Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 10

27.

Thác Bạt Luật mang theo mười vạn đại quân bắc thượng, để lại Thái hậu và ta trong cung.

Đại thần trong triều nhao nhao khuyên hắn không nên thân chinh, nhưng hắn vẫn đi.

Đêm trước khi xuất phát, hắn leo lên Thừa Thiên Lâu, nhìn phương bắc thật lâu.

"Bệ hạ đang nhìn cái gì?" ta hỏi hắn.

Hắn nói: “Thì ra, tư vị như vậy.”

Trước đây hắn là kẻ tấn công.

Lần này, hắn là kẻ phòng thủ.

Đêm đó hắn lại thiếu chút nữa cắn xuyên cổ ta, uy hϊếp ta: "Nếu ta trở về không thấy nàng, ta sẽ lột da nàng ra.”

Hắn đi rồi, thái hậu hỏi ta: "Có phải ngươi cảm thấy bệ hạ hành động theo cảm tính không?"”

Ta lắc đầu, người chơi cờ đã quen suy nghĩ cặn kẽ, sao lại nhất thời hăng hái.

Thái hậu vuốt ve mặt ta: "Uyển Xu, ai gia thật sự rất thích ngươi.”

Sau đó, bà ấy bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm của mình với ta.

Nàng nói nàng đã từng là tiểu công chúa trong bộ lạc, sau đó Bắc Lương diệt gia tộc nàng, nàng từ công chúa biến thành nô ɭệ.

Nàng nói Thác Bạt Luật lúc sinh ra giống như một con mèo nhỏ, đáng thương lắm.

Hắn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng không ai cùng hắn vui đùa.

Sau đó Phùng Ngọc Nhi xuất hiện, đối xử với mẹ con họ rất tốt, ấm áp như ánh mặt trời.

Ai biết Phùng Ngọc Nhi đối xử với ai cũng như vậy, giăng lưới rộng, thu cá nhiều.

Một ngày trước khi Phùng Ngọc Nhi lập gia đình còn cho Thác Bạt Luật hy vọng, kết quả ngày hôm sau đã trở thành chị dâu của hắn.

Vì thế hắn lại đi biên quan, cùng một thiếu niên Nam Đường không đánh không quen biết, bọn họ cùng nhau uống rượu cùng nhau nói chuyện phiếm, nghe thiếu niên kia nói về nữ nhi ấy của Nam Đường.

Hắn còn có một túi thuốc, khi hắn trọng thương, lcứu mạng hắn, túi thuốc thượng mùi vị làm cho hắn có thể an ổn đi vào giấc ngủ.

Hắn nói hắn hâm mộ thiếu niên Nam Đường kia, hâm mộ phụ thân yêu hắn, hâm mộ hắn có cô nương tốt như vậy.

Sau đó hắn ở trong quân thật sự gặp được một cô nương Nam Đường, giống với bộ dáng Phùng Ngọc Nhi, mà trên người mang theo mùi hương đã từng cứu hắn.

Vì thế hắn độc chiếm thiếu nữ, thiếu nữ vừa tốt đẹp lại nhu thuận, trong sinh mệnh của hắn rốt cục đồng thời có được ánh mặt trời lẫn thuốc giải.

Nhưng sau đó hắn phát hiện, thiếu nữ cũng đem hắn làm thuốc, hơn nữa dùng xong liền vứt bỏ.

Lúc nói tới đây Thái hậu cười nhìn tôi: "A Luật từ nhỏ đến lớn tuy rằng hay bị khi dễ, nhưng hắn đều đánh trả từng cái một, duy chỉ có chuyện ngươi vứt bỏ hắn, hắn một chút biện pháp cũng không có.

Hắn đuổi theo đoàn xe của sứ thần Nam Đường, giett sạch những sứ thần kia cũng không thấy ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi cùng đoàn xe đi lạc, ai biết ngươi lại không theo lẽ thường, đi đường vòng tới Tiên La.”

Ta cũng cười cười: "Thái hậu ngài nói đùa, thần thϊếp chỉ là hưởng phúc khí của Hoàng hậu nương nương.”

Thái hậu hỏi ta: "Vậy bây giờ ngươi còn có thể lầm bệ hạ thành Bùi tiểu tướng quân kia không?"”

Ta trả lời: "Sẽ không.”

“Cho nên ngươi xem, thời gian lâu dài, người có bộ dáng tương tự cũng có thể phân rõ.”

Ta có thể phân biệt rõ ràng, nhưng thế thì sao?

Cuối cùng Thái hậu nói với ta: "Uyển Xu, cái chet của cố nhân đáng quý, nhưng cũng nên thương xót người trước mắt, có lẽ lại là một mối lương duyên khác.”

Trên đường trở về ta nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời.

So với thuốc, ta vẫn thích mặt trời rạng rỡ.

Thuốc quá đắng, mặc dù có thể chữa bệnh, nhưng vẫn không bằng mặt trời ấm áp này.

28.

Ta trở về Lâm gia, mang theo người ta bồi dưỡng.

Lúc Thác Bạt Luật còn ở đây không cho ta động đến Chu Nguyên Dật, hiện tại hắn rốt cục đi rồi, nước xa cứu không được lửa gần.

Ta còn sống, rốt cục đợi được ngày này.

Ta đứng ở cửa một hồi lâu mới đi vào, từng là nơi náo nhiệt thế mà giờ đây như nhà ma.

Trong nhà chung quanh đều dán phù chú, nhất là tú lâu đại tỷ tỷ ta từng ở, trước sau bị hồng tuyến phong kín.

“Thì ra ngươi cũng sẽ sợ. "Ta cười hỏi Chu Nguyên Dật.

Chu Nguyên Dật run rẩy nhìn ta: "Bệ hạ đã đáp ứng bản hầu không tổn thương tính mạng bản hầu, nếu ngươi dám làm tổn thương bản hầu, ngươi... ngươi cũng khó thoát khỏi cái chet."

Ta ồ một tiếng, rút trâm cài trên đầu cầm trong tay thưởng thức.

Hắn rốt cục có chút sợ hãi, hẳn là nhớ lại bộ dáng lệ quỷ lúc trước khi ta ám sát hắn.

“Nếu bản hầu chet, thiên hạ này tất nhiên rung chuyển, ngươi...... Ngươi phải vì dân chúng mà suy nghĩ. "Hắn giả nhân giả nghĩa.

Ta trả lời hắn: "Mọi người đều sẽ chet, đế vương sẽ chet, bách tính cũng sẽ chet, chet sớm chet muộn đều là chet.”

Ta lại nói với hắn: “ Xuống âm ti gặp người của hai nhà Bùi Lâm ta, nhớ dập đầu xin lỗi bọn họ, vì lòng tự trọng đáng thương của ngươi.

Nam Đường lập dự trữ lập đích lập trưởng, Chu Nguyên Dật là ngoại lệ.”

Hắn là thứ xuất, có dã tâm, vì lôi kéo Lâm gia chúng ta làm bộ tình thâm với đại tỷ tỷ ta, sau này Thái tử bị phế, hắn dựa vào Lâm gia trở thành Thái tử.

Sau khi đăng cơ lại nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy người khác nhìn thấu hắn, lại sợ quân vị của mình bị đoạt, lúc nào cũng phòng bị.

Để ngủ ngon, hắn bắt đầu giet người.

Bùi Lâm hai nhà cửu tộc ba vạn sáu ngàn người, từ lão già tóc bạc, cho tới hài nhi mới sinh ra, hắn một người cũng không buông tha.

Rốt cục, hắn có thể ngủ say rồi.

Ta lúc ấy không phải không nghĩ tới việc chỉ điểm cho quân Bắc Lương xuôi nam, san bằng Nam Đường ăn thịt người này.

Nhưng cuối cùng ta vẫn bại bởi nắng gắt trên trời.

Nơi Thừa Ân bảo vệ, ta không muốn vấy bẩn.

