Giang Ninh mang mướp đắng về nhà, mồ hôi ướt đẫm, hai vai đau nhức, nguyên chủ này thật sự lười biếng, nghĩ lại trước khi xuyên không nàng cũng đã từng chịu khổ, ở thời đại vật chất phong phú đó nàng còn có thể mang vác bốn, năm mươi cân đi một đoạn đường, những quả mướp đắng này chưa đến bốn mươi cân mà thân thể nguyên chủ này lại không chịu nổi.
Vừa lắc đầu, nàng vừa đặt mướp đắng vào góc bếp, rồi tiếp tục đi đến chân núi Thanh Phong.
Trước sau nàng đi đi về về khoảng sáu, bảy lần mới dừng lại, lúc này đã là hoàng hôn, Dương Đại Đầu và Liễu Diệp từ ruộng về, thấy một góc bếp đầy mướp đắng, cả người đều không ổn.
"Nương, những thứ này đều là nương hái sao?" Dương Đại Đầu vô thức thốt lên.
Dương Tam Thiết lập tức phủi sạch quan hệ, "Đại ca, ta đã bảo nương đừng hái rồi, là nương không nghe, cứ muốn chơi, không liên quan đến ta, ta đã hái rau dại rất chăm chỉ."
Dương Đại Đầu cúi đầu nhìn thành quả của Dương Tam Thiết, trên mặt cuối cùng cũng có chút an ủi, ánh mắt rơi vào giỏ của Dương Tứ Trang, biểu cảm lập tức cứng lại, "Lão Tứ, ngươi hái cái gì vậy?"
Dương Tứ Trang vô tội chỉ vào Giang Ninh, "Nương bảo ta hái."
Dương Đại Đầu hít một hơi sâu, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Nếu là nương bảo ngươi hái thì thôi vậy." Giang Ninh nói: "Đó là mã đề và bồ công anh, có thể ăn được."
Dương Đại Đầu bất đắc dĩ xoa trán, "Nương, ta biết đó là mã đề và bồ công anh, thầy thuốc trong làng nói, có thể dùng để nấu nước khi bị đau đầu, cảm mạo, nhưng thường thì không ăn những thứ này."
Làng Dung Thụ tuy nghèo, nhưng dựa vào núi lớn, lại có suối hồ, thiên nhiên ban tặng không ít, trước đây cũng có người thử ăn đồ mới lạ, kết quả là không ngon thì cũng bị ngộ độc, nghiêm trọng còn mất mạng.
Từ đó trở đi, mọi người đều ngầm hiểu chỉ hái những loại rau dại và quả dại quen thuộc, những thứ chưa từng thấy hoặc chưa từng ăn thì không ai dám thử. Dù có một hai người thử mà không sao thì cũng không ai dám làm theo.
Giang Ninh biết việc thuyết phục họ chấp nhận rất khó, đành nói với Liễu Diệp: "Ngươi làm thêm cho ta ít mã đề và bồ công anh, ta ăn cái này."
"Nương..." Liễu Diệp nhíu mày, muốn khuyên nhưng thấy Giang Ninh đã quyết định, đành phải đồng ý.
Thấy Liễu Diệp đi nấu ăn, Giang Ninh mới hỏi: "Nhị Đản và Tiểu Nha đâu? Sao muộn thế này còn chưa về?"
"Ta đi tìm xem." Dương Đại Đầu không nói hai lời liền đi ra ngoài, Dương Tam Thiết lập tức chạy theo. Giang Ninh cũng không nghĩ nhiều, quay vào bếp dọn dẹp mướp đắng.
Những quả mướp đắng thối rữa bốc mùi hôi thối, không thể mang đi bán, nhưng hạt có thể làm sạch, rang làm hạt dưa, vừa hay căn nhà này mới đốt lửa, trên đất toàn tro, dùng để chà những quả mướp đắng thối rất tốt.
Nàng bận rộn bên trong, Liễu Diệp tò mò nhìn vào vài lần, nhưng bị mùi hôi thối đuổi đi, vội quay lại làm việc của mình. Giang Ninh bận rộn đến khi nghe thấy tiếng nói của Dương Đại Đầu bên ngoài mới ra khỏi bếp, thấy họ kéo về một đống tre liền vội vàng đến giúp.
Chỉ là nàng vừa đến gần, mấy đứa trẻ đồng loạt nhíu mày. Giang Ninh cũng không nói gì, đợi nàng xử lý xong mướp đắng, xem bọn họ còn chê nữa không!
Bữa tối lại là rau dại nấu đậu, Liễu Diệp chỉ cho vào một quả trứng gà rừng, nàng ấy nhìn Giang Ninh với ánh mắt cẩn thận, sợ bị mắng. Giang Ninh chỉ tập trung vào mướp đắng, cũng không để ý, Liễu Diệp thở phào nhẹ nhõm, vội mang mã đề và bồ công anh đến trước mặt nàng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin