Sáng ngày hôm sau.
Tưởng Tiểu Mễ chườm đá vào mắt, mắt đỡ sưng hơn.
Lại trang điểm, thay quần áo mới xong đến nhà ga.
Giây phút nhìn thấy Quý Vân Phi, Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy mình trang điểm một tiếng cũng vô ích.
“Không khóc.” Quý Vân Phi cũng không quan tâm đến những hành khách đang vội vàng ở xung quanh, ôm Tưởng Tiểu Mễ vào lòng, xem ra cô còn chịu nhiều tủi thân hơn những gì anh nghĩ.
Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu khóc nức nở trong vòng tay anh, Quý Vân Phi kéo hành lý, nửa ôm cô đi đến một góc, thỉnh thoảng vẫn có người quay đầu lại nhìn bọn họ.
“Sao vậy?” Quý Vân Phi cúi đầu hôn lên tóc cô, “Bé cháo.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói được, vẫn luôn lắc đầu.
Sau đó Quý Vân Phi cũng không hỏi nữa, ôm chặt lấy cô.
Về đến nhà, Quý Vân Phi cũng chẳng thèm cởϊ áσ khoác, ôm cô vào lòng, “Nói cho anh nghe rốt cuộc là sao vậy?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Em đoạn tuyệt quan hệ với bố rồi.” Tưởng rằng bản thân có thể đối diện, nhưng sau khi nói ra nước mắt không nhịn được lại rơi xuống, “Sau này em không có chỗ nào đi nữa.”
Ngón tay cái của Quý Vân Phi vẫn luôn xoa nhẹ mắt cô, không lau sạch được nước mắt, “Không phải nói với em rồi sao, trước tiên không cần nói với cô chú, anh không sao hết.”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, nhưng cô có sao, cô không muốn anh chịu ấm ức.
Quý Vân Phi nhẹ ngậm lấy môi cô, “Anh xin lỗi.” Là anh vô dụng.
“Không liên quan gì đến anh.” Tưởng Tiểu Mễ khịt mũi, cụ thể tranh cãi với bố như nào cô không muốn nói nhiều, nói rồi chỉ khiến trong lòng Quý Vân Phi khó chịu hơn.
Cô nói: “Sau này em phải bám lấy anh rồi, sếp Quý.”
Quý Vân Phi: “Đây vốn dĩ là nhà em, là anh bám lấy em.” Anh vẫn muốn cố gắng thêm, muốn Tưởng Tiểu Mễ hòa hoãn quan hệ với gia đình, “Tiểu Mễ, em về nói chuyện lại với chú đi, chú sẽ hiểu, nhé? Nghe lời có được không.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Anh không biết tính bố em, nếu không anh trai em cũng chẳng đi mấy năm không về, không sao đâu, thật đấy, mấy năm nữa là tốt thôi.”
An ủi lại Quý Vân Phi: “Cho dù em không bỏ nhà đi thì với công việc của bố mẹ em một năm bọn em cũng chẳng gặp được mất lần, cãi nhau ở nhà em là chuyện quá bình thường. Anh xem, cho dù là chú Tư hay chú Năm em, ai cũng từng cãi nhau với bố em, còn có anh họ em, mới đầu cũng bất hòa với gia đình, anh xem bây giờ không phải hoà hoãn hơn rồi sao.”
Nghe cũng cảm thấy có đạo lý nhưng Quý Vân Phi không tin, “Nếu như không sao vậy em khóc cái gì?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Nhìn thấy anh là em tủi thân.”
Hứa suông chẳng có chút trọng lượng nào, nhưng anh vẫn muốn trấn an cô: “Cho anh mấy năm nữa, anh sẽ để chú thấy em không gả sai người.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vốn dĩ em không nhìn nhầm người mà.”
Cô rất nghiêm túc nói với anh: “Từ giờ trở đi anh đừng gồng mình áp lực quá, lập nghiệp đã khó khăn rồi, chúng ta đừng khổ cực như vậy nữa có được không? Không phải anh nói có mấy tổ chức tài chính có ý định ký hợp đồng với anh sao? Anh cân nhắc chút đi.”
