Chương 27: Kim Jong-kook
Tầng bốn toàn nhà SM, trong gian văn phòng tương đối đơn giản.- Kim Sung-won này chính là người vừa rời khỏi công ty chúng ta đấy à?
Một người trung niên nam tử có đôi mắt dài nhỏ, đeo kính cận, cầm bản tài liệu hỏi:
- Vâng thưa chủ tịch.
Người đang trả lời là Han Tae-ho, quản lý cũ của Kim Sung-won, nơm nớp lo sợ trả lời:
- Chỉ là hai năm qua cậu ấy thay đổi rất nhiều, không chỉ ngoại hình, tính cách cũng thế.
- Đảo Dokdo không phải nơi bình thường, là sợi bún tới đó cũng được rèn thành thép.
Người này không phải ai khác chính là Lee Soo-man, chủ tích, người sáng lập ra công ty giải trí SM, với số vốn ban đầu chỉ 200 triệu won đến nay SM Entertainment đã trở thành thương hiệu giải trí thành công nhất Hàn Quốc, góp phần to lớn trong việc quảng bá hình ảnh quốc gia ra nước ngoài, trong quá trình đó công lao của Lee Soo Man phải kể đến đầu tiên.
- Kim Sung-won biết sáng tác ca khúc sao?
Lee Soo-man đặt tài liệu trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhỏ hết sức sắc bén:
- Vâng, cậu ta rất thích sáng tác, có khi thích hơn ca hát, là do Kangta dạy, trước kia cậu ta hay mang theo giấy bút, thi thoảng đang luyện tập cũng ngồi thất thần lẩm bẩm gì đó, sau ghi chép lại, song lần nào đưa bài hát lên cũng bị công ty loại bỏ, chắc là chất lượng không tốt.
Han Tae-ho trước mặt Lee Soo-man không khác gì chuột đối diện với mèo, đầu cúi xuống, không dám nói thừa một câu nào, không hiểu chủ tịch sao đột nhiên gọi mình lên đây? Muốn mình gọi Kim Sung-won quay về, chuyện này khó, năm xưa chính chủ tịch "bỏ rơi" cậu ta, có lẽ chủ tịch không nhớ nổi một nghệ sĩ bé nhỏ như vậy, nhưng Kim Sung-won mà quên được thì hắn đi đầu xuống đất.
Một lúc sau Lee Soo-man phất tay:
- Không có chuyện gì nữa, ra đi, quản lý đám thực tập sinh cho thật tốt.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Han Tae-ho thầm thở phào, đi lui ra, đóng cửa phòng vào mới thở phào, cái lưng hơi cong cũng ưỡn thẳng lên, mỗi lần nói chuyện với chủ tịch, hắn phải lấy 120% tinh thần, cẩn thận hơn đi trên bàn chông, nói chuyện xong thì mệt hơn cả một ngày làm việc.
Không đi thang máy mà đi bộ trở về tầng 3, để có thời gian khôi phục tinh thần, vừa qua chỗ rẽ thì gặp một nhóm thực tập sinh nữ, nhìn là biết chuẩn bị sang lớp học khác, đồng loạt đứng sang bên nhường đường cho hắn.
Han Tae-ho đi qua rồ, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại, chỉ một nữ sinh buộc tóc thành hai cai sừng hai bên, hỏi:
- Seo Ju-hyun phải không?
- Vâng thưa trưởng phòng Han.
Seohyun không biết sao trưởng phòng Han lại hỏi tới mình, đứng lại lễ pháp trả lời:
Han Tae-ho ra hiệu cho những thực tập sinh khác đi tiếp:
- Là em gái của Sung-won?
- Vâng ạ.
Seohyun hơi ngẩn ra:
- Ừ, trước kia tôi là quản lý của Sung-won, nếu có gì khó khăn tới tìm tôi.
Han Tae-ho giải thích qua, sau đó rời đi:
Seohyun cũng ngạc nhiên, trước kia chưa bao giờ nghe Kim Sung-won nhắc tới trưởng phòng Han là quản lý cũ của mình.
Chuyện Seohyun bị trưởng phòng Han gọi lại nhanh chóng lan đi, YoonA đi tìm Seohyun hỏi:
- Seohyun, trưởng phòng Han tìm em chuyện gì thế?
- Không có gì, thì ra trưởng phòng Han là quản lý cũ của Sung-won oppa.
- Thật sao?
Yoona tròn mắt chốc lát reo lên:
- Thế thì sau này chúng ta không sợ bị đám tiền bối bắt nạt nữa, ai bắt nạt đi tìm Trưởng phòng Han tới tính xổ.
Seohyun lắc đầu, nghĩ đáng lẽ không nên nói cho YoonA unnie mới đúng.
…..
Thời tiết ở đảo Jeju càng lúc càng nóng, Kim Sung-won phải mua thêm rất nhiều thiết bị giám sát điện tử, để nhân viên theo dõi tình hình của đàn lợn, thế là khoản tiền vừa kiếm được từ bán bài hát lại bay đi vèo vèo, Kim Sung-won hơi hối hận, nếu không khởi nghiệp, lúc này y đã có kha khá tiền dằn túi rồi, bây giờ nó như cái động không đáy, ném bao nhiêu tiền vào cũng hết, mà không ném vào thì công sức trước đó đổ sông đổ biển.
Đầu tháng 7, ngày quay X-Man tập 14, Kim Sung-won vội vàng từ đảo Jeju trở về, đây là lần đầu tiên y tới muộn.
- Sung-won, tưởng cậu không về kịp đấy, có con lợn nào bị bệnh hả?
Kang Ho-dong đùa:
- Xin lỗi, xin lỗi mọi người.
