Năm Thứ Năm Sau Khi Rời Cung

Chương 2

Lương Anh thở phào nhẹ nhõm.Cung nữ khi trước bước vào bẩm báo đã trở ra, cung kính đưa nàng đi vào.

Lương Anh vừa bước chân vào đại sảnh, hơi ấm cùng hương thơm không rõ tên từ trong điện lao ra, bao lấy toàn thân nàng.

Khi ánh mặt chạm phải vạt áo hoa lệ kia, nàng không ngẩng đầu lên mà cúi xuống hành lễ. Dù cho cổ họng bị tổn thương, không thể nói chuyện, thì lễ nghi cũng vẫn phải thực hiện, quỳ hành lễ là không tránh khỏi.

Đúng lúc nàng chuẩn bị quỳ xuống, một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn cản hành động tiếp theo của nàng:

- Ta với ngươi, không cần đến mấy lễ nghi phức tạp này. Nếu ngươi đến rồi thì ngồi đi.

- Người đâu?! Ban tọa cho Lương cô nương.

Thanh âm kia vẫn trong trẻo như ngày nào nhưng cũng không hẳn là không có sự thay đổi. Dường như nó đã chứa thêm sự uy nghiêm của một bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ.

Trong lúc Lương Anh còn đang do dự, cung nữ phía sau liền tiến tới, dìu nàng về chỗ ngồi. Nàng cũng phối hợp làm theo. Song những ánh mắt của những người phía trên khiến nàng không khỏi rùng mình. Dù cho chân nàng đang đau nhói không ngừng, nhưng nàng vẫn phải cố tỏ ra bản thân bình thường, đi lại ổn định nhất có thể.

- Kỳ thực lần này kêu ngươi tới cũng không có sự tình gì đặc biệt.

Sau khi thấy nàng đã ngồi ổn định, Hoàng Hậu lại nói tiếp:

- Chỉ là nghĩ cũng nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau. Nghe nói ngươi tới kinh thành, ta liền gọi ngươi đến đây để ôn lại chút chuyện cũ.

Lương Anh nghe xong liền ngẫm lại nhưng vẫn không biết giữa các nàng có chuyện cũ nào để ôn lại.

Trước đây hai người vốn chẳng quen biết nhau, chưa kể giữa các nàng cũng từng xảy ra một vài mâu thuẫn. Cũng may Lương Anh không thể nói chuyện, chỉ có thể đáp lại bằng những cái gật đầu, lắc đầu. Điều đó khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tuy là nói hai người đang hàn huyên chuyện trò, nhưng chỉ có mình Hoàng Hậu đang nói. Nàng ta nói Đông nói Tây, nói đến rất nhiều chuyện.

Trong phòng, hơi ấm, hương thơm, tách trà nóng bên cạnh cùng với thanh âm dịu nhẹ của người phụ nữ ấy, tất cả hòa trộn hòa lẫn lại với nhau tạo ra một loại cảm giác kỳ diệu, khiến cho tâm trí người ta dần trở nên mê muội, đầu lâng lâng, không giữa nổi sự tỉnh táo. Cho đến khi Hoàng Hậu bỗng gọi tên nàng:

- Lương Anh?!.

Cả người nàng căng cứng, trái tim như ngừng đập, bất động. Nàng vô thức ngước mắt về phía phát ra âm thanh, cuối cùng bắt gặp một khuôn mặt vừa lạ lại vừa quen.