Quý Vân Phi không suy nghĩ: “Dự án đều bắt đầu rồi, anh sẽ không từ bỏ, nếu không sẽ không có trách nhiệm với nhà đầu tư, không thể như vậy.”
“Anh mang đồ ăn ngon gì cho em vậy?”
“Nhiều lắm, em họ anh chuẩn bị cho em một phần, bà nội và mẹ anh đều mua cho em rất nhiều.” Quý Vân Phi lại nhớ ra: “Đúng rồi, dưới cùng của hộp còn có lì xì, bố mẹ anh cho em.”
“Sao còn cho em lì xì nữa?” Tưởng Tiểu Mễ được yêu thương vừa mừng lại lo.
Quý Vân Phi: “Cảm thấy em vẫn là trẻ con.”
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, ai bận việc của người đó.
Ngày thứ hai đi làm, Tưởng Tiểu Mễ nhận được kẹo hỷ của đồng nghiệp phòng bên cạnh, nói cùng bạn trai đăng ký kết hôn rồi.
Trước tan làm hai tiếng, Tưởng Tiểu Mễ xin nghỉ với sếp, nói trong nhà có chút chuyện.
Đi ra khỏi đài, cô bắt xe đến thẳng đồn công an.
Sổ hộ khẩu ở chỗ bố mẹ cô, chắc chắn cô không trộm được, nhưng có thể báo mất và xin cấp lại.
Khi đến đồn cảnh sát địa phương, còn một tiếng nữa là tan làm.
Tưởng Tiểu Mễ lấy chứng minh thư ra, nói rõ tình hình với nhân viên hộ tịch, sổ hộ khẩu của cô lúc chuyển nhà làm mất, muốn xin cấp lại.
Ông ấy đưa chứng minh thư cho Tưởng Tiểu Mễ, “Xin lỗi, bí thư Tưởng có nói sổ hộ khẩu của cô ở nhà, không mất.”
Tưởng Tiểu Mễ: “..................??????”
Cô ngây người.
Nhân viên hộ tịch nhếch khóe miệng, sau đó không nói gì.
Mới đi làm ông đã nhận được thông báo từ cục trưởng, nói con gái nhà bí thư Tưởng có hơi phản nghịch, không quan tâm sự phản đối của gia đình muốn chung sống suốt đời với một tên nhóc, Tưởng Tiểu Mễ nhờ bọn họ giúp đỡ, nếu như Tưởng Tiểu Mễ đến xin cấp sổ hộ khẩu mới bọn họ cứ bỏ qua là được.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tưởng Tiểu Mễ thở dài.
Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô:【Bé cháo, tối nay em có tăng ca không?】
Tưởng Tiểu Mễ trả lời:【Không, lát nữa em sẽ về nhà. Anh thì sao? Đến khách sạn chưa?】Cô vẫn tưởng anh đang đi công tác ở Thâm Quyến chưa về.
Quý Vân Phi bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn, “Tôi về trước đây, tối liên lạc sau.” Anh cho tài liệu vào trong túi.
Hoắc Dương thấy lạ, “Trong nhà có chuyện sao?” Quý Vân Phi trước giờ không tan làm đúng giờ, mỗi lần tăng ca đều là người cuối cùng rời đi.
Quý Vân Phi: “Về nhà nấu cơm cho Tiểu Mễ ăn, có thể thư giãn đầu óc, tối tiếp tục tăng ca.”
Hoắc Dương quan tâm: “Tiểu Mễ không thoải mái sao?”
Quý Vân Phi lắc đầu, dừng mấy giây mới nói: “Cô ấy cãi nhau với người nhà, lúc tôi ở Bắc Kinh không đi công tác sẽ ở nhà với cô ấy nhiều hơn.”
Chuyện như này Hoắc Dương cũng không biết an ủi thế nào, “Được, cậu mau về đi, liên lạc sau.”
Vào thang máy Quý Vân Phi nhìn vào gương ngẩn người.
Thật ra nếu nghĩ kỹ, anh nên hài lòng.
