Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 10: Xấu hổ

Lúc này, cửa hơi đẩy từ bên ngoài vào, “Không nói cho mẹ cái gì cơ? Hai bố con lại giấu mẹ làm chuyện xấu gì à?” Mẹ thò đầu vào.

“Không có gì hết.” Bố mở cửa, ôm mẹ vào lòng rồi bước ra ngoài.

“Nói điêu, chắc chắn ông lại lừa tôi! Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì! Ông không nói tôi không yêu ông nữa.” Mẹ không bỏ qua.

Bố để tay ra sau lưng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Chính là hôm đó đón con trai tan học, tôi ở cổng trường nhìn thấy một bạn nữ tìm thằng bé nói chuyện.”

“Theo đuổi Vân Phi sao?”

“Ừ, một bạn nữ lớp 12.” Bố Quý tùy tiện lừa cho qua.

“Có xinh không?”

“...”

Tiếng bên ngoài ngày một xa, mãi đến khi không nghe thấy tiếng.

Quý Vân Phi gãi trán, xong thật rồi, bây giờ đến bố cũng biết cậu thích Tưởng Tiểu Mễ.

Lại nhìn điện thoại một lúc nữa, sắp 11 giờ, Tưởng Tiểu Mễ vẫn không hỏi bài cậu.

Cậu chủ động nhắn tin qua: 【Tối nay không có câu nào muốn hỏi sao? Tớ sắp tắt điện đi ngủ rồi.】

Tưởng Tiểu Mễ đang làm đề tiếng Anh, cô đã quen với cách đếm ngược giờ làm bài, lúc này sẽ chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, tin nhắn của Quý Vân Phi đến cô không kịp xem.

Một tay Quý Vân Phi chống cằm, một bên xoay bút một bên đợi.

Năm phút trôi qua, vẫn không trả lời lại.

Cậu úp mặt vào hai tay, không tập trung đọc sách ngoại khóa, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, màn hình đen sì yên tĩnh, giống hệt như trời đêm.

Mười phút trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Cậu nằm xuống, chống cằm lên sách.

Đợi chờ là nôn nóng nhất, một giây cũng cảm thấy quá dài.

Sắp 11 rưỡi, cậu đứng dậy đi tắm.

Mẹ vừa mới đắp mặt nạ xong, chuẩn bị về phòng đi ngủ, đúng lúc Quý Vân Phi đi ra, “Sao con vẫn chưa ngủ?” Mẹ hỏi.

Quý Vân Phi chỉ nhà tắm, “Con đi tắm đi ngủ ngay đây ạ.”

“Ừ, mau đi ngủ đi, đừng thức khuya quá.” Mẹ đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, ngày mai cùng nhau đến nhà bà ngoại con, nhớ dậy sớm.”

Quý Vân Phi: “Ngày mai con phải học thêm, cuối tuần con đi thăm ông bà ngoại.”

Mẹ bất ngờ: “Không phải cuối tuần con không có tiết sao? Bố con nhân lúc mẹ không có ở nhà lại đăng ký thêm môn khác cho con à?”

“À, không, vẫn là môn toán, giáo viên tạm thời thêm tiết, thời gian trước giáo viên đến tổng bộ đào tạo, phải học bù mấy tiết.” Quý Vân Phi sờ sờ mũi.

Hôm nay cậu đã nói dối đến ba lần, loại chuyện này trước đây tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

Bây giờ cậu đã làm hao tổn sự tín nhiệm của bố mẹ, cứ theo đà này sớm muộn gì cậu cũng sử dụng tối đa tín nhiệm mà mình đã tích góp được.

Mẹ đau lòng: “Đừng để mệt quá, nếu thực sự không muốn đi học thêm thì ở nhà nghỉ ngơi, mất mấy tiết cũng không sao, thành tích môn toán của con cũng không kém.”

Quý Vân Phi thầm nghĩ, ngày nào cũng phải đi học thêm.

Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh: “Ngày mai giáo viên giảng kiến thức trước đó chưa dạy, bắt buộc phải đi.”

