Sự siêng năng của Ngụy Diễm ai ai trong triều cũng nhìn rõ.Ông thực sự không thể hiểu nổi Bệ Hạ đang nghĩ gì, nếu nói hắn không quan tâm đến Lương Anh thì không đúng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của nàng hắn đều biết. Hơn nữa mỗi năm hắn đều phái Thái y thăm khám, chữa trị cho nàng. Chưa kể đến ngoài đưa thuốc trị thương hắn còn thưởng thêm cho nàng rất nhiều đồ.
Nghiễm nhiên một bộ phận nhà mẹ đẻ Lương Anh rất dựa dẫm vào hắn ta.
Nhưng nếu nói hắn thật sự quan tâm thì cái bộ dạng lạnh lùng này lại trái ngược hoàn toàn. Lại nói, nếu thực sự là dư tình chưa dứt, thì thử hỏi có nam nhân nào lại bình tĩnh như vậy khi biết được nữ nhân mình thương lại thuộc về một nam nhân khác không phải mình?
Hoàng Đế đối với Chu thứ sử luôn là sự đề cao, trọng dụng. Ngay cả với những người nhà họ Chu cũng được hắn dùng con mắt khác để nhìn nhận.
Sự đối đãi hào sảng như vậy dường như không giống như đang ghen tỵ.
Cho nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại, lời giải thích hợp tình hợp lý nhất chỉ có thể là do Hoàng Đế cảm thấy có lỗi với Lương Anh cho nên mới cố gắng hết sức bù đắp cho nàng.
Lưu Phúc chắp tay sau lưng, mắt hướng lên nhìn những bông tuyết đang bay đầy trời, hắn đi theo Hoàng Thượng đã lâu, có lẽ trong cung này, chỉ có hắn là còn nhớ rõ khi trước Hoàng Đế cùng Lương Anh chia sẻ cuộc sống, bầu bạn bên nhau như thế nào, lúc trước như thế nào mà tại thâm cung này luôn luôn có nhau.
Cuối cùng, tất cả những điều đó thực sự chỉ là.....diễn kịch thôi sao??
***
Vào ban đêm, Lương Anh lời nhác dựa vào lòng Chu Hoài Lâm, nhìn y dùng thuốc xoa bóp đôi chân sưng tấy, đau nhức của nàng.
Nam nhân ấy rất chăm chú, cẩn thận đem thuốc xoa đều trên các khớp xương đang đau nhức của Lương Anh, nhẹ nhàng di chuyển.
Đều nói dưới đèn hóa mỹ nhân, nàng càng nhìn càng cảm thấy Chu Hoài Lâm rất đẹp trai, lại rất hấp dẫn, nhưng hiếm có người bình thường nào khác đủ dũng khí để có thể nhìn y nhiều.
Lương Anh kéo nhẹ tay áo y, khi đối phương nhìn nàng, nàng liền nói:
- Có muốn nghỉ ngơi một lát không?
Những lời đó đều được nàng dùng ngôn ngữ ký hiệu để thể hiện.
Vẻ mặt của nam nhân kia cũng dịu đi đôi chút khi thấy cử chỉ đó của nàng:
- Ta không mệt.
Lương Anh thu tay lại, Chu Hoài Lâm chưa từng hỏi nàng thuốc có nóng không? Lực thế nào? Đau ở đâu? Y dường như hiểu rất rõ thói quen của Lương Anh, ngay từ ban đầu, y đã luôn chăm chú quan sát phản ứng của Lương Anh.