũng có người đến, tớ còn tưởng mình đến quá sớm chứ" nhìn thấy cửa bị đẩy ra, nữ sinh đang thu dọn đồ đạc nhiệt tình chào Kỷ Hoài Hương: "Tôi là Lâm Hiểu Tuyền, còn cậu".
Kỷ Hoài Hương bước tới bên giường, đặt hành lý xuống: “Kỷ Hoài Hương”.
"Cậu tự mình đến báo danh sao? Bố mẹ cậu không đến à?" Lâm Hiểu Tuyền nhìn ra ngoài cửa.
"Ừm, mình tự đến báo danh".
Nhìn chiếc bàn đầy bụi, Kỷ Hoài Hương lấy ra một chiếc khăn ướt sạch sẽ, bắt đầu lau bàn ghế, ván giường cũng cần được lau sạch mới có thể trải đệm lên.
"Trùng hợp thật đó tớ cũng vậy. Vốn dĩ bố mẹ cũng muốn đưa tớ đến đây nhưng vất vả lắm mới thoát khỏi sự kiểm soát của họ, tớ còn muốn học cách tự lập nữa. Đúng rồi mình học khoa tiếng Trung, Hoài Hương cậu học khoa nào vậy?" Lâm Hiểu Tuyền ngồi ở mép ghế, nhìn Kỷ Hoài Hương bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Tớ học khoa hương liệu tinh dầu".
Lâm Hiểu Tuyền kình ngạc kêu lên: "Cậu học khoa hương liệu tinh dầu, khoa đặc biệt nhất của trường chúng ta á... Vậy cậu vừa mới đi làm bài thi xong sao?" Cô còn tưởng Kỷ Hoài Hương lớn lên xinh đẹp như vậy sẽ là học nghệ thuật, nhưng cô không ngờ rằng cô ấy lại theo học chuyên ngành khoa học tự nhiên hóa học.
Kỷ Hoài Hương gật đầu.
"Có khó không? Lúc đi ngang qua tớ thấy rất nhiều tân sinh viên đang xếp hàng, sau khi ra khỏi phòng thi trông ai cũng buồn bã hết " Lâm Hiểu Tuyền tò mò hỏi.
"Khá tốt, bài thi đều là phần trọng tâm" Kỷ Hoài Hương thay chậu nước, lau lại bàn một lần nữa.
Lâm Hiểu Tuyền thực sự rất nhiệt tình, mặc dù Kỷ Hoài Hương có thái độ hơi lạnh lùng nhưng cô ấy vẫn không ngừng nói: "Tớ nghe nói thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay học ở trường chúng ta đó, cậu nói xem... ".
Cửa ký túc xá lại bị đẩy ra, lời nói của cô ấy bị cắt ngang.
“Tình Tình, con muốn ngủ đâu nào?” người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề kéo hành lý bước vào.
“Con không thích giường gần cửa, con muốn ngủ ở bên trong” Quý Đông Tình chỉ vào chiếc giường Kỷ Hoài Hương đang dọn dẹp: “Ở đây ạ”.
“Được rồi, được rồi” người phụ nữ nhìn Kỷ Hoài Hương đang dọn dẹp hành lý “Bạn học cháu không cần dọn chỗ nữa đâu, Tình Tình muốn ngủ trên giường đó, đứa nhỏ này yếu đuối quá cháu có thể rộng lượng mà nhường cho con bé nhé”.
“Dì ơi không được đâu ạ, giường này con đã chọn rồi, bên kia còn thừa hai chiếc giường dì có thể chọn đó ạ” Kỷ Hoài Hương hương đặt tay lên giường rồi ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, một khuôn mặt xinh đẹp đường nét hấp dẫn, toàn thân đều thoát ra bộ dạng hồ ly tinh, trong nội tâm vô thức không thích, bà nhíu mày: “Bạn học sao cháu lại tính toán chi li vậy, dù sao cũng là bạn cùng phòng trong suốt bốn năm đại học cháu phải có tinh thần tương thân tương ái chứ”.
Kỷ Hoài Hương chớp chớp mắt," nhìn Quý Đông Tình đang đứng phía sau lưng người phụ nữ trung niên, cô ấy mặc bộ váy màu vàng nhạt, cả người toát lên vẻ thanh tú nhã nhặn lặng lẽ đứng đó không nói một lời.
“Dì ơi, giường ngủ là do trường học phân chia và cố định, nếu dì muốn đổi giường thì có thể tìm nhà trường để họ cân đối và phân bổ” Kỷ Hoài Hương đè nặng thanh âm giọng điệu có phần lạnh lùng, kiếp trước cô đã nghĩ là không sao cả nên đã đổi giườn cho Quý Đông Tình.
Thấy thái độ cố chấp của Kỷ Hoài Hương, Quý Đông Tình từ phía sau kéo vạt áo của người phụ nữ trung niên, giọng nói nhỏ nhẹ có chút ủy khuất: “Mẹ ơi không cần phải đổi đâu, con ngủ ở đây cũng được”.
Người phụ nữ trung niên không vui trừng mắt nhìn Kỷ Hoài Hương rồi quay sang con gái mình: “Bảo bối, con tạm thời chịu ủy khuất một tí nhé, mẹ sẽ tìm lãnh đạo để đổi giường cho con”.
Sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, Lâm Hiểu Tuyền đi đến trước mặt Lâm Hiểu Tuyền nói “Trời ơi, vừa nãy dì ấy làm mình thấy sợ ghê”.
Khuôn mặt trắng trẻo của của Quý Đông Tình hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “ Mẹ tớ chẳng qua là yêu thương con quá thôi, bà ấy không phải là người không biết phân biệt đúng sai” cô lén lút liếc nhìn Kỷ Hoài Hương, nhìn khuôn mặt thanh tú của đối liền thu hồi tầm mắt.
Lâm Hiểu Tuyền cười xấu hổ, vội chuyển chủ đề “Đúng rồi, cậu học khoa nào vậy?”.
“Tớ học khoa ngoại ngữ”.
“A..., tớ học khoa tiếng Trung, Hoài Hương học học khoa hương liệu tinh dầu. Ba người chúng mình không ai chung khoa hết à?” Lâm Hiểu Tuyền kinh ngạc kêu lên.
Quý Đông Tình cũng không có cảm giác gì, cô biết đại học khác với cấp ba, việc mọi người trong ký túc xá khác ban, kháu khoa là chuyện bình thường.
......
Buổi tối người bạn cùng phòng thứ tư vẫn chưa đến, Lâm Hiểu Tuyền và Quý Đông Tình đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, một người nhiệt tình nói nhiều, một người ôn nhu mềm mại cũng rất hợp.
“Hoài Hương, cậu tắm xong rồi à” nhìn Kỷ Hoài Hương cầm chậu đi ra từ phòng tắm, cô nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị đi tắm “Lượng nước có đủ dùng không?”.
Mỗi ngày nhà trường chỉ cung cấp một lượng nước ấm có hạn cho sinh viên, nếu như người tắm trước không chú ý sẽ đem nước ấm dùng hết thì người kia chỉ có thể dùng nước lạnh, mùa hè thì khá ổn nhưng đến mùa đông thì hơn lấy mạng người khác.
“Tớ đủ...” bình thương cô tắm rửa cũng không dài.
“Vậy được, tớ cũng tắm không lâu đâu” Lâm Hiểu Tuyền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy vào phòng tắm.
Lúc này, trong ký túc xá có chút yên tĩnh.
Quý Đông Tình cầm điện thoại, quay đầu nhìn Kỷ Hoài Hương đang ngồi trên ghế ở góc đối diện, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: “Hoài Hương, cậu không thấy nóng à?”.
Ký túc xá không có máy điều hòa, chỉ có hai chiếc quạt ọp ẹp, cô không chịu được nóng nên lúc ăn cơm đã cố ý vào siêu thị trong khuôn viên trường mua một chiếc quạt mới mà Kỷ Hoài Hương lại mặc cả áo khoác, quần dài.
“Khá ổn” Kỷ Hoài Hương trả lời.
Quý Đông Tình không tin lắm, trời oi nóng như vậy còn mặc quần áo kín mít rất kỳ quái.
“Cậu chịu nhiệt giỏi thật đó, tớ chỉ cần nóng một chút thôi là đã đầy mờ hôi rồi”.
Áo khoác và quần dài che kín tay chân của Kỷ Hoài Hương nhưng phần cổ cáo lại lộ ra làn da trắng ngần của cô. Ánh mắt cô ấy lơ đãng rơi vào ngón tay đang cầm khăn của Kỷ Hoài Hương, hết sức nhỏ nhắn và trắng trẻo. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình, từ nhỏ đã được nuông chiều đôi bàn tay chưa bao giờ làm việc nên rất trắng và thon dài, nhưng bây giờ so sánh lại, chúng dường như không đủ trắng và mềm mại.
“Thói quen”.
Mỗi mùa hè, dù trời nóng đến mấy cô cũng luôn mặc áo khoác, theo thời gian, sức chịu nhiệt của cô cũng cao hơn người khác.
“Hoài Hương, cậu vẫn còn giận à? Hôm nay mẹ tớ không cố ý, bà ấy chỉ lo cho tớ quá thôi” Thái độ Kỷ Hoài Hương đối với cô ấy rất lạnh lùng, cô ấy hi vọng hai người có gì hiểu lầm với nhau.
“Tớ không giận..” đôi môi hồng mềm mại của Kỷ Hoài Hương hơi nhếch lên, cười đáp lại.
“Cái đó... Vậy thì tốt rồi” Quý Đông Tình do dự nhìn cô, không nói gì thêm.