Càng đến gần phòng của Đông Phương Bất Bại, tỳ nữ đi theo phía sau Cố Khách Từ càng ít, cuối cùng ngay cả Hàm Đông cũng dừng lại.
Nàng cụp mắt xuống, ngập ngừng liếc nhìn tà váy của Cố Khách Từ, cắn nhẹ môi suy nghĩ một lúc, đang định thông báo thì người bên cạnh đã giơ tay đẩy cửa vào, cuối cùng còn không quên trở tay đóng cửa lại.
Hàm Hạ vốn cúi đầu đợi ở cửa liền thay đổi sắc mặt, trước giờ nàng vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Đông Phương Bất Bại, nào đã thấy người lớn mật trước mặt Đông Phương Bất Bại như vậy chứ?
“Quần áo của phu nhân là thế nào?” Nàng vội vàng quát Hàm Đông.
Sắc mặt Hàm Đông cũng tái nhợt: “Hôm nay giáo chủ dặn dò mang một bộ y phục mới đến cho phu nhân, còn đặc biệt yêu cầu nô tỳ đưa váy tới, nhưng tìm đâu ra bộ váy phù hợp với dáng người của phu nhân trong viện này chứ? Sau đó... sau đó Thi phu nhân sai người đưa tới nói là bộ có kích thước lớn hơn, nô tỳ sợ trễ thời gian nên mới...”
Hàm Hạ lạnh mặt không đáp lời, tầm mắt nàng rơi xuống cánh cửa trước mặt.
Nếu hôm nay giáo chủ phu nhân còn sống bước ra khỏi cánh cửa này thì tên Hàm Đông này rất có thể sẽ bị thay thế bởi tỳ nữ khác.
…
Đông Phương Bất Bại đang ngồi trước gương, nghe tiếng bước chân phía sau là có thể biết được là ai, chỉ có một người ở Hắc Mộc Nhai có bước chân không hề am hiểu khinh công này, cũng chỉ có người đó mới có thể chịu được hai chiêu thức tàn nhẫn của hắn mà vẫn vui vẻ không bị tổn hại gì.
“Phu quân cần hầu hạ thế nào?” Giọng nói ân cần của Cố Khách Từ mang theo ý cười.
Tuy rằng Đông Phương Bất Bại đã đoán trước được người này sẽ không bị thương nhưng khi thật sự nghe thấy hơi thở không hề ngưng trệ nửa phần của người này thì vẫn bất mãn khịt mũi một tiếng: “Chải tóc cho bổn tọa.”
Tay áo màu vàng nhạt lướt qua đầu vai, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu thấy Cố Khách Từ đang vươn tay cầm lấy chiếc lược ngọc thì nhíu mày: “Ngươi mặc...”
Ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng mơ hồ phản chiếu trong gương đồng, đồng tử Đông Phương Bất Bại run rẩy một lúc rồi đột nhiên quay người đẩy Cố Khách Từ đang vươn tay chạm vào tóc mình ra.
Bộ váy vàng nhạt để lộ ngực của Cố Khách Từ gây tác động mạnh mẽ khiến Đông Phương Bất Bại say mê trang sức màu đỏ trước đó cảm thấy hơi choáng váng.
“Ngươi mặc kiểu gì vậy?!”
Cố Khách Từ cầm lược ngọc trong tay, gương mặt vô tội dang tay xoay một vòng, khoe váy của mình với Đông Phương Bất Bại, người đưa tay lên che mắt theo bản năng: “Không phải phu quân cố ý chọn để ta thay sao?”
Hai chữ cố ý còn được người nào đó nhấn mạnh, vẻ mặt chế nhạo như “hóa ra phu quân thích thế này.”
Đông Phương Bất Bại giơ tay ấn sống mũi, ngăn chặn đôi lông mày co giật, bình tĩnh hồi lâu mới thở dài, kiên nhẫn nói: “... Đổi đi!”
Cố Khách Từ cảm thấy ấm ức, thở dài: “Quần áo này đều là do muội muội ở hậu viện đưa tới, phu quân bảo ta lấy y phục vừa người ở đâu? Hơn nữa, đây là do phu quân đặc biệt lựa chọn, màu sắc đẹp như vậy, nhưng mà phu quân không thích ta mặc nó sao?
Ngươi mặc thành cái dạng gì mà ngươi không rõ sao?
Đông Phương Bất Bại hít một hơi thật sâu, hắn quay lưng về phía Cố Khách Từ, nhắm mắt ngồi xuống lạnh lùng nói: “Nếu phu nhân thích thì cứ mặc đi.”
Nói xong thì nhắm mắt lại bất động.
Cố Khách Từ thu nụ cười trên môi, bước tới vuốt ve mái tóc của Đông Phương Bất Bại, chiếc lược ngọc nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc mượt mà.
Ngón tay Cố Khách Từ cuộn một lọn tóc của Đông Phương Bất Bại, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoắn sợi tóc xanh đen.
Nếu dùng sức nhổ xuống…
Sức lực trên tay dần dần tăng lên khi nảy sinh suy nghĩ, trong giây tiếp theo, một cây kim châm xoẹt qua cổ Cố Khách Từ và ghim vào tấm bình phong bằng gỗ lim phía sau hắn.
Một vết máu hẹp nhưng sâu để lại trên chiếc cổ trắng nõn của Cố Khách Từ, nó lành lại và biến mất không dấu vết chỉ trong chớp mắt.
Sát khí lạnh thấu xương và ý cảnh cáo lạnh lẽo không khiến Cố Khách Từ tỉnh táo mà ngược lại trông có vẻ hơi buồn ngủ.
Cố Khách Từ khẽ ngáp, lướt ngón tay dọc theo sợi tóc đến bả vai của Đông Phương Bất Bại rồi gãi nhẹ, nụ cười càng lúc càng hài lòng dưới luồng sát khí che trời lấp đất.
“Sao phu quân lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy? Bạo lực gia đình cũng không phải thói quen tốt, dấu tay của phu quân ngày hôm qua còn chưa mờ đâu~”
Cố Khách Từ nắm tay Đông Phương Bất Bại đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng trêu đùa.
“Cố ----- Khách ----- Từ!”
Động tác của người này quá nhanh, Đông Phương Bất Bại không thể tránh né ngay lập tức, bị nhiệt độ nóng bỏng của làn da khiến y phải hất tay Cố Khách Từ ra, trước giờ Đông Phương Bất Bại không thích bị người đυ.ng chạm nhất thời không để ý đến sự rung động trong lòng, gương mặt trở nên lạnh lùng đến cực điểm.
"Hóa ra là phu quân biết tên của ta? Ta còn tưởng phu quân không tò mò về ta một chút nào cơ——"
Cố Khách Từ thấy đủ rồi biết là nên dừng lại, vì thế mới không tiếp tục trêu chọc Đông Phương Bất Bại nữa, dù sao thì hắn đã sớm đạt được mục đích của mình rồi —— Đông Phương Bất Bại thật sự là một “thần khí” hỗ trợ giấc ngủ tốt đến quá mức.
Cơn buồn ngủ hung hăng bao lấy suy nghĩ hắn như rơi vào trong sự cám dỗ mềm mại, mí mắt khép mở cố gắng chống đỡ trong chốc lát nhưng ngay sau đó đã lập tức từ bỏ, hắn trực tiếp kéo cái ghế qua rồi cứ thế nhắm nghiền hai mắt tiến vào mộng đẹp.
Cảm giác như đánh vào bông khiến sắc mặt của Đông Phương Bất Bại biến đổi lúc trắng lúc xanh một hồi lâu, y đứng trước người Cố Khách Từ, cái tay vốn định đánh vào mạch của người bên dưới bỗng cứng đờ, y chuyển sang bóp cổ Cố Khách Từ.
