[Phật tử Thiên Phật Tông đã chờ mấy ngàn năm nay, thì ra cũng quỳ gối dưới váy của tông chủ Hợp Hoan Tông.]
Phật tử của Thiên Phật Tông từ đầu tới cuối chỉ nắm phật châu, hai mắt khẽ híp, như thể không bị ảnh hưởng gì cả, chỉ có người quen của hắn mới biết, động tác vê phật châu của hắn đã nhanh hơn nhiều so với trước.
[Ái chà! Ở đây còn có vô số người yêu thầm tông chủ Hợp Hoan Tông, tông chủ Thừa Thiên Tông, với cả đệ tử thủ tịch Thiên Cơ Môn.]
[Chẹp chẹp, toàn Tu Tiên giới, không ai chống được sức hấp dẫn của mỹ nhân à?]
Những người còn lại vừa khϊếp sợ vừa tò mò lén nhìn.
Ba vị này đều là những đại nhân vật cao cao tại thượng trong Tu chân giới, như đóa hoa lạnh lùng không thể khinh nhờn, ai ngờ được trên người họ lại có những bí mật kinh thiên động địa, máu chó khủng khϊếp như vậy!
Ba nam nhân cùng qua lại với một nữ nhân!!!
Thảo nào thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông, người hiếm khi tham dự vào các sự vụ của tông môn, lại xuất hiện ở đại điện.
Thảo nào phật tử đang vân du, không rõ tung tích, lại âm thầm đến tham gia đại điển kế nhiệm tông chủ Thừa Thiên Tông.
Đây đúng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.
Đương nhiên, nhân vật thu hút sự chú ý nhất vẫn là tiêu điểm của mọi sự kiện - tông chủ Hợp Hoan Tông Nhan Phi.
Nàng ta nâng chén rượu bằng một tay, chiếc ly lưu ly càng tôn lên vẻ thanh thấu của bàn tay nàng ta, móng tay nhuộm màu hồng nhạt như nhuộm vào lòng người.
Nàng ta thong dong như tiên nữ giáng trần, dường như nhân vật chính trong miệng mọi người chẳng liên quan gì đến mình, nhấp một ngụm rượu trong ly một cách tao nhã.
Điều khiến người ta kinh diễm nhất chính là đôi mắt đen láy như mực, luôn mang theo vẻ mị hoặc. Dù bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, nàng ta cũng chẳng hề để ý, chỉ hơi nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ đã khiến không ít người đỏ mặt, không dám nhìn nàng ta nữa.
Cả tòa Thái An Điện chìm trong một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.
Mãi đến khi một câu nói vang lên đánh vỡ sự im lặng.
"May mắn bọn họ không biết lẫn nhau, nếu không đúng là một trận chiến tàn khốc đó nha!"
Nghe câu nói này, thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông rốt cuộc không thể kiềm chế được tức giận trong lòng, đập bàn đứng lên: "Nhan Phi, không phải nàng nói thích nhất là ở bên cạnh ta sao? Vì sao còn dính đến những người khác?"
"Chẳng lẽ lời ngon tiếng ngọt nàng từng nói đều là đang lừa ta?"
Nhan Phi than nhẹ một hơi, nâng bước đi đến trước mặt thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú ông ta, trong giọng nói chứa đựng một tia thở dài: "Sao ta lừa ngươi được chứ, từng câu từng chữ của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng."
Bây giờ sắc mặt của thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông mới khá hơn chút.
Nhan Phi nói tiếp: “Có điều, ta tưởng đâu ngươi hiểu ta, không ngờ ngươi lại hẹp hòi như vậy.”
"Ta là tông chủ Hợp Hoan Tông, vốn có lòng yêu thương rộng lớn, thiên hạ có bao nhiêu đôi uyên ương, ta há có thể chỉ yêu một người mà xem nhẹ cảm xúc của những người khác?"
Thái thượng trưởng lão Thừa Thiên Tông: "!!"
Mọi người: "!!!"
Thật là nhân tài!
Cắm sừng người ta mà có thể nói được thanh cao thoát tục như vậy!
Nhan Phi nhìn sắc mặt giận dữ của thái thượng trưởng lão, thu lại nụ cười rạng rỡ trên mặt, hơi nhíu mày: "Xem ra ngươi thật sự không muốn chấp nhận."