Tắm xong về phòng, việc đầu tiên Quý Vân Phi làm là nhìn điện thoại, vẫn không có bất cứ tin nhắn nào.

Cậu tắt đèn phòng đi, nằm trên giường nghịch điện thoại.

Chơi xong một ván game, quả thực không hào hứng được.

Lúc không còn ôm bất cứ hy vọng Tưởng Tiểu Mễ sẽ trả lời, điện thoại rung, màn hình lóe sáng.

Quý Vân Phi vuốt màn hình điện thoại như mới uống thuốc kí.ch thích.

Cháo nhỏ: 【Vừa rồi tớ làm đề tiếng Anh, không nhìn thấy tin nhắn của cậu.】

Cháo nhỏ* là biệt danh cậu đặt cho Tưởng Tiểu Mễ.

(Cháo nhỏ tên tiếng Trung là 小米粥 có phiên âm Hán Việt s.ẽ là Mễ Chúc: cháo, có chữ Mễ trong tên của Tưởng Tiểu Mễ: 蒋小米)

Khóe miệng Quý Vân Phi hơi cong lên, hỏi cô: 【Toán có câu nào cậu không biết làm không?】

Cháo nhỏ:【Tạm thời không có.】

Ngón tay Quý Vân Phi gõ lên gối, chìm trong suy tư, có rồi:【Có phải sợ làm phiền tớ nghỉ ngơi nên ngại không hỏi không? Không sao, dù sao tớ cũng chưa buồn ngủ.】

Cháo nhỏ:【Đề thi toán tớ còn chưa làm, ngày mai làm tiếp.】

Quý Vân Phi phản ứng nhanh: 【Vậy cậu có thể hỏi câu hỏi trước đó cậu không hiểu.】

Tưởng Tiểu Mễ nhìn thời gian, vẫn còn hai mươi phút nữa là 12 giờ.

【Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tớ lại hỏi cậu.】

Cô sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi.

Nào biết được Quý Vân Phi lại nói như này:【Việc hôm nay chớ để ngày mai, ngữ văn của cậu tốt như vậy, câu này cậu chưa nghe qua sao?】

Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, lật sách bài tập ra, chụp mấy câu không biết cho cậu.

Quý Vân Phi:【Ừ, một lát là xong.】

Cậu viết chi tiết các bước cách giải hai bài toán này, đồng thời còn đánh dấu kiến thức nào ở bên cạnh, dùng công thức nào đều viết ra hết.

Chụp lại gửi cho Tưởng Tiểu Mễ, bảo cô giữ lại.

Một phút trôi qua, cậu lại gọi điện cho Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ bị dọa, vội vàng nghe máy, giọng rất nhỏ, “Alo.”

Quý Vân Phi sợ bố mẹ nghe thấy, giọng rất khàn, “Cậu chép lại các bước giải xuống dưới câu hỏi, tớ giảng lại cho cậu.”

“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ im lặng, bắt đầu chép đề.

Rất im lặng, không ai nói chuyện.

Trong loa điện thoại, Quý Vân Phi có thể nghe thấy tiếng viết sột soạt của cô, còn có tiếng cô lật sách.

Một lúc sau, Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ chép xong rồi.”

“Vậy cậu lật lại câu đầu tiên đi.” Quy Vân Phi nhìn phần đáp án trong tay mình, giảng từng bước một cho cô.

Thật ra cậu viết đã đủ chi tiết, Tưởng Tiểu Mễ hoàn toàn có thể xem hiểu.

Nhưng cậu nhất định phải giảng lại lần nữa, cô cũng nguyện ý nghe.

Cậu kiên nhẫn giảng, cô nghiêm túc nghe.

Chả mấy chốc đã 1 giờ sáng, câu hỏi giảng xong, không ai buồn ngủ.

Lần đầu tiên Quý Vân Phi nói chuyện điện thoại với một người lâu như vậy, vừa rồi điện thoại báo hết pin, cậu vừa sạc vừa nói. Nói nửa tiếng, điện thoại nóng bỏng.

Nhưng vẫn không muốn cúp máy.

Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ: “Còn có câu nào không biết làm không?”

“Lần này thật sự không còn nữa.”

“Cậu nghĩ kỹ lại đi.”

“...”

Điện thoại im lặng mấy giây, Quý Vân Phi suy nghĩ, giảng đề không cũng chán, cậu chủ động tìm chủ đề, “Đúng rồi, không phải hồi cấp hai tớ mượn cậu một cái bút sao?”

“Ừ, lúc đi thi.” Tưởng Tiểu Mễ cất sách bài tập đi, tắt đèn bò lên giường.

Quý Vân Phi cố ý hỏi: “Vậy tớ trả cậu chưa?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Trả một hộp, sau đó lại bị cậu mượn đi kha khá.”

Quý Vân Phi cười, giả vờ mất trí nhớ: “Còn có chuyện này sao? Tớ không nhớ chút nào.” Nói với cô: “Tớ lại mua cho cậu một hộp, có mượn có trả mới được.”

Tưởng Tiểu Mễ nói trong vô thức: “Không cần, tớ nhiều bút, dùng không hết.”

Quý Vân Phi lại không khách sáo chút nào: “Vậy bút cậu mang mấy cái bút dùng không hết cho tớ mượn dùng, tớ không biết mua bút, mua đều dùng không tốt. Hôm nay mượn bút cậu viết mấy dòng, cảm giác dùng rất tốt.”

“...”

Cậu nói thản nhiên như vậy, Tưởng Tiểu Mễ cũng không tiện từ chối: “Được, thứ hai mang đi cho cậu.”

“Không cần thứ hai.” Quý Vân Phi hỏi cô: “Ngày mai cậu có tiết không?”

Đ ấ u t r a n h mấy giây, Tưởng Tiểu Mễ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có, sáng mai.”

Quý Vân Phi: “Ừ, sáng mai tớ cũng có tiết, vậy sáng mai cậu mang cho tớ.”

Sáng ngày hôm sau, chuông báo thức kêu ba lần Tưởng Tiểu Mễ mới miễn cưỡng chống tay ngồi dậy.

Tối qua nói chuyện với Quý Vna Phi đến hơn 2 giờ, sau đó quả thực buồn ngủ không chịu nổi nữa, suýt chút nữa nói xong ngủ quên mất.

Đánh răng rửa mặt xong, Tưởng Tiểu Mễ đứng trước tủ quần áo một lúc, chọn tới chọn lui. Bây giờ chỉ có mặc váy dài là thích hợp nhất, thở dài.

Lúc xuống nhà, dì hỏi cô: “Sao con không ngủ thêm?”

Tưởng Tiểu Mễ: “À, sáng nay con có lớp học thêm ạ.”

“Không phải ngày mai mới có sao?” Dì nhìn ghi chú điện thoại, hoài nghi nói: “Lẽ nào dì nhớ nhầm rồi?”

Tưởng Tiểu Mễ ho nhẹ hai tiếng: “À, giáo viên tạm thời thêm tiết, nói lần trước bọn con thi giữa kỳ nhìn chung không đạt yêu cầu, thầy cũng bị lãnh đạo cơ sở đào tạo chỉ tên phê bình.”

Dì gật đầu, chả trách.

Cất điện thoại: “Vậy con học tiếng Anh trước đi, dì đi làm bữa sáng cho con.”

Tưởng Tiểu Mễ thở phào, mở điện thoại ra bắt đầu học từ mới tiếng Anh.

8 giờ 5 phút Tưởng Tiểu Mễ đến trung tâm đào tạo, đến sớm hơn thời gian vào lớp bình thường 20 phút.

Lúc ra khỏi thang máy, vừa nhìn đã thấy Quý Vân Phi ở bên khu nghỉ ngơi.

Quý Vân Phi đến sớm, đến lúc trung tâm còn chưa mở cửa.

Cậu đã làm được nửa đề thi tiếng Anh, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, giật mình.

