Trùm Trường Siêu Manh

Chương 6

21.

Lúc Ngô Mộng tìm được tôi, tôi đang luống cuống tay chân ăn một que kem sắp tan.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, một thân váy trắng kiêu ngạo đứng ở dưới lầu ký túc xá của tôi.

Tôi đi qua trước mặt cô ta, nhìn không chớp mắt.

Giọng nói của Ngô Mộng từ phía sau truyền đến, "Hạ Nhược Nhược, tôi là đến tìm cô."

Tôi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn cô ta, "Có việc gì không?"

"Tôi muốn nói với cô một chuyện..."

Giọng nói của cô ta đột nhiên im bặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuyên tai màu đen bên tai phải của tôi.

Sau một lúc lâu, cô ta mới cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: "Thích đến vậy sao..."

Tôi không có kiên nhẫn, "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Cô ta khẽ cắn môi, "Ở đây không thích hợp, theo tôi đến quán cà phê."

Dứt lời hất tóc đuôi ngựa, cũng mặc kệ tôi có đồng ý hay không, quay đầu đi về phía trước.

Tôi:... Được rồi.

-

Thật sự rất tò mò, cô ta sẽ nói gì với tôi.

-

Trong quán cà phê, cô gái đối diện cười khẩy một tiếng, "Tôi và Dịch Hoài quen nhau từ nhỏ, từ nhỏ tôi đã bắt đầu thích anh ấy."

Khá lắm, mùi thuốc súng này, thật sự xông vào mũi.

Tôi: "Ừ...Thì sao?"

Ngô Mộng khẽ cắn môi, "Nói thật, tôi cảm thấy cô hoàn toàn thua kém tôi."

Tôi: “...”

Có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả?

"Nhưng anh ấy đã chọn cô, vậy nhất định trên người cô có điểm hấp dẫn anh ấy."

Ừ, lời này coi như lọt tai.

Ngô Mộng im lặng một lúc, "Anh ấy nhất định không nói cho cô biết, giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

Tai tôi dựng thẳng lên.

Ngô Mộng liếc tôi một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cô không cần lo lắng, anh ấy vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi và anh ấy...không có khả năng."

Tôi: "Hả?"

Tôi xoa xoa bàn tay nhỏ bé, có chút kích động.

Mau kể chuyện cũ mà cô cất dưới đáy hòm ra đi!

"Tôi...hại chế.t mẹ anh ấy."

Trong giọng nói của Ngô Mộng lộ vẻ bất lực, đè nén, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Tay tôi run lên: "Hả???"

Ngô Mộng cúi đầu xuống, bắt đầu nức nở.

Tôi luống cuống tay chân, trong đầu sét đánh ầm ầm.

22.

Cuối cùng Ngô Mộng cũng khôi phục tinh thần, "Khi đó, chúng tôi còn nhỏ. Ba của Dịch Hoài...nɠɵạı ŧìиɧ, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác, lấy tiền của dì cho người phụ nữ kia, tiêu hết rồi lại về nhà đòi. Dì rất khổ sở, ngày nào cũng khóc..."

Tôi nắm chặt ly, "Sao không ly hôn?"

Ngô Mộng cười khổ, lắc đầu, "Tôi cũng không biết."

"Sau đó, ba của Dịch Hoài càng ngày càng quá đáng, thậm chí nhân lúc dì không có ở nhà, dẫn phụ nữ về nhà, ở trong phòng của bọn họ, cuối cùng dì không nhịn nổi nữa, mua vé máy bay, quyết định dẫn theo Dịch Hoài đi Mỹ..."

Tôi cắn môi, "...Sau đó thì sao."

Sắc mặt Ngô Mộng tái mét, "Tôi...Lúc đó tôi thích thầm Dịch Hoài, lo lắng nếu dì dẫn anh ấy đi Mỹ, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa...cho nên, cho nên..."

Cô ta không nói nổi nữa, cúi đầu, bả vai run rẩy.

Tôi hít sâu một hơi, "Cho nên cái gì?"

"Tôi...trộm đi vé máy bay của Dịch Hoài, hôm đó, bọn họ không đi được...Cũng chính là đêm hôm đó, ba của Dịch Hoài lại dẫn phụ nữ về nhà, đúng lúc bị dì bắt gặp, tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng đêm đó nhà bọn họ vẫn luôn cãi vã, đánh đập, còn có tiếng khóc..."

"Sáng hôm sau, xe cứu thương đến...Dì ấy, dì ấy đã uống hết một lọ thuốc ngủ..."