Kim Sung-won cúi người xin lỗi khách mời trong phòng chờ, lần lượt chào hỏi đám Lee Ji-hyun, Yoon Eun-hye, đột nhiên phát hiện một nam tử vạm vỡ nhưng thái độ có chút "rụt rè" đứng một chỗ:
- Jong-kook hyung.
Trước đó tới công ty Kim Jong-kook bàn chuyện bài hát, bọn họ đã gặp nhau một lần.
- Sung-won, cám ơn bài hát của cậu.
Kim Jong-kook mỉm cười đưa tay ra, giọng hắn hoàn toàn tương phải với thể hình như gấu kia, rất nhiều người lần đầu gặp mặt nghe hắn nói mà giật mình:
- Không nhờ Jong-kook hyung bài hát không được biết tới như vậy, là tôi phải cám ơn anh mới đúng.
Kim Sung-won bắt tay hắn, kinh ngạc thốt lên:
- Oa, Jong-kook hyung, tay anh phải to bằng đùi Jae-suk hyung đấy..
Mọi người đều bật cười, tuy tay Kim Jong-kook rất to, nhưng nói bằng đùi Yoo Jae-suk thì hơi quá đáng, Yoo Jae-suk không giận, bọn họ hay làm thế trước khi ghi hình, để nhanh vào trạng thái làm việc, đồng thời để khách mời dễ dàng hòa nhập.
- Ok, tất cả chuẩn bị nào, năm phút nữa ghi hình.
Park PD vào phòng thông báo, dặn Kim Sung-won:
- Sung-won, tranh thủ đọc lời thoại đi, cố gắng đừng phạm sai lầm.
- Vâng thưa PD.
Kim Sung-won cáo lỗi, chui vào góc phòng tranh thủ học thuộc nội dung ghi hình hôm nay:
Vẫn là lời giới thiệu mở đầu quen thuốc, điệu bộ hài hước "vứt bỏ hết sĩ diện" của ba người Kang Ho-dong mau chóng khơi lên bầu không khí của trường quay.
- Anh ấy cuối cùng đã comeback rồi, cùng với album mới trở lại với chúng ta.
Yoo Jae-suk nhìn Kim Jong-kook giới thiệu:
Kim Jong-kook đi lên gật đầu chào, sau đó hát một đoạn trong bài Feeling.
Còn đang hát dở, Yoo Jae-suk đã cắt ngang:
- Trước kia tôi đi nghỉ mát, tới một nơi rất nhiều muỗi, kêu suốt ngày làm người ta phát bực, mọi người biết không, mãi về sau mới biết có người đang phát bài hát của Kim Jong-kook.
Ba năm qua đây là lần đầu tiên tham gia một show tạp kỹ, Kim Jong-kook không quen với kiểu đùa này, nhìn Yoo Jae-suk đang bắt chiếc giọng mình hát nheo nhéo vô cùng khó nghe.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này không tiện động thủ, Jong-kook hyung, em biết địa chỉ nhà Jae-suk hyung.
Kim Sung-won tới bên cạnh Kim Jong-kook "nói nhỏ", nhưng bị cả phòng nghe thấy:
Mọi người vừa thu lại tiếng cười lần nữa cười ầm ĩ, Yoo Jae-suk run rẩy không hát nữa, tuyên bố hôm nay ngủ lại đài truyền hình.
Kết thúc ghi hình, Kim Sung-won bây giờ không cần ở lại giúp nhân viên công tác thu dọn nữa, chuẩn bị về sớm nghỉ ngơi thì Yoo Jae-suk bảo:
- Sung-won, cùng đi ăn một chút đi.
- Được, có điều Jae-suk hyung trả tiền nhé.
Kim Sung-won bây giờ là tên "ăn mày" nổi tiếng rồi, Yoo Jae-suk hậm hực nói:
- Biết rồi.
Xuống dưới lầu Kim Sung-won mới biết Yoo Jae-suk còn hẹn cả Kim Jong-cook nữa, ba người bọn họ tới quán ăn nhỏ gần đó.
- Gọi mấy món thanh đạm ấy, Jong-kook không ăn món chiên rán đâu.
Yoo Jae-suk dặn Kim Sung-won không hề có ý thức ăn chực cầm thực đơn gọi món:
- Không phải chứ, trông Jong-kook hyung khỏe thế mà?
Kim Sung-won nhìn cánh tay cuồn cuộn của Kim Jong-kook:
- Không sao.
Kim Jong-kook hiển nhiên còn không quen lắm với sự thân cận của Kim Sung-won, có chút ngại ngùng nói:
- Jong-kook muốn sống tới 200 tuổi mà.
Yoo Jae-suk đùa:
- Cám ơn cậu lần nữa Sung-won.
Kim Jong-kook nâng chén rượu lên mời:
- Jong-kook hyung, anh làm vậy em rất không quen, em đang định khi nào bị người ta bắt nạt nói là em trai của anh.
Trước khi thân thiết với nhóm Yoo Jae-suk, Kim Sung-won cũng là người có phần dè dặt giao tiếp, nên rất biết điều hòa không khí.
Kim Jong-kook mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tùy ý hơn nhiều.
Uống vài chén rượu, Yoo Jae-suk thở dài:
- Jong-kook từ khi hát solo phát triển không dễ dàng ..
Cái này không cần Yoo jae-suk kể, riêng từ quãng thời gian album solo đầu tay phát hành năm 2001, phải mất ba năm mới có được album thứ hai, không nói tới có kẻ làm khó, không nói tới album đầu thất bại, chỉ riêng quãng thời gian ba năm đủ thấy Kim Jong-kook kiên trì không dễ dàng.