Ngoại môn đệ tử nào cũng biết bách linh khô là loại độc dược, chỉ cần một giọt là có thể hủy hoại hoàn toàn bộ rễ của linh dược.
Cho dù Tống Vĩnh Nhạc có ngốc đến đâu cũng không thể không biết điều này.
Tống Vĩnh Bình hiểu rõ điều đó, hắn nhìn chằm chằm vào thân bình, ba chữ "bách linh khô" trên đó vô cùng rõ ràng.
Tống Vĩnh Nhạc nhìn chiếc bình đã được phục hồi nguyên trạng với vẻ mặt hoảng sợ. Sau đó, hắn ta lại nhìn mảnh vỡ nhỏ bên cạnh mình giờ đây đã biến mất không dấu vết. Thân thể hắn ta run rẩy không tự chủ.
Làm sao một đệ tử ngoại môn lại có thể phục hồi một vật phẩm linh khí như vậy?
Tống Vĩnh Bình từ từ quay đầu lại, ánh mắt chất chứa sự thất vọng xen lẫn phẫn nộ: “Chứng cứ đã rõ ràng như thế này, đệ còn muốn cãi chày cãi cối ư?”
Tống Vĩnh Nhạc nghiến răng, nhất quyết không chịu nhận tội: “Không phải ta, ta không có… Đúng vậy, có người ép ta, ta không phải tự nguyện làm.”
“Không sai, chính là kẻ thù của huynh ép buộc ta ra tay, chuyện này không liên quan đến ta!”
"Có người ép buộc đệ?" Tống Vĩnh Bình hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự thương tâm, từng câu từng chữ hỏi dồn: "Người đó là ai? Khi nào hắn ép buộc đệ? Hắn dùng cách gì ép buộc đệ? Tại sao đệ không nói cho ta biết?"
"Muốn ta dẫn đệ đi tìm từng người một hỏi sao?"
Tống Vĩnh Nhạc tái mặt, hắn ta biết lần này không thể dễ dàng lừa gạt Tống Vĩnh Bình được nữa. Hắn ta nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ta sai rồi.” Hắn ta bò đến trước mặt Tống Vĩnh Bình, ôm lấy đùi hắn, kêu khóc xin lỗi: “Là ta nhất thời bị ma ám, nên mới có suy nghĩ như vậy.”
“Nhiều người chế giễu ta chẳng biết gì, chỉ có một ca ca suốt ngày che chở, lời nói của họ ảnh hưởng đến ta.” Hắn ta vừa tự vả vào mặt, vừa khóc lóc thảm thiết: “Bọn họ nói huynh được ngoại môn chưởng sự coi trọng, sắp được vào nội môn, như vậy chúng ta sẽ phải tách ra.”
“Chúng ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng tách ra mà.”
Tống Vĩnh Nhạc ra tay với mình vô cùng tàn nhẫn, chỉ một lát sau cả khuôn mặt đã sưng tấy: “Ta sợ hãi huynh bỏ ta lại một mình ở ngoại môn, sợ huynh chê ta yếu đuối, không muốn giữ ta bên cạnh, nên mới đi sai đường.”
“Ta chỉ là quá quan tâm đến huynh!”
“Đủ rồi!” Tống Vĩnh Bình không đành lòng nhìn, ngăn cản hành động tự vả mặt của hắn ta.
Tống Vĩnh Nhạc nhận ra sự mềm lòng của hắn, vội vàng bò đến bên cạnh hắn: “Huynh còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ không? Lúc ấy mẫu thân còn sống.”
“Hồi ba tuổi…”
Trước mắt Tống Vĩnh Bình bỗng hiện lên hình ảnh Tống Vĩnh Nhạc khi còn nhỏ. Lúc ấy, Tống Vĩnh Nhạc luôn ngoan ngoãn gọi hắn là ca ca, còn nhường cho hắn những món ăn ngon mà mình thích.
Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau trải qua năm mươi năm, dù có sóng gió vẫn luôn bên nhau hỗ trợ lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Vĩnh Bình dần dịu dàng xuống: Vĩnh Nhạc lần này, chỉ là đi sai đường thôi.
Đúng lúc này, từ vườn thuốc bên cạnh truyền đến một tiếng thốt lên kinh ngạc, phá vỡ dòng hồi tưởng của hắn.
"Đây là cái gọi là yêu thì phải hủy diệt? Thú vị nhỉ!"
Tô Li vừa ăn bánh uống trà trong tay, vừa xem kịch, bình luận một cách hào hứng.
Giọng nói của Tô Li vang lên đầy phấn khích, không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Vĩnh Bình, người vừa định tha thứ cho đệ đệ mình: "..."
Tống Vĩnh Nhạc, người vừa lừa gạt được ca ca của mình: "..."
Bạch Tử Vân, người vẫn đang lén lút xem kịch: "..."