Tông chủ Thuận Càn Tông Lục Kim Hoài nhìn thấy đồ đệ của mình sắp bị những người này cướp đi, sắc mặt đen như mực, tuy nhiên ông ta cũng chẳng có cách nào với những trưởng lão này.
Ông ta cắn răng khuyên bảo: "Các vị trưởng lão, việc bái sư phải do Bạch Tử Vân tự mình lựa chọn mới tốt."
Nói đến đây, ông ta quay đầu, bước lên hai bước, chiếm vị trí trung tâm, nhìn Bạch Tử Vân với vẻ mặt hiền từ:
"Tử Vân, ngươi hãy suy nghĩ xem ngươi muốn ai trở thành sư phụ của mình?"
Bạch Tử Vân đứng đó, lúng túng không biết trả lời ra sao.
Nếu như trước đây, gặp phải chuyện như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ mừng rỡ khôn xiết, không chút do dự lựa chọn một vị sư phụ, bái nhập dưới trướng, được họ che chở.
Có điều hôm nay, nàng ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, khiến cho khi đối mặt với miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, nàng ấy vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Nàng ấy nhìn từng ánh mắt đang hướng về phía mình, trong mỗi ánh mắt đều ẩn chứa những toan tính và tham lam sâu sắc.
Bạch Tử Vân không hiểu vì sao những đại năng này đều muốn nhận nàng ấy làm đồ đệ, tuy nhiên nàng ấy lại có thể nhìn thấy ở họ có phần giống với Tề Vũ.
Có nhất thiết phải lựa chọn hay không?
Bạch Tử Vân nắm chặt tay, mồ hôi lạnh thấm đầy sau lưng.
Nàng ấy biết, chỉ cần mình gật đầu, an tâm chọn một vị sư phụ, thì nàng ấy có thể trở thành đệ tử thân truyền của đại năng, có được địa vị cao quý và vô số tài nguyên.
Nàng ấy chỉ là một đệ tử Luyện Khí, vậy những đại năng này có thể đạt được gì từ nàng ấy? Những gì Bạch Tử Vân lo lắng, chưa chắc sẽ xuất hiện.
Nhưng...
Từ khi nàng ấy bước vào ngoại môn, vẫn luôn dựa dẫm vào Tề Vũ, bị hắn ta khống chế. Nếu nàng ấy thực sự trở thành đệ tử của một vị trưởng lão nào đó, thì có gì khác với trước đây?
Tiền bối không ngại gian khổ để cho nàng ấy thấy rõ bộ mặt thật của Tề Vũ, chính là không muốn nàng ấy bị che mắt, không muốn nàng ấy mơ mơ hồ hồ trở thành con rối của Tề Vũ.
Bạch Tử Vân theo bản năng nhìn sang Tô Li bên cạnh. Tô Li vốn dĩ đang rất hứng thú theo dõi diễn biến tình hình, cảm nhận được ánh mắt của Bạch Tử Vân, nàng chớp chớp mắt, trong lòng cũng tò mò muốn biết Bạch Tử Vân sẽ lựa chọn thế nào.
Bạch Tử Vân nhìn vào đôi mắt trong veo không lẫn một tia du͙© vọиɠ nào của Tô Li, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tiền bối không giống với tất cả mọi người, từ đầu đến cuối, chỉ có tiền bối không muốn gì ở nàng ấy, còn giúp đỡ nàng ấy hết lần này đến lần khác.
Tiền bối nhất định không hy vọng nàng ấy sẽ giống như lúc trước, sống mơ mơ hồ hồ, như bèo dạt mây trôi.
Mở mắt ra, sự do dự trong mắt Bạch Tử Vân dần dần tan biến, giọng nàng ấy run run mà ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Tông chủ, các vị trưởng lão, ta muốn biết, vì sao các vị đều muốn nhận ta làm đồ đệ?"
Không hiểu sao, sau khi dũng cảm hỏi ra những lời này, Bạch Tử Vân cảm thấy sương mù bao quanh mình từ trước đến nay đang dần tan biến, thức hải cũng dần trở nên sáng rọi hơn.
Nàng ấy gằn từng chữ: "Ta có thể không chọn ai không?"
Lúc này đây, nàng ấy muốn nghe tiếng nói từ chính nội tâm của mình.