Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 8

19.

Sau đó, thái hậu tới.

“Lâm Chiếu Nghĩa, ngươi hãy chăm sóc tốt cho mình và sinh con đi. Đây là đứa con đầu lòng của bệ hạ, vận may của ngươi đang ở phía trước. "Thái hậu hòa ái nói với ta.

Ta nhìn người phụ nữ cuối cùng cũng đang hãnh diện này, nghĩ thầm nàng đại khái đã quên, đứa bé này là do nàng cho thuốc thúc giục tới, sợ là không sinh ra không được.

Người hầu hạ ta đều là nữ tử Nam Đường, các nàng coi trọng ta.

Các nàng nói nếu ta xảy ra một chút ngoài ý muốn, cửu tộc của các nàng sẽ gặp nạn.

Ta nhìn khuôn mặt non nớt sợ hãi của các nàng, phảng phất thấy được chính mình đã từng.

Ta ấy mà, sống không được, chettcũng không được.

Từng ngày từng ngày trôi qua, mặt trời lên mặt trăng xuống.

Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Rõ ràng ta đã từng oán hận như vậy, nhưng hiện tại những oán hận kia cũng không biết đđang như nào.

Ngay cả cha mẹ, đại tỷ tỷ cùng Thừa Ân cũng không đến vào giấc mộng của ta.

Có đôi khi hình như nghe thấy có người đang gọi ta, nhưng khi quay đầu lại, chỉ có gió thổi qua hành lang.

Ta thường mơ về nam nhân trong bóng tối.

Mơ thấy hắn đang đứng ngay bên cạnh ta, hắn sẽ chạm tay vào mặt ta.

Ta liều mạng trốn tránh hắn, bảo hắn đừng tới đây.

Lúc tỉnh giấc trong mộng, bên giường không có ai, chỉ cần nước mắt sợ hãi trong mắt ta ướt đẫm mặt.

Ta không ra khỏi Trường An điện được, Thác Bạt Luật cũng chưa từng tới.

Phùng Ngọc Nhi ngược lại đã tới một lần, nhưng nàng chỉ đứng ở ngoài điện, lẳng lặng nhìn ta.

Ta ngược lại hy vọng nàng giống như trước kia thẳng thắn uy hϊếp ta, không giống như hiện tại làm cho người ta không đoán nổi tâm tư.

Nàng là hoàng hậu, hiện tại ở tại Hoa Dương điện mà đại tỷ tỷ ta trước kia ở, nghe nói đôi long phượng thai kia của nàng ở lại phương bắc, không cùng nàng tới đây.

“Hoàng hậu nương nương, vào ngồi đi."Ta đỡ bụng chào hỏi nàng.

Nàng lại từng bước lui về phía sau, lui về phía sau......

Cho đến khi biến mất sau cửa cung.

Ta nghĩ có phải sau khi mang thai diện mạo ta trở nên xấu xí, dọa đến nàng ấy hay không.

Nhưng trong gương, ta nhìn tròn trịa, khuôn mặt trái đào, thậm chí còn đẹp hơn trước, sao nàng lại sợ?

20.

Ngày giao thừa này, ta rốt cục có được một ngày tự do.

Thác Bạt Luật ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi bá quan, còn phải đi Thừa Thiên lâu cùng dân chúng chúc mừng, muốn ta đi cùng hắn.

Như vậy mới có thể để cho dân chúng Nam Đường nhìn xem bọn họ rộng lượng hậu đãi ta cỡ nào, miêu tả một bức tranh cuộc sống tốt đẹp.

Sáng sớm các cung nhân đã trang điểm cho ta, đầu đầy châu thúy, cung y dệt bằng sợi vàng tơ bạc, bụng của ta cũng không cố ý che giấu, bọn họ thậm chí còn dùng đai ngọc thắt lưng cho ta, phác họa ra hình dạng bụng bầu.

Dân chúng Nam đường sẽ nhìn thấy, ái nữ nhà thái phó xưa kia, hiện giờ đã mang trong mình huyết mạch của người đứng đầu Bắc Lương.

Đứa bé đã được sáu tháng, ngoan cường hơn ta nghĩ, cứ đạp đạp vào bụng ta.

Cách gần bốn tháng gặp lại Thác Bạt Luật, ta có chút không rét mà run.

Móng tay vỡ vụn của ta đã sớm mọc lại, nhưng giờ phút này vẫn đau nhói. Ta được cung nhân đỡ ngồi bên phải hắn, Phùng Ngọc Nhi ngồi bên trái hắn.

Hắn nghiêng người cùng Phùng Ngọc Nhi nói chuyện, cảnh đế hậu trẻ tuổi ân ái.

Trong điện Nam Đường cựu thần nhìn ta bằng những ánh mắt khác nhau, châm chọc có, khinh bỉ có, thống hận, căm ghét… đủ cả.

Còn có Chu Nguyên Dật, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm ta, giống như kết cục của họ là do ta hại.