Ngô Mộng bắt đầu khóc nức nở.

Mà tôi cứng đờ tại chỗ, cả người đều đang run rẩy.

"Tôi rất hối hận, vô cùng hối hận, nếu như hôm đó tôi không trộm đi vé máy bay kia, có phải tất cả những chuyện này đã không xảy ra hay không..."

"Tôi đi xin lỗi Dịch Hoài, liều mạng xin lỗi, nhưng từ đó về sau, anh ấy không nói chuyện với tôi nữa, tôi biết...anh ấy hận tôi..."

Tôi nhìn cô gái khóc nức nở trước mặt, đột nhiên nhớ tới câu kia của Giang Dịch Hoài: "Nếu cậu cũng dũng cảm như vậy thì tốt rồi."

Hóa ra là nói mẹ.

23.

Lúc Ngô Mộng rời đi, mắt sưng không còn hình dáng.

"Cô...phải đối xử tốt với Dịch Hoài đấy nhé."

Tôi nhìn cô ta, "Tôi biết rồi."

"Tôi...ngày mai sẽ đi, đi châu.u, không trở về nữa."

"Hả?"

Cô ta cười khổ, "Vốn dĩ là vì Dịch Hoài nên mới đến đây, bây giờ...Tôi không cần phải ở lại nữa, cũng không muốn ở lại nữa."

Tôi gật đầu, vẫn nói một câu, "Thuận buồm xuôi gió."

Cô ta mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ, "Còn nữa...giữ kỹ khuyên tai này, đó là đồ trang sức mà khi còn sống mẹ anh ấy...thích nhất."

Tôi kinh ngạc, cái gì?

Cô ta cười khổ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chắc hẳn anh ấy rất thích cô."

Tôi nhìn cô ta, "Tại sao lại nói với tôi những chuyện này?"

Cô ta bĩu môi, "Có lẽ Dịch Hoài rất khó mở miệng, dù sao chuyện này đối với anh ấy mà nói...là vết sẹo lớn. Nhưng tôi...không muốn anh ấy vất vả như vậy, cũng không muốn hai người vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích...Cho nên nhờ cô, giúp anh ấy gánh vác một chút, để anh ấy...đừng khổ sở như vậy."

Cô ta bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.

Tôi khẽ cắn môi, nói với bóng lưng của cô ta, "Khi đó cô còn nhỏ, kết quả kia...không ai có thể đoán trước...Cô...cũng đừng sống khổ sở cả đời."

Bước chân của Ngô Mộng dừng lại, bả vai run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn không nói gì, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

24.

Ngồi xổm dưới ánh mặt trời chói chang nửa ngày, tôi mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Dịch Hoài.

"Giang Dịch Hoài?"

"Alo? Vật nhỏ, cuối cùng cũng biết chủ động liên lạc với tôi rồi? Có phải nhớ tôi rồi không?"

"Ừ, nhớ cậu."

Đầu dây bên kia sửng sốt, "...Vật nhỏ, hôm nay cậu làm sao vậy?"

"Không sao cả, cậu ở ký túc xá hả? Ra ngoài gặp mặt đi."

"Được...Cậu chờ tôi, tôi ra ngay đây."

Mười phút sau, Giang Dịch Hoài thở hồng hộc chạy đến trước mặt tôi, nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì sao? Ai bắt nạt cậu à?"

"Không có." Tôi đứng dậy, lè lưỡi với cậu ta, "Chính là nhớ cậu."

Mặt cậu ta đỏ lên, tôi vươn tay về phía cậu ta, "Cậu ôm tôi một cái đi."

Cậu ta ho nhẹ một tiếng, "Đây là cậu muốn tôi ôm..."

Cậu ta còn chưa nói xong, tôi đã ôm lấy cậu ta, kiễng chân lên, sờ sờ đầu cậu ta, cảm nhận được thân thể Giang Dịch Hoài đột nhiên cứng đờ, sau đó, tôi bị cậu ta ôm chặt vào lòng.

25.

Sau khi biết chuyện cũ đau lòng của Giang Dịch Hoài, độ khoan dung của tôi đối với anh tăng lên cao.

“Nắm tay.”

Tôi: "Được."

"Ôm anh một cái."

Tôi: "Được."

"Hôn anh một cái."

Tôi: "...Nhiều người đang nhìn kìa!"

"Anh mặc kệ."

"...Được rồi."

"Hì hì, ngoan."

"Hôn anh một cái nữa đi."