Tuy rằng cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến.

Ta đem trâm nhắm ngay cổ họng Chu Nguyên Dật, từng tấc từng tấc đ/âm xuống.

Cổ họng hắn kêu rừ rừ rừ, vật lộn một cách tuyệt vọng, nghẹt thở và đau đớn làm cho đôi mắt hắn đầy sợ hãi.

M///áu nóng chảy trên tay ta, dính và ghê tởm.

Ta vẫn dùng sức như trước, cho đến khi còn lại một cái trâm cài lộ ra ngoài cổ họng.

29.

Thái hậu cuối cùng chạy tới, bà nhìn thi thể Chu Nguyên Dật, thở dài với ta: "Hồ đồ!”

Ta chúc phúc bà ấy, từng bước một đi ra Lâm gia.

Ta đi lên tường thành Kim Lăng, từ đầu tường nhìn xuống, lại nhìn thấy Thừa Ân.

Chàng không bị treo ở nơi đó lắc lư, mà cưỡi trên một con tuấn mã, chàng cười lớn tiếng nói: "Uyển Xu, ta tới đón nàng.”

Ta muốn trèo tường đi xuống, lại bị cung nhân gắt gao giữ chặt.

Ta lại về tới trong cung, Trường An điện tầng tầng khóa chặt, là ý chỉ của Thái hậu.

Ta giet Chu Nguyên Dật, Thái hậu phải cho cựu thần Nam Đường một lời công bằng.

Ta không quan tâm gì, chỉ muốn đi ngủ.

Trong lúc nghe cung nhân nói, Thác Bạt Luật diệt Phùng gia đoạt lại Bắc Đô, Phùng Ngọc Nhi tự sát, Thác Bạt Luật không giet đôi hài tử kia.

Nhưng ta nhìn thấy Phùng Ngọc Nhi, nàng đã trở lại, đứng ở Hoa Dương điện dưới hành lang.

Nàng nhìn thấy ta liền nói: "Ta cũng có tâm, chỉ là thân bất do kỷ.

Phu quân của ta cũng là người đỉnh thiên lập địa, chỉ là tính tình ngay thẳng, đắc tội với người khác. Uyển Xu, ngươi vẫn là trở về làm Nguyệt Nương đi.”

Sau khi tỉnh lại, ta lại cảm thấy đó không phải là mộng, giống như trước kia nàng ấy đã nói với ta như vậy.

Ta ngủ càng ngày càng lâu, lâu hơn bất cứ lúc nào trước đây, lâu đến mức cung nhân muốn dò hơi thở của ta.

Sau đó, cửa cung rốt cục được mở ra, Thác Bạt Luật trở lại.

Trên người hắn phong sương, người chung quanh bận rộn.

Trong lúc mơ mơ màng màng ta nghe có người nói: "Hơi thở chống đỡ nàng còn sống kia đã tiêu tan, dầu cạn đèn tắt.”

Thác Bạt Luật không tin: "Nhưng lúc trẫm đi, nàng vẫn rất tốt.”

Đúng vậy, ta khi đó còn rất tốt, để cho hắn tận hứng, bằng không làm sao có thể để cho hắn mau đi như thế.

Phần sau ta không thể nào nghe rõ.

Thác Bạt Luật lại bắt đầu rót thuốc cho ta, nhưng khổ đến nỗi ta không nuốt nổi.

Ta muốn nói với hắn đừng rót nữa, còn rót nữa ta thật sự không nhịn được cho ngươi một nhát trâm đấy.

Hắn là kẻ gián tiếp hại chet người nhà ta và Thừa Ân, nếu không phải ta đánh không lại ngươi, ta cũng chẳng cần ngươi an bài.

Nhưng ta một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể bị hắn gây họa.

Sau đó hắn rót cũng rót không nổi, liền tự mình ngậm thuốc đến đút ta.

Trong lòng ta chê cười hắn, có phải ở Nam Đường xem nhiều vở kịch yêu đương, cho rằng như vậy sẽ có ích?

