Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Người Qua Đường Giáp Bỗng Phất Nhanh

Chương 21

Một hồi lâu sau, Quý Nhiên mất tự nhiên nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, con đã sắp hai mươi rồi, đừng gọi con là bé ngoan nữa."

Mẹ Quý vò kiểu tóc của Quý Nhiên: "Không gọi là bé ngoan thì gọi là gì? Nhóc ngoan? Bé con? Cực cưng? Bé cưng? Tiểu Kiều Kiều của mẹ sao?"

Hai mẹ con đang nói chuyện, Lâm Chi Kiều không lập tức theo sau, bởi vậy cũng không nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người.

Cậu nhìn thoáng qua xe mẹ Quý lái tới: [Ôi má? Tôi không nhìn lầm chứ? Siêu xe RS phiên bản giới hạn? Cái thứ đồ chơi này... giá bao nhiêu nhỉ?]

Giọng nói nhỏ bé của 888 vang lên: [Gấp mười lần tài sản hiện tại của ký chủ.]

Lâm Chi Kiều: [... Hay lắm, Quý Nhiên lại là thiếu gia nhà giàu hàng thật! Sao trước đó ta chưa từng nghe nói tới nhỉ?]

Lâm Chi Kiều đang đắm chìm trong khϊếp sợ, lại nghe thấy mẹ Quý đột nhiên gọi cậu: "Cháu chính là Lâm Chi Kiều đúng chứ?"

Lâm Chi Kiều hoàn hồn, vẻ mặt ngại ngùng: "Đúng vậy ạ, cháu chào dì."

"Tiểu Nhiên nhà dì làm phiền cháu chăm sóc nhé." Mẹ Quý nhiệt tình tiến lên, nắm chặt hai tay Lâm Chi Kiều: "Tính tình nó nóng nảy, có đôi khi nói chuyện không dùng não, nhưng bản tính không xấu, bình thường cháu cố nhịn một chút nhé..."

Quý Nhiên: "Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!"

"Lời mẹ nói là thật mà." Mẹ Quý liếc nhìn cậu ta, nói có ý ám chỉ: "Nếu không phải có Tiểu Kiều thì sợ rằng con đã bị người ta bán vào trong hang núi rồi, con còn muốn đếm tiền thay người khác!"

Quý Nhiên nghẹn lời, ấp úng nói: "Mẹ, mẹ đều biết cả rồi."

Mẹ Quý hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục lôi kéo Lâm Chi Kiều nói chuyện nhà.

"Dì biết các cháu khổ cực huấn luyện nên có mang chút thuốc bổ, còn có đồ ăn thức uống cho các cháu nữa... Không đủ thì nói với dì, dò lại đưa thêm tới!"

Lâm Chi Kiều nhất thời có chút luống cuống: "Được, được ạ, không không không cần đâu dì, nhiêu đây là quá nhiều rồi, cháu ——"

"Mẹ tôi cho cậu thì cậu cứ cầm là được." Quý Nhiên nói: "Cậu không thắng được mẹ tôi đâu."

Lâm Chi Kiều mím môi, chỉ có thể nói: "Vậy cháu cảm ơn dì."

"Một đứa bé ngoan ngoãn." Mẹ Quý cười cong mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Chi Kiều: "Có rảnh thì tới nhà dì chơi nhé!"

Lâm Chi Kiều ngây ngẩn cả người.

"Cậu làm sao vậy? Ngẩn người cái gì thế?" Quý Nhiên đẩy cậu: "Bị dọa rồi à? Mẹ tôi chính là như vậy, nhiệt tình với tất cả mọi người, có phải là không quá..."

"Không có, rất tốt." Lâm Chi Kiều hoàn hồn, phát hiện mẹ Quý đã lái xe đi rồi: "Như vậy rất tốt." Cậu lặp lại.

Quý Nhiên nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: "Đi thôi, nhanh quay lại thôi, buổi chiều sắp bắt đầu huấn luyện rồi."

888 nhỏ giọng: [Kí chủ, giá trị hảo cảm của Trương Mỹ Quyên +70.]

Lâm Chi Kiều: [Mẹ của Quý Nhiên sao? Sao cái tên này có chút quen quen vậy nhỉ...?]

Nhưng cậu cũng chưa kịp suy nghĩ sâu xa vấn đề này.

Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ vừa mới tiến vào căn cứ,đã nghe thấy tiếng trách cứ của bảo vệ phía sau.

"Lại là cậu à! Cậu nói xem, đây là lần thứ mấy trong tháng này cậu lén lút chạy ra ngoài rồi! Mỗi lần trở về đều một thân thương tích, sợ người khác không biết cậu ra ngoài đánh nhau có đúng không? Lần sau nếu lại như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho cậu nữa đâu!"

Lâm Chi Kiều tò mò quay đầu lại.

Người bị bảo vệ răn dạy là một thiếu niên trẻ tuổi, mặc áo hoodie rộng thùng thình bình thường và quần jean mơ hồ trắng xóa. Mái tóc dài gần như sắp che khuất ánh mắt, trên mặt có chút màu, khóe miệng tím xanh một mảng lớn.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể che giấu được điều kiện vẻ ngoài xuất sắc của cậu ta.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã khiến người ta nảy sinh ý nghĩ thiếu niên này thích hợp làm minh tinh thần tượng.

Quý Nhiên cũng liếc nhìn qua đó: "Là cậu ta sao?"

Lâm Chi Kiều tò mò hỏi: "Cậu biết cậu ta à?"

"Đương nhiên là biết rồi, Trình Hạ đó, là người nổi tiếng trong căn cứ của chúng ta." Quý Nhiên nói: "Chính là Trình Hạ bị phát hiện xúc phạm chú dì nhận nuôi cậu ta hai năm trước, trong khoảng thời gian đi học cậu ta còn dẫn đầu đám thiếu niên bất lương thường xuyên bắt nạt em họ và bạn học!"

Quý Nhiên vừa nói như vậy, Lâm Chi Kiều lập tức nhớ ra.

888 đột nhiên mở miệng: [Ký chủ, Trình Hạ này cho tôi cảm giác có chút kỳ quái.]

Lâm Chi Kiều hỏi: [Kỳ quái như thế nào?]

[Trên người cậu ta dính mùi của hệ thống khác.] 888 nói: [Rất nhạt, hẳn là không phải hệ thống của chính cậu ta, nhưng bên cạnh cậu ta chắc chắn có người có hệ thống!]

Radar ăn dưa của Lâm Chi Kiều vang lên một tiếng lách cách.

Có dưa!

Khẳng định là có dưa!

Không chừng lại là một quả dưa giá trị mấy chục vạn!!!