Bên này không nhiều người, cậu thấy Tưởng Tiểu Mễ không mặc đồng phục.

Áo len ngắn rộng màu trắng phối với váy bò dài và giày thể thao màu trắng.

Bởi vì cô cao, quần áo đơn giản cũng được cô mặc ra một cảm giác khác.

Tóc đuôi ngựa buộc cao, mặt mộc, làn da trắng nõn hơi ửng hồng.

Đợi lúc Tưởng Tiểu Mễ sắp đi đến gần Quý Vân Phi mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy cầm lấy cặp sách của cô.

“Sao cậu đến sớm vậy?” Tưởng Tiểu Mễ phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.

“Vừa mới đến.”

“Bút của tớ đâu?”

Cậu vẫn không quên chuyện này.

“Mang rồi đây.” Tưởng Tiểu Mễ đưa cho cậu nửa hộp, đủ để cậu dùng trong một thời gian.

Chỗ bút này là anh họ mang từ nước ngoài về cho cô, cô không cảm giác được chỗ nào dùng rất tốt, có lẽ là do mình dùng quen sao?

Sáng sớm nay cô lại gửi tin nhắn cho anh họ, bảo anh họ mua thêm cho cô một ít.

Quý Vân Phi như nhận được bảo bối đặt vào trong cặp, trước giờ cậu không bao giờ đeo cặp sách, hôm nay phá lệ lấy chiếc cặp sách không thường dùng ra.

Thời gian sau đó, hai người ai làm đề của người đó, không ai làm phiền ai.

Sắp 8 rưỡi, học sinh có tiết lần lượt vào lớp của mình.

Tưởng Tiểu Mễ thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Vân Phi, thầm nghĩ, còn có hai phút nữa là vào lớp, sao cậu ấy vẫn không vào lớp? Nếu như không vào lớp, cô sẽ bị lộ.

Quý Vân Phi cũng đang lẩm bẩm, động tác của cô rất chậm, vẫn không vào lớp sao?

Cô mà không vào, sẽ phát hiện ra cậu nói dối.

“Sắp vào lớp rồi, cậu không vào à?” Tưởng Tiểu Mễ nói trước, bây giờ cô như ngồi trên đống lửa.

Quý Vân Phi: “À, đợi cậu đi cùng, tớ mang cặp sách vào lớp cho cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Còn đưa vào lớp cái khỉ gì chứ, sáng nay cô không có tiết, giáo viên cũng không cho cô vào.

Cô quay qua giục cậu: “Không sao, tớ làm được, cậu mau vào lớp đi, đừng để làm lỡ thời gian.”

“Không vội.” Quý Vân Phi không khỏi liếc lớp học cậu hay học, giáo viên cậu đều không quen, cũng không biết hôm nay là tiết gì, đi vào cũng bị đ u ổ i ra.

Hai phút trôi qua, mấy lớp học trước sau đóng cửa, giáo viên bắt đầu lên lớp.

Quý Vân Phi nhìn Tưởng Tiểu Mễ, Tưởng Tiểu Mễ nhìn Quý Vân Phi, tầm mắt lại tránh đi chỗ khác, giả vờ cúi đầu đọc sách.

Bây giờ cả hai cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương một mực không vào lớp, hóa ra đều không có tiết, đều nói dối.

Tưởng Tiểu Mễ cầm bút vẽ linh tinh lên giấy nháp, vành tai ửng đỏ.

Mất mặt c h ế t đi được mà.

Quý Vân Phi nhìn vào sách, không khỏi sờ mũi.

Xấu hổ c h ế t đi được mà.

Một lúc sau, Quý Vân Phi không nhịn được nữa, bật cười.

Mặt Tưởng Tiểu Mễ đỏ lên, cậu lưu manh quen, nói dối cũng không sao hết, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô xấu hổ như vậy trước mặt người ngoài.

Quý Vân Phi vẫn đang cười, bả vai run lên.

Tưởng Tiểu Mễ không chịu được nữa, giơ tay đánh cậu mấy cái, “Cậu còn cười!”