*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại truyện Chi Chi
1.
Tôi tên Chi Chi, từ nhỏ đã học nghề với sư phụ dạy nghề làm giấy.
Sư phụ đối xử với tôi rất tốt, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Người nói, trước năm mười tám tuổi, nếu tôi có thể làm cho mình một trăm người giấy thế thân không trùng nhau, coi như được tốt nghiệp.
Tôi người nhỏ, nhưng ý chí cao, mỗi ngày đều suy nghĩ như thế nào mới có thể sớm ngày tốt nghiệp.
Nhưng gấp giấy thì dễ, vẽ mặt thì khó.
Một trăm thế thân người giấy không trùng lặp cũng không phải dễ dàng làm ra như vậy.
Thế nên tôi tự làm một loại giấy bùn mỏng mềm dẻo từ bùn vàng.
Thứ này mềm và dẻo, dùng để sao chép khuôn mặt vô cùng tốt.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi ra ngoài đi dạo, nhìn thấy khuôn mặt nào hợp ý liền tìm mọi cách lấy cho bằng được.
Hàng xóm láng giềng chẳng ai là không sợ tôi.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người.
Trước khi tôi mười tám tuổi, cuối cùng tôi đã làm xong chín mươi chín người giấy.
Chỉ còn thiếu một người là tôi có thể tốt nghiệp.
Nhưng đúng lúc này, tôi lại bị bí ý tưởng.
Người giấy cuối cùng tôi cứ chậm chạp vẽ không ra khuôn mặt thích hợp.
Sau nhiều ngày mặt ủ mày chau, tôi quyết định ra bãi tha ma một mình để thử vận may.
Vừa đến đó, tôi đã hối hận.
Không khí toàn mùi chết chóc đầy trời làm cho người ta không thở nổi, tôi vừa mới chuẩn bị đi, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.
Theo mùi hương ấy, tôi thấy một con nhộng ve khổng lồ cả người phát ra ánh sáng.
Là một kẻ tham ăn thâm niên, tôi cũng coi như nếm thử đủ món ăn dân dã ở thôn quê, liếc mắt một cái liền nhận ra vật này không tầm thường.
Vì thế, tôi nhanh tay lẹ mắt nhét vật đại bổ này vào trong miệng.
Vừa mới chuẩn bị nhai kỹ nuốt chậm, tinh tế thưởng thức lại không ngờ tới thứ này giống như là rất quen đường, trượt thẳng vào trong bụng của tôi.
Haiz!
Chán ghê!
Nghĩ xem tôi đường đường là chuyên gia giới thịt rừng, thế mà lại giống "Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm" ăn như hổ đói, thật sự là phung phí của trời!
Tiếc nuối, tự trách...
Đột nhiên, trong một đống khuôn mặt người chết quá đỗi bình thường, tôi thoáng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú như trăng sáng.
Khuôn mặt này chỉ lẳng lặng nằm đó, giống như một bức tranh tuyệt mỹ, rạng rỡ phát ra ánh hào quang.
Tôi như nhặt được bảo vật, móc ra giấy bùn mỏng sao chép khuôn mặt này lại.
Nhưng ngay khi tôi hài lòng chuẩn bị về nhà, chủ nhân khuôn mặt kia tỉnh lại, còn giữ chặt mắt cá chân của tôi.
Mặc dù lòng đầy sợ hãi, nhưng sư phụ thường nói:
Làm người giấy, là làm ăn với người chết, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp Phù Đồ.
Tôi căn cứ vào tinh thần nghề nghiệp, cứu thiếu niên ấy trở về.
Không ngờ rằng anh ấy không có chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày thì đỡ rồi.
2.
Sau khi thân thể khỏe lại, thiếu niên có thể muốn báo ân, đối xử với tôi rất ân cần.
Tôi cùng lắm mới ho nhẹ một tiếng, anh ấy lập tức tự tay sắc thuốc cho tôi, còn thổi nguội đút tôi uống.
Tôi chỉ hơi tham ăn một chút, mỗi ngày anh ấy đều xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn, còn khom người ủ rượu, lập kỷ lục lâu nhất liên tục năm mươi ba ngày nấu một trăm năm mươi chín món ăