Lâm Kỳ sờ mặt, đứng dậy mở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Vầng trăng bàng bạc chiếm cả nửa bầu trời, bên ngoài là nhà cửa chen chúc, tối tăm, linh lực phân tán trong không khí, tỏa ra khắp nơi.
Lạc Xuyên thành không giống với trấn Thanh Trì, ở đây đâu đâu cũng thấy tu sĩ Kim Đan. Hơn nữa, trong bóng tối còn có tu sĩ Nguyên Anh ẩn nấp, tỏa ra uy áp không thể xem thường.
Ngón tay đặt lên bậu cửa, Lâm Kỳ cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Y rơi vào một vòng luẩn quẩn vô lý.
Kiếm Tâm không chỉ là thứ cần thiết cho việc tu luyện thức thứ tư của Tử Thần Thiên Quyết mà còn là một cột mốc sau khi nhập môn kiếm ý, vượt qua rồi mới có thể tiếp tục tu luyện.
Mọi thứ của kiếm ý dựa trên nguyên bản của kiếm, nếu người và kiếm không thể hợp nhất, làm sao có thể thấu hiểu căn nguyên? Nhưng, nếu đã ngộ ra kiếm là bản ngã thì làm sao cộng hưởng được đây.
Lâm Kỳ cười khổ, bóc tách chữ nghĩa một cách miễn cưỡng.
Cộng hưởng! Gạch chân! Cộng! Phải có hai trở lên mới gọi là cộng chứ!
Y cộng với chính mình kiểu gì đây!
Tự công tự thụ à!
Đến mức này mà y còn nghĩ đến tự công tự thụ thì cũng đủ thấy sự bực bội trong lòng.
Lâm Kỳ đứng một lúc, đột nhiên nhìn thấy một thứ màu xanh lam, lơ lửng bay lên từ bên dưới cửa sổ.
Cái quái gì đây?
Y nghiêng người, nhìn xuống, mắt trợn tròn.
Ma trơi.
Ma trơi xanh lam.
Vô số, tràn ngập, lưu chuyển đi khắp các ngõ ngách thành Lạc Xuyên. Y ở trên tầng thượng khách điếm, cách mặt đất hơn mười mét, phải cúi người mới có thể thấy được cảnh tượng kỳ vĩ này.
Thành Lạc Xuyên có kiến trúc cổ kính, mái hiên cong vυ't, cờ rượu phấp phới, ma trơi từng đốm từng đốm hợp thành dòng, từng dòng từng dòng nối thành sông, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lâm Kỳ ngứa ngáy, nắm chặt đốm lửa vừa chạm vào tay mình.
Ma trơi dường như có linh tính.
Nó sửng sốt trong phút chốc.
Rồi bắt đầu phát rồ trong tay y, bay tán loạn.
Lâm Kỳ: Ồ, vui thật.
Ma trơi lạnh lẽo, y dần siết chặt nắm tay.
Cảm thấy bị áp bức, ngọn lửa đáng thương cuối cùng cũng hoảng sợ.
Nó lặng lẽ tách một phần thân thể, cố gắng chui ra khỏi kẽ tay của Lâm Kỳ, ngọn lửa nhỏ bé vươn ra trong không khí, uốn éo như đang cầu xin tha thứ.
Lâm Kỳ cười mỉm: "Thú vị thật, ngươi có linh thức sao?"
Ma trơi uất ức cuộn tròn.
Lâm Kỳ đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt.
Lần đó, cánh cửa địa ngục mở ra, tiếng sáo thanh thanh, ma trơi, vong linh, đều hiện rõ trong tâm trí.
Y trầm ngâm một lúc, nói: "Ma trơi đã xuất hiện, Văn Nhân Ngữ có lẽ ở cách đây không xa. Tạm thời ta cũng chưa muốn gặp hắn, thả đi thôi."
Y chậm rãi mở tay.
Ma trơi chạm vào không khí, hưng phấn múa may, cả ngọn lửa phình to ra.
Lâm Kỳ ôm kiếm, cười nhạt nhìn một màn biểu diễn trước mắt.
Ma trơi: A! Tên biếи ŧɦái này vẫn còn đây!
Ngọn lửa mới vừa to lên còn chưa kịp thu lại, đã vèo một cái, bay xa, trong mắt Lâm Kỳ, nó như một đốm tròn màu xanh lam lăn nhanh về phía trước.
Lâm Kỳ lắc đầu.
Chậc, phong cách ngọn lửa này vừa kỳ quái vừa dễ thương, hoàn toàn trái ngược với tính cách chủ nhân nó.
