"Đệ tử ngoại môn nào mà chẳng muốn bái sư." Bạch Tử Vân cười khổ: "Có lẽ ta không..." Xứng.
"Đúng vậy." Nàng ấy chưa dứt lời đã bị Tô Li cắt ngang với giọng đầy đồng tình.
Tô Li khen ngợi vỗ vai Bạch Tử Vân: "Hai người kia quả thực không ra gì, không xứng với ngươi."
Nàng nhớ đến sự cảm kích và tin tưởng mà Bạch Tử Vân dành cho mình lúc nãy, lần đầu tiên Tô Li, người ham thích hóng hớt, muốn xen vào chuyện không liên quan đến mình:
"Ngươi muốn một người sư phụ như thế nào?"
Bạch Tử Vân chưa kịp trả lời, Tô Li đã hứng thú liệt kê một số yêu cầu cơ bản:
"Tu vi chắc chắn không thể quá thấp, ít nhất cũng phải Nguyên Anh trở lên."
"Tính tình phải tốt, tốt nhất là người có thể giảng giải mười lần vẫn cười tủm tỉm."
"Còn phải có một nghề chuyên nghiệp..."
"Chắc chắn phải bênh vực người mình..."
Bạch Tử Vân nghe Tô Li nói, trên mặt hiện lên vẻ chấn động và mơ hồ: Trên đời này có người... có thể thỏa mãn những yêu cầu đó sao?
Đây không phải là tìm sư phụ, mà là tìm bảo mẫu mới đúng!
Có lẽ tiền bối muốn dùng cách này để... an ủi mình?
Nàng ấy mỉm cười, trong lòng cảm động, nỗi thất vọng vì không thể bái sư cũng vơi đi phần nào.
Tô Li vừa liệt kê yêu cầu, vừa mở Thiên Đạo chi thư, chuẩn bị tìm cho Bạch Tử Vân một người sư phụ thích hợp.
Ngay lúc nàng mở Thiên Đạo chi thư bằng thần thức, quyển sách bỗng dưng bùng lên một luồng kim quang, một trang giấy trắng hiện lên, vô số chữ viết màu vàng kim từ từ xuất hiện.
Tô Li ngẩn người nhìn những dòng chữ:
Chữ viết này... dường như có liên quan đến Bạch Tử Vân?
Ngay lúc nàng ngây người, trận chiến giữa Ngô Văn Nguyên và Lương Thiên Trọng càng trở nên kịch liệt hơn, có phần như đang chiến đấu sống chết.
Nhiều trưởng lão và phong chủ bị động tĩnh thu hút, lũ lượt kéo nhau đến bên dược điền.
Vừa đến nơi, tông chủ Thuận Càn Tông Lục Kim Hoài nhìn dáng vẻ tranh đấu của hai người, mặt không đổi sắc, đánh ra một luồng linh khí dày nặng, trực tiếp tách hai người ra.
Lương Thiên Trọng và Ngô Văn Nguyên chật vật bò dậy từ trên mặt đất, động tác nhất trí nhìn lên không trung, khi nhìn thấy người đến, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng hành lễ:
"Tông chủ."
Lục Kim Hoài vung tay áo, giọng nghiêm túc chất vấn: "Hai người các ngươi tại sao lại đấu đá trong tông môn?"
Lương Thiên Trọng và Ngô Văn Nguyên đồng thanh nói:
"Hắn muốn cướp đồ đệ của ta!"
"Cái gì đồ đệ của ngươi, rõ ràng là ta đến trước!" Ngô Văn Nguyên phẫn nộ đứng dậy.
"Nói bậy, Bạch Tử Vân rõ ràng là đồ đệ của ta!" Lương Thiên Trọng cũng không chịu thua kém.
Sau khi Lục Kim Hoài hỏi rõ sự việc, mặt ông ta tối sầm nói: "Đủ rồi!!"
Tề Vũ nghe ra sự tức giận trong giọng nói của ông ta, vui sướиɠ khi người gặp họa mà cúi đầu: Bạch Tử Vân này đừng nói bái sư, không bị chưởng môn truy cứu đã là may mắn.
Lục Kim Hoài trách móc còn chưa dứt lời, bỗng nghe một giọng nói quen thuộc đến rùng mình vang lên từ hư không:
[Bạch Tử Vân, trời sinh thiên tư xuất chúng, có khả năng trồng được cửu phẩm tiên dược…]
Chưởng môn ngây người: “!!!”
Cửu phẩm tiên dược! Toàn bộ Thuận Càn Tông chỉ có một gốc duy nhất!
Ông ta không thể tin được nhìn về phía Bạch Tử Vân đang đứng ngẩn ngơ bên bờ dược điền, biểu tình mờ mịt như bị dọa choáng váng.
Mặc trang phục đệ tử ngoại môn, tu vi chỉ mới Luyện Khí kỳ, vậy mà lại có thiên phú như vậy!!