Hắn không cho uống thuốc, chỉ cắn môi ta, một lần lại một lần.

Ta cảm giác trên mặt của ta đều là ướt sũng, ta tưởng là nước miếng của hắn.

Sau đó mới phát hiện, là nước mắt của hắn.

Ồ, kẻ giett được Lang vương, cũng sẽ khóc sao?

30.

Không biết qua bao lâu, chung quanh rốt cục an tĩnh lại.

Ta nghe được âm thanh sột soạt, mở mắt nhìn, Thừa Ân trèo tường đi vào.

Chàng mặc cẩm y đêm đó đưa ta chiếc răng sói, lúc cười lộ ra một hàm răng trắng noãn: "Uyển Xu, ta..."

“Ta không muốn Nanh Sói, chàng đừng có cho ta.” Ta vội vàng hoảng hốt cắt đứt lời chàng.

Chàng sửng sốt một chút: "Nanh Sói cái gì, ta tới đón nàng ra ngoài chơi.”

Ta cao hứng đứng lên, không phải Nanh Sói là tốt rồi, ta nhảy xuống giường đi theo chàng.

Lúc đi qua gương ta nhìn thấy mình trong gương hình dáng mười lăm mười sáu tuổi, vừa xinh đẹp vừa yêu đời, là cô nương xinh xắn nhất Nam Đường.

Ta liếc nhìn cô nương ấy, sôi nổi theo Thừa Ân vượt qua tường vây.

Chúng ta bay trên trời, tuấn mã của chàng ở ngay trên tường thành Kim Lăng, ta theo hắn ngồi lên tuấn mã, gió thổi vù vù bên tai.

Phía sau truyền đến tiếng chuông tang, tổng cộng mười bảy tiếng.

Đây là nói cho thần dân biết, hoàng hậu đã qua đời.

Ta nóng nảy, hoàng hậu là đại tỷ tỷ của ta, nàng sao có thể có chuyện.

Nhưng ta vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy đại tỷ tỷ, nàng ở trong đình đánh đàn, sống rất tốt.

Cha mẹ cũng ở đây, ta nhảy xuống tuấn mã chạy như bay về phía bọn họ.

Ta rất nhớ bọn họ.

Chỉ là trên không trung truyền đến một thanh âm, từng tiếng gọi Nguyệt Nương ta.

Đó là cái tên trước kia ta mạo danh, chính ta cũng quên mất, người này sao còn nhớ rõ.

Hắn kêu thương tâm như vậy, làm cho ta không khỏi quay đầu lại nhìn.

Ta nhìn thấy một thiếu niên cưỡi trên sói, thái dương tết bím tóc nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa cao, trên cằm có một vết sẹo.

Hắn vươn tay về phía ta, ánh mắt thật cẩn thận: "Nguyệt Nương, chúng ta về nhà đi.”

Ta suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói cho hắn biết, Nguyệt Nương là nữ nhi của gia đình mua ta, ta tên là Lâm Uyển Xu.

Nhưng hắn vẫn cố chấp gọi ta là Nguyệt Nương.

Ta nói với hắn, không cần gọi ta là Nguyệt Nương, khoảng thời gian làm Nguyệt Nương kia, thật sự rất khổ.

Uống canh tranh' thai rất đau khổ, bị nhốt trong sân lớn bằng bàn tay rất đau khổ, ở trước mặt nhiều người như vậy bị hắn mạnh mẽ trêu đùa cũng rất đau khổ.

Mà ta, chỉ là một cô nương Nam Đường thích ăn đồ ngọt.

Ta bịt lỗ tai, xoay người nhào vào trong lòng cha mẹ.

Họ vòng tay, yêu thương ôm lấy ta.

Những cái ôm ấm áp như thế, ta vẫn là Uyển Xu hạnh phúc trước kia.

Cứ như vậy, vĩnh viễn làm một cô nương tốt được cha mẹ yêu thương.

(Hết phần truyện chính)