Ta nhìn bọn họ, trong lòng muốn cười, nhưng ta gần đây quá lười nhác, ngay cả cười cũng không muốn cười.

Trong điện có cống nữ các quốc gia đưa tới nhanh nhẹn nhảy múa, những thiếu nữ này thiên kiều bách mị, chọc cho các triều thần đều không rời mắt được.

Thác Bạt Luật cũng hứng thú nhìn, gọi một cống nữ kiều mỵ tiến lên hầu hạ.

“Ngươi là nữ tử ở đâu, múa rất khá. "Thác Bạt Luật hỏi nàng.

Trong mắt thiếu nữ kinh hỉ: "Bẩm bệ hạ, nô tỳ đến từ Tiên La.”

Thác Bạt Luật gật đầu: "Tiên La, nơi đó rất xa.”

Thiếu nữ nói: "Đúng vậy bệ hạ, chúng ta từ trên biển đến, đi thuyền cũng đã hơn mười ngày, nếu đổi xe ngựa, sợ là phải đi một hai tháng."

“Hơn mười ngày à. "Thác Bạt Luật cúi đầu một tiếng, ánh mắt quét về phía ta.

Ta nghĩ, hắn biết ta trở lại Nam Đường như thế nào.

21.

Sau dạ tiệc chúng ta đi Thừa Thiên Lâu, ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ thành Kim Lăng.

Trên đường một mảnh náo nhiệt, có hát hí khúc, có xiếc thú, dân chúng vây quanh ủng hộ, tựa hồ cũng không thèm để ý thiên hạ này là họ Chu hay họ Thác Bạt.

Trước kia đại tỷ tỷ cùng Chu Nguyên Dật cũng ở chỗ này tiếp kiến thần dân, ta cùng Thừa Ân thì sẽ thừa dịp bọn họ không chú ý chạy đến trên đường cái.

Chúng ta xem xiếc nghe hí khúc, ăn đồ ăn ngon, cha nói ta không có dáng vẻ tiểu thư thế gia, tức giận muốn trách phạt ta.

Đại tỷ tỷ luôn che chở ta, nàng nói với cha: "Lâm gia có một tiểu thư thế gia như ta là đủ rồi, Uyển Xu nhà chúng ta vui vẻ vui vẻ là tốt rồi.”

Lúc này trên Thừa Thiên lầu, không có đại tỷ tỷ, cũng không có Thừa an.

Ta quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên Dật, bên cạnh hắn lại có thêm mỹ nhân mới, hắn nói câu gì đó với mỹ nhân kia, chọc cho mỹ nhân cười đến cành hoa run rẩy.

Đây chính là nam nhân khiến đại tỷ tỷ ta phải trả giá như thế sao?

Lúc hắn ở Lâm gia chúng ta, liệu có gặp ác mộng hay không?

Ta không tự chủ được mà đi về phía Chu Nguyên Dật, nhưng sau một khắc cánh tay của ta đã bị chế trụ.

Ta quay đầu nhìn về phía người chế trụ ta, là Thác Bạt Luật.

Vừa rồi rõ ràng hắn đang nói chuyện với đại thần, sao lại chú ý tới ta.

Hắn nắm lấy tay ta, giấu trong tay áo rộng thùng thình của hắn, tiếp tục cùng những đại thần kia nói cười.

Không ai biết hắn đang làm gì cả.

Tựa như quân doanh năm đó ở Bắc Lương, phó tướng ở doanh trướng ngoại hối báo quân vụ, hắn ở trong trướng ôm ta, nghe ta ở bên tai hắn từng tiếng gọi hắn là A Luật.

Tóc mai đan vào nhau, như keo như sơn.

Hắn không muốn ta gây sự ở chỗ này, sợ ta lại đ//âm Chu Nguyên Dật một lần nữa.

Đây là thiên hạ của hắn, căn cơ chưa ổn định, không chấp nhận nửa phần chênh lệch.

Ta im lặng cạnh hắn, ngoan ngoãn như trước.

Lúc pháo hoa nở rộ trong đêm tối, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Hoa lửa rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời.

Trong nháy mắt pháo hoa biến mất, có thích khách từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Người chung quanh sợ tới mức trốn loạn lên, Thác Bạt Luật vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hắn vẫn cầm tay ta, ta không cảm nhận được sự căng thẳng bối rối của hắn.

Ta nhận ra rằng hắn đã chuẩn bị cho tất cả những điều này.

Quả nhiên, vô số binh lính Bắc Lương xuất hiện như u linh, thích khách còn chưa tới gần chúng ta đã chet dưới loạn đao.

Một thích khách trọng thương mắng ta một câu: "Lại xu nịnh kẻ thù, tương lai ngươi có mặt mũi nào đi gặp Bùi tiểu tướng quân!”

Thì ra là tướng sĩ của Thừa Ân.

