Tống Vĩnh Bình lảo đảo lui về phía sau hai bước, lòng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, giọng run rẩy hỏi:
"Tống Vĩnh Nhạc, đệ thật sự..."
Tống Vĩnh Nhạc cùng hắn cùng lớn lên, biết hắn để ý cái gì nhất, càng hiểu rõ tính cách chính trực có phần cổ hủ của hắn.
Hắn ta cắn chặt răng, chết không thừa nhận nói: “Đương nhiên không có!”
"Chậc, người bị hại không ít đâu đấy." Tô Li nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn ta một cái, chậm rãi đọc ra mấy cái tên: "Dư Hiểu Thu, Phùng An Tùng..."
Sắc mặt Tống Vĩnh Nhạc thoáng chốc trở nên trắng bệch: Nữ nhân này sao lại biết nhiều như vậy!
Tống Vĩnh Bình như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Mỗi cái tên Tô Li nhắc đến, đều là những người từng bị thương nặng trong một khoảng thời gian, có người tu vi bị đình trệ, có người dược điền bị hao tổn...
Thì ra tất cả những chuyện này đều có liên quan đến đệ đệ của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng đánh Tống Vĩnh Nhạc một chưởng: "Đệ vậy mà dám làm ra những chuyện ác độc này!"
Tô Li nghe tiếng động, tò mò ngẩng đầu lên từ Thiên Đạo chi thư: "Ôi kẻ cuồng đệ đệ lại nỡ đánh đệ đệ của mình này!"
"Là muốn đại nghĩa diệt thân sao?"
Tống Vĩnh Nhạc lúc này đã không nghe được bất kỳ âm thanh nào, hắn ta cảm nhận được cơn đau chưa từng có trên người, không thể tin tưởng mà ngẩng đầu: "Huynh đánh ta?"
Từ xưa đến nay, mặc kệ hắn ta làm sai điều gì, mặc kệ hắn ta gây ra bao nhiêu phiền toái cho Tống Vĩnh Bình, hắn ta cũng chỉ bị mắng vài câu, lần này đại ca lại ra tay tàn nhẫn với hắn ta như vậy!
“Ta là đệ đệ của huynh!” Hắn ta nghiến răng, nói không lựa lời: “Huynh thế mà vì đám phế vật ngoại môn kia đánh ta!”
“Tống Vĩnh Nhạc, là ta không dạy dỗ đệ cho đàng hoàng.” Tống Vĩnh Bình nhìn hắn ta với vẻ mặt ác độc không chút áy náy, giọng nói mang theo sự mệt mỏi chưa từng có: “Dung túng người thân làm hại đồng môn, ta sẽ tiếp nhận trừng phạt của đội chấp pháp.”
“Đệ đã trưởng thành rồi, cũng nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình.” Hắn cử động tay, bóp nát linh phù gọi đội chấp pháp.
Nhìn động tác của hắn, Tống Vĩnh Nhạc bỗng nhiên trừng to mắt: “Tống Vĩnh Bình, huynh điên rồi sao!”
“Đó chính là đội chấp pháp, huynh muốn hại chết ta sao!!” Hắn ta quỳ xuống bò hai bước về phía trước, lôi kéo góc áo Tống Vĩnh Bình, biết Tống Vĩnh Bình ăn mềm không ăn cứng, hắn ta vội vàng đổi sang thái độ cầu xin tha thứ: “Đệ thật sự biết sai rồi, đệ có thể đi xin lỗi, đệ có thể bồi thường, xin huynh đừng để đội chấp pháp đến đây!”
“Huynh ơi, cầu xin huynh.”
Tô Li càng hóng càng hăng say, nghe hắn ta cầu xin, nàng lắc đầu, giọng điệu đầy triết lý:
“Nếu lời xin lỗi có tác dụng, thì còn cần đội chấp pháp làm gì?”
Tống Vĩnh Bình có chút mềm lòng, biểu cảm tức thì cứng đờ.
Tống Vĩnh Nhạc bên cạnh sắp điên rồi, nghe tiếng nàng, hắn ta không nhịn được nữa, lấy ra một lá phù phát nổ ném về phía nàng: “Tất cả là tại ngươi!”
Nếu không phải nàng nói những lời này, thì hôm nay mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Mặt mày hắn ta toát lên vẻ độc ác: “Đi tìm chết đi!”
Tống Vĩnh Bình nghe tiếng hắn ta, hoảng hốt quay đầu, định duỗi tay ngăn lại.
Tay hắn mới vừa duỗi đến một nửa, đã cảm nhận được một trận gió nhẹ thổi tới.
Phù phát nổ vốn dĩ xông thẳng về phía Tô Li, bị trận gió nhẹ này thổi trở về, sau đó phát nổ ngay dưới thân Tống Vĩnh Nhạc.