Giữa hai lần vận nội lực ra ra vào vào vặn gãy cổ đối phương, nhưng kết quả y chẳng những không gây được chút sát thương nào cho người kia, ngược lại còn để cho hắn ngáy khò khè, ngủ ngon thêm nữa chứ.
Đông Phương Bất Bại: “...”
Nếu đã gϊếŧ không được thì không cần phải lãng phí thêm thời gian.
Mặt lạnh mặt mà thu tay lại, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn chăm Cố Khách Từ đang nhắm hai mắt ngủ say sưa kia, từ búi tóc sơ sài đến bộ váy màu vàng nhạt không hợp với thân hình, kế tiếp là da thịt để lộ ra ngoài, nhìn một hồi, vẻ mặt càng ngày càng quái lạ.
Chẳng lẽ, bộ dáng y nam giả nữ trang ở trước mặt Liên đệ năm đó.... cũng cực kỳ lóa mắt như vậy sao?
Không, không đời nào!
Bàn tay sau lưng Đông Phương Bất Bại nắm chặt thành quyền.
Y lúc đó là khoác lên mình bộ váy áo được cắt may vừa người, son phấn trên mặt đều là hàng thượng đẳng, theo trong tranh mỹ nhân tỉ mỉ bôi phấn, vẽ lông mày, nhưng cớ sao lại nhìn y hệt người đang ngồi ở trước mặt hắn kia chứ!
——
Cố Khách Từ ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, giáo chủ phu nhân làm tu hú chiếm tổ suốt một ngày một đêm kia vừa tỉnh dậy đã nhìn khắp bốn phía, xét từ mùi hương hàn mai đã phai nhạt cùng với sát ý thoang thoảng trong phòng, e là sau khi Đông Phương Bất Bại rời đi mà không hề quay lại thêm lần nào nữa.
Trong phòng vừa có động tĩnh, Hàm Hạ luôn đứng chờ ngoài cửa lập tức cung kính lên tiếng hỏi thăm: "Phu nhân đã tỉnh rồi ạ? Nô tì sẽ vào hầu hạ người thay quần áo và rửa mặt."
Cố Khách Từ sảng khoái duỗi eo, tóm lại là ngủ trên ghế có hơi cứng, lần sau phải thử một ít biện pháp khác để trêu chọc vị giáo chủ đại nhân đáng yêu này mới được.
"Vào đi."
Tay Hàm Hạ bưng khay cùng đám tỳ nữ nối đuôi nhau mà vào, Cố Khách Từ lập tức nhìn ra trên cái khay kia là một bộ váy của nữ tử cùng với trâm cài, hắn nhướng mày cúi đầu nhìn bộ váy màu vàng nhạt trên người mình, hắn có hơi nể phục năng lực tiếp nhận của Đông Phương Bất Bại.
Hàm Hạ hơi cúi người nói: "Nô tỳ hầu hạ phu nhân rửa mặt, thay quần áo."
"Để đó đi."
Cố Khách Từ thấy tỳ nữ này không có ý định đứng dậy. Lúc này, y mới hiểu Đông Phương Bất Bại cố ý sắp xếp người giúp hắn thay quần áo đàng hoàng, hắn đưa tay che lại ý cười bên môi, quay người lười biếng vươn hai tay, tùy ý Hàm Hạ tiến lên hầu hạ mặc quần áo cho mình.
Y phục trên khay bị tỳ nữ mở ra cẩn thận từng li từng tí.
Ồ, lần này là màu tím à? Màu tím cũng được, khá tôn da ——
Cố Khách Từ nháy mắt mấy cái, mở miệng nói: "Lấy son phấn tới đây."
Hàm Hạ dừng động tác trên tay lại.
Giáo chủ không có phân phó làm việc này thì phải... Nàng nhớ lại hình ảnh khi vị phu nhân này khoác lên mình bộ y phục nhìn không khác nào một chú bướm lả lướt, khiến ngón tay Hàm Hạ khẽ run.