Người nhà hiểu anh, Tưởng Tiểu Mễ đối xử với anh tốt như vậy. Từ cấp hai đến đại học, anh có một nhóm bạn tốt, sau khi lập nghiệp anh còn có cộng sự như Hoắc Dương, bất kể gặp chuyện gì các anh em trong nhóm chưa bao giờ oán trách.
Chỉ là khổ cực một chút mà thôi.
Cũng chỉ là khổ cực.
Có ai không khổ cực chứ?
Cuộc sống đều không dễ dàng.
Trùng hợp Quý Vân Phi gặp Tưởng Tiểu Mễ tan làm về nhà ở dưới tầng căn hộ, trông cô ì ạch như đang lội trong bùn, không có tí tinh thần nào.
Quý Vân Phi từ trên taxi đi xuống, “Bé cháo.”
Tưởng Tiểu Mễ quay đầu, chớp chớp mắt.
Quý Vân Phi cười: “Ngốc rồi hả? Bạn trai em mà em cũng không nhận ra nữa?” Anh để hành lý sang một bên, giơ hai tay ra, “Qua đây nào.”
Phản xạ của Tưởng Tiểu Mễ chậm hơn trước đó, bây giờ mới phản ứng được Quý Vân Phi đã đi công tác về, cô chạy như bay về phía anh, “Không phải anh nói mấy ngày nữa mới về sao?”
“Cho em bất ngờ đó.” Quý Vân Phi đón lấy cô, đỡ lấy mông cô bế cô lên.
Tưởng Tiểu Mễ rất giỏi quấn người, hai chân vòng qua eo anh, làm nũng trong lòng anh: “Đem đồ ăn ngon gì về cho em thế?” Sau đó hôn môi anh.
“Nhiều lắm, có mấy gói.” Quý Vân Phi một tay đỡ cô, một tay kéo hành lý, đi về phía căn hộ.
Đi vào thang máy, tay Quý Vân Phi tê, đặt cô xuống, “Nói cho anh nghe, vừa rồi sao vậy?”
Tưởng Tiểu Mễ không giấu: “Em đến đồn cảnh sát xin cấp lại hộ khẩu.”
Nhìn biểu cảm của cô là biết không suôn sẻ, Quý Vân Phi hỏi: “Người ta không làm cho em à?”
Tưởng Tiểu Mễ chán nản gật đầu: “Bố em đoán được em sẽ làm vậy nên đã đánh tiếng trước bên đồn cảnh sát từ lâu, em cũng không thể làm khó nhân viên hộ tịch đó.”
Quý Vân Phi cười, an ủi cô: “Em biết giấy đăng ký kết hôn có tác dụng gì với chúng ta không?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, anh nói đi.” Chắc chắn không giống cô nghĩ.
Quý Vân Phi: “Chính là dùng để đăng ký hộ khẩu cho con, có điều không sao hết, đợi con đến độ tuổi thích hợp đi học, em cứ đưa thẳng con cho cô chú, nếu như chú vẫn không đưa sổ hộ khẩu cho em, vậy thì em cứ để con ở trong sân nhà trẻ, người ta biết đó là cháu ngoại của bí thư Tưởng, còn cần sổ hộ khẩu làm gì, hơn nữa nhà trẻ đó không phải tốt hơn nhà trẻ bên ngoài sao?”
Tưởng Tiểu Mễ bật cười, “Cái này á c thật đấy.” Sau đó lại hỏi: “Anh nghĩ kỹ rồi?”
Biểu cảm của Quý Vân Phi rất nghiêm túc: “Nghĩ kỹ rồi.”
Bây giờ anh có nhà, có nơi để ở, chỉ là sự nghiệp chưa thành công, anh vẫn chưa tốt nghiệp vẫn nhỏ, đến lúc đó có thể tìm một công việc tốt, có thể khiến sống thoải mái.
Quý Vân Phi hôn xuống má cô: “Anh không có cách nào đảm bảo được sẽ cho em những ngày tháng giàu sang phú quý, cũng không dám nói sau này sẽ có nhà lầu xe sang, nhưng để em sống cuộc sống thoải mái dễ chịu anh có thể làm được.”