Hắn lại tức giận mắng Thác Bạt Luật: "Tướng quân đối với ngươi giúp đỡ ra sao, ngươi lại hãm hại hắn đến chet, mặc dù ngươi có được thiên hạ này, cũng là tiểu nhân lòng lang dạ sói.”

Thác Bạt Luật từ trên cao nhìn xuống hắn: "Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, hạ công thành, tại sao lại nói hãm hại? Người hại chet hắn, chưa bao giờ là trẫm. Hại chet hắn, là sự ngây thơ của hắn.”

Đầu người nọ lập tức bị ch///ặt đứt, m///áu tươi bắn lên quần áo của ta và Thác Bạt Luật.

Trong thân thể ta cũng có máu theo chân chảy xuống, trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Thác Bạt Luật.

Bàn tay trong tay áo siết chặt quanh eo ta, mạnh hơn bao giờ hết.

Môi hắn mở ra khép lại, ta đã không nghe thấy, ta đoán hắn đang gọi tên trước kia của ta: "Nguyệt Nương.”

22.

Cuối cùng ta cũng gặp lại Thừa Ân.

Chàng trai trèo tường để gặp ta, chúng ta trốn trong căn gác nhỏ, và chàng đưa cho ta một chiếc răng sói xinh đẹp.

“Cho nàng, đeo có thể trừ tà."Hắn trịnh trọng đem Nanh Sói buộc vào cổ ta.

“Đây là cái gì? Từ đâu tới? " Ta hỏi chàng.

Thừa Ân kiêu ngạo trả lời tôi: "Nanh Sói, ta gặp một thiếu niên Bắc Lương ở Biên Thành, dáng dấp giống ta bảy tám phần, bọn ta đánh nhau, ta kéo từ trên người cậu ta xuống, có điều..."

“Điều gì?”

Thừa Ân ngượng ngùng cười cười: "Chính là túi thuốc nàng tặng ta ấy, cũng bị hắn cướp đi.”

Ta tức giận đ//ấm chàng một quyền: "Chàng sao có thể để nam tử khác cướp đồ ta tặng cho chàng, lần sau chàng phải cướp lại.”

Chàng lắc đầu: "Đoạt không lại, người nọ sinh bệnh, đem thuốc trong túi thuốc uống hết.”

“Đó không phải là uống, là ngửi nha.”

“Không có việc gì, hắn khỏi bệnh rồi, thuốc kia có tác dụng.”

Trong lòng ta có chút bất an: "Đây chẳng phải là ta gián tiếp cứu một kẻ địch sao.”

Thừa Ân xoa đầu ta: "Trên chiến trường đó mới là địch nhân. Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, Bắc Lương không qua được Định Châu.”

Ta vuốt vuốt chiếc răng sói kia, trên đó có khắc một chữ Luật.

Ta nghĩ, đó là tên của thiếu niên đó.

Thừa Ân còn nói một ít chuyện của thiếu niên tên Luật này.

Chàng nói Luật là một thiếu niên rất lợi hại, có thể tay không giet chet Lang Vương, cái răng này chính là của Lang Vương. (vua sói)

Chàng nói Luật không biết uống rượu, Bạch Trụy Xuân Nam Đường chúng ta, hắn uống hai ngụm liền choáng váng.

Chàng còn nói hắn đã kể ta cho Luật nghe qua, nói tôi hoạt bát xinh đẹp, cổ linh tinh quái, là nữ nhân đáng yêu nhất Nam Đường, là nữ nhân xinh đẹp có thể kinh diễm toàn bộ Bắc Lương.

Cuối cùng chàng nói: "Uyển Xu, chờ ta cùng phụ thân thu hồi mười ba châu, chúng ta liền thành hôn.”

Ta lầm bầm miệng: "Thu hồi mười ba châu phải thật lâu thật lâu, nếu chàng không muốn cưới ta thì cứ nói thẳng.”

Chàng cười nhìn ta, sau đó chậm rãi không cười, nhẹ nhàng hôn ta: "Uyển Xu, ta nằm mơ cũng muốn cưới nàng mà.”

Mặt ta đỏ bừng, còn hơn hoa hải đường ngày xuân.

Khi đó chúng ta ai cũng không biết, thiếu niên tên Luật kia là Thác Bạt Luật.

Càng không biết, cuộc đời ba người chúng ta đã đan xen vào nhau.

Một năm sau, khi Thác Bạt Luật trong quân Bắc Lương xuất hiện trước mắt ta, ta liền biết hắn chính là thiếu niên mà Thừa Ân nói.

Cho dù hắn không chọn ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh hắn.

Không chỉ vì hắn giống Thừa Ân, mà còn vì ta biết đi theo hắn có thể sống sót, sống đến ngày có thể chạy trốn.

Có thể tay không giet chet Lang Vương, làm sao có thể là hạng người bình thường.

Ta dịu dàng ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, vĩnh viễn giấu chiếc răng sói kia trong bùn đất Bắc Lương.