"Như vậy, sau này khi Giang tông chủ đến mượn linh thạch, ta cũng có thể công bằng với các tông môn khác."
"A di đà phật." Phật tử tuy miệng niệm phật, nhưng phật châu trên tay lại tỏa ra kim quang chỉ có khi tấn công mới xuất hiện.
Tông chủ Thừa Thiên Tông nhìn mọi người trợn mắt giận dữ, dường như đã sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, lại nghĩ đến kho báu trống rỗng của mình, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: Xong rồi.
Ngay lúc ông ta đã nghĩ đến việc chôn cất tro cốt ở đâu, một giọng nói từ trên trời lại vang lên:
[Không phải người sợ ông ta xảy ra chuyện gì nhất là mấy chủ nợ này sao?]
[Thiếu nhiều linh thạch như vậy, đủ cho ông ta tiêu xài mấy đời trong Tu Tiên giới rồi.]
Tô Li lơ lửng trên đám mây nhìn sắc mặt xám trắng, cam chịu số phận của tông chủ Thừa Thiên Tông, nhớ đến những kẻ thiếu nợ không còn khả năng trả nợ ở xã hội hiện đại, lắc đầu lè lưỡi nói:
[Nhìn dáng vẻ của tên tông chủ này, chắc là muốn lấy cái chết chuộc tội.]
[Tu Tiên giới quả là thật thà.]
Tại Thái An Điện, nghe được giọng nói từ trên trời, thân hình tông chủ Thừa Thiên Tông run rẩy dần đứng thẳng, ánh mắt cũng ngày càng sáng rực.
Đúng vậy!
Vốn dĩ Thừa Thiên Tông đã nghèo đến mức không còn xu dính túi, ông ta còn sống, ít nhiều cũng còn kiếm được chút linh thạch. Nếu ông ta chết, Thừa Thiên Tông nhất định sẽ rối loạn, đến lúc đó không trả được linh thạch nữa, bọn họ chỉ còn cách lén lút quỵt nợ.
Nghĩ đến đây, tông chủ Thừa Thiên Tông chỉnh lại trang phục, cố gắng nở một nụ cười "chính trực" trên môi, chắp tay chào mọi người: "Các vị đạo hữu, Thừa Thiên Tông hiện giờ thực sự túng quẫn, ngay cả lương tháng cho đệ tử cũng sắp không phát nổi."
"Thiếu các đại tông môn linh thạch, ta thật sự là bất lực."
Ngay từ khi giọng nói từ trên trời vang lên câu đầu tiên, sắc mặt tông chủ Vạn Kiếm Tông đã trở nên xanh mét.
Nghe được lời đáp của tông chủ Thừa Thiên Tông, ông ta từng bước rút ra thanh kiếm bản mệnh trong tay ra: "Nói như vậy, Thừa Thiên Tông là không định trả tiền?"
Tông chủ Thừa Thiên Tông nhắm mắt lại, bước thêm hai bước về phía trước, với vẻ kiêu ngạo như muốn nói "có bản lĩnh thì cứ gϊếŧ đi."
Tông chủ Vạn Kiếm Tông tức giận đến mức ngực run rẩy, tay cầm kiếm cũng không thể ổn định, kiếm quang lấp lánh, như thể muốn nhào vào tông chủ Thừa Thiên Tông ngay.
“Kỳ tông chủ, không thể!” Thiên Cơ Môn chủ, người đứng bên cạnh ông ta, là người đầu tiên phản ứng, vội vàng giữ tay ông ta lại.
Mọi người xung quanh cũng sôi nổi khuyên nhủ: “Kỳ tông chủ, hãy bình tĩnh. Chúng ta ở đây đông người như vậy, Giang tông chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức như quỵt nợ!”
“Đúng vậy, các tông môn đều có giao dịch qua lại với Thừa Thiên Tông. Kỳ tông chủ không nên vì lợi ích trước mắt mà làm hại cả tương lai.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Hiện tại, mọi người ngoài nói suông, thực sự không có cách nào với tông chủ Thừa Thiên Tông. Đầu trọc không sợ bị túm tóc, dù nháo nhào lên cũng chẳng ích gì, xui xẻo vẫn là các chủ nợ ở đây.
Tông chủ Thừa Thiên Tông nhìn mọi người trong điện cố gắng kiềm chế lửa giận nhưng vẫn phải nịnh nọt ông ta, lương tâm bỗng dấy lên một chút: Ông ta cũng chẳng còn cách nào.
Một trăm triệu linh thạch quả là một con số khổng lồ, dù có vét sạch Thừa Thiên Tông cũng không thể gom đủ.