Lâm Kỳ đứng một lát, sau đó ngồi trở lại trên giường nhắm mắt tu luyện.
Tu sĩ khi ngộ đạo không cảm nhận được thời gian trôi, nhắm mắt rồi mở mắt ra, khi y tỉnh lại thì thời gian từ ban đêm đã chuyển sang chiều hôm sau.
Ma Vực không có mặt trời, chỉ có mây lửa đỏ rực, hình thù kỳ quái trôi khắp bầu trời, sắc trời cam đỏ lan tỏa khắp phố, báo hiệu hoàng hôn buông.
Lâm Kỳ xuống lầu.
Đi trên phố.
Ngộ đạo là một điều huyền diệu, mỗi khi gặp ngưỡng đột phá, nhiều người sẽ chọn đi du ngoạn bốn phương. Vì cái thứ làm mờ tâm trí đó, có thể dù bạn ngồi mòn dưới gầm giường cũng không tìm thấy câu trả lời, nhưng chỉ cần mở cửa, một cơn gió thổi qua, đột nhiên sáng tỏ, khai thông.
Mọi thứ trong thế gian, một héo một tươi, một cỏ một cây, một vui một buồn, đều có thể trở thành cơ duyên. Quá trình ngộ đạo của tu sĩ không thể bắt chước, mỗi người đều có sự giác ngộ khác nhau.
Trên phố, quán rượu tiệm trà chỉ có một số ít, các cửa hàng bán linh khí, linh phù trận pháp và thiên tài địa bảo vẫn chiếm đa số. Bên đường cũng có người ngồi trông những thứ không rõ danh mục, chờ người mua, đây cần phải trông vào nhân phẩm. Nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền ảo thường gặp được bí kíp tuyệt thế, linh khí tuyệt thế ở những góc này.
Nhưng khi Lâm Kỳ đi qua vài gian hàng, y nhận ra mình thực sự không có hào quang nhân vật chính.
Có người cầm cái bát, hạ giọng thần bí nói với y: "Đạo hữu, ngươi có muốn xem thử không. Cái bát này ta vừa vớt từ đáy sông Bà Sa, trong đó chứa đựng một loại năng lượng rất kỳ lạ," Hắn liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Hình như là thứ của thời thượng cổ."
“…” Lâm Kỳ cười cười, ngón tay chạm vào cái bát, sững sờ.
Người bán hàng rất tinh ý, thấy sắc mặt Lâm Kỳ khác lạ, giọng điệu lập tức vui vẻ hơn một bậc, "Ê ê, ngươi cũng cảm thấy vậy chứ! Ôi, nếu không phải gần đây ta hơi túng thiếu, ta nhất định không nỡ bán bảo vật này. Nếu ngươi thực sự thích, giá gốc một ngàn linh thạch, nhưng ta thấy ngươi đẹp trai nên giảm còn tám trăm."
Lâm Kỳ cười nhạt. Cái năng lượng kỳ lạ mà người bán hàng nói, chẳng qua là linh lực không có nguyên tố hắc ám, cả người y đều là loại năng lượng kỳ lạ này. Haha.
Lâm Kỳ nói: "Thứ quý giá như vậy, ngài vẫn nên giữ lại cho mình thì hơn."
Nói xong, Lâm Kỳ đi về phía thư viện bên cạnh, không để ý đến lời níu kéo giảm giá từng bậc của người bán hàng phía sau.
Mặc dù Tàng Kinh Lâu của Côn Ngô được mệnh danh là nơi lưu trữ sách lớn nhất đại lục Thương Trạch, nhưng mỗi nơi đều có những sách không lưu hành ra ngoài, cũng chính những cuốn sách không thường quy này lại chứa đựng nhiều cơ duyên.
Thư viện của thành Lạc Xuyên nằm ở nơi phố phường nhộn nhịp giao nhau.
Lâm Kỳ bỏ ra năm trăm lượng linh thạch rồi đi dọc các kệ sách.
Trong thư viện, bí kíp công pháp không nhiều, vì công pháp của gia tộc môn phái không thể truyền ra ngoài. Ở đây có rất nhiều truyền thuyết thần thoại và cả những bài tùy bút của các đạo nhân ẩn dật, nhưng viết rất lủng củng, sai chính tả tùm lum.
Lâm Kỳ tìm thấy một tập thơ, không khỏi buồn cười.
Tại tầng sâu nhất của thư viện, có một quyển lịch sử về Ma Vực, loại sách này rất phổ biến, cũng rất cần đọc qua một lần.
Bìa sách đen tuyền, trên đó có một bông hoa bà sa được vẽ bằng bút đỏ tươi, nở rộ kiều diễm. Lâm Kỳ nghĩ, đây chắc hẳn là loài hoa biểu tượng của Ma Vực.
Nhưng sau khi đọc xong nội dung, Lâm Kỳ rút lại từ "biểu tượng" vừa mới nghĩ.
Y cầm quyển sách hỏi chủ tiệm về tác giả, chủ tiệm vuốt râu từ tốn nói: "Loại lịch sử Ma Vực nhàm chán này cũng chỉ có mấy tên tu sĩ hạ đẳng rảnh rỗi mới đi viết thôi."
Quả nhiên, quyển sách này viết chẳng khác gì những cuốn dã sử đầy sắc màu.
Sách viết thế này:
Vạn năm trước, người yêu của thượng cổ tôn giả bị người Ma Vực gϊếŧ chết, nên người mới một kiếm chẻ đôi hỗn độn, chia thế giới thành hai phần, thiện và ác. Đó cũng chính là Khuynh Thiên Họa. Ban đầu Ma Vực không có ánh sáng, chỉ là một màu đen kịt, linh khí hỗn loạn, cuồng phong rít gào, môi trường vô cùng khắc nghiệt.
Thực ra, đây vốn là địa ngục dùng để trừng phạt.
Nhưng sau đó... Ma Vực xuất hiện một thiếu niên.
Đúng vậy, là một thiếu niên anh hùng.
Y dùng sự đặc biệt và lòng nhân từ của mình, cảm động vị tôn giả đã trở nên điên cuồng vì mất người yêu kia.
Tôn giả đã mang ánh sáng đến cho Ma Vực, bình ổn lại linh lực hỗn loạn, lại bởi vì thiếu niên thích hoa bà sa, nên đã trồng một thung lũng hoa bà sa ở biên giới giữa đại vực thứ ba và đại vực thứ tư.
Những chuyện về sau, tác giả viết ít hơn rất nhiều, chỉ đề cập qua loa về sự phát triển của các đại gia tộc và sự trỗi dậy của các môn phái. Ngàn năm thời gian, chỉ qua một nét bút. Phải biết rằng khi viết về thiếu niên và tôn giả, tác giả câu nào cũng miêu tả thêm thần thái nhân vật.
Y lật đi lật lại, đọc thêm vài lần.
Trong lòng chẳng hề có chút gợn sóng.
Nếu y chưa từng đọc cuốn sách mà Lâm Tuyết giới thiệu, có khi còn thấy cốt truyện kỳ
lạ. Nhưng giờ y đã được mở ra cánh cửa của một thế giới mới!
Nên...vị tôn giả và thiếu niên đó rõ ràng có vấn đề!
Lâm Kỳ: "Vị tôn giả này, ngài còn nhớ người yêu đã chết của ngài không?"
Mang theo lòng tôn kính, Lâm Kỳ đặt sách lại chỗ cũ.
Nhưng quyển sách này cũng viết vài điều hữu ích.
Ma Vực không có gia tộc lớn thực sự, thế lực gia tộc thường không vượt ra ngoài vực. Như ở Lạc Xuyên Thành, nổi tiếng nhất có lẽ là Minh gia, nhưng ở đại vực thứ sáu, người chưa từng nghe tới Minh gia cũng không ít.
Môn phái đứng đầu là Bà Sa Cung, phát triển cũng bình thường, có thể vượt ra khỏi vực nhưng thế lực không mạnh. Tóm lại, trong Ma Vực, không ai vượt qua được Vực chủ. Vực chủ càng gần cấm địa càng tôn quý.
Đặc biệt là Vực chủ Vực thứ nhất, quản lý Quy Khư chi cảnh, có quyền lực tối cao trong Ma Vực.
Lâm Kỳ lật qua vài quyển sách về truyền thuyết và chuyện thú vị ở đây.
Khi Lâm Kỳ ra khỏi cửa, trăng đã treo giữa trời.
Chủ tiệm từ từ đóng cửa.
Trên phố cũng lạnh lẽo, Lạc Xuyên thành có quá nhiều tu sĩ, không có khói lửa, nên cảm giác rất hiu quạnh.
Y đi vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng sáo.
Cảnh tượng giống như tối qua lại hiện ra, chỉ khác vị trí, tối qua y ở trên cao nhìn xuống, tối nay y ở giữa ngọn lửa xanh.
Lâm Kỳ thầm mắng một câu.
Càng không muốn gặp người nào, thì càng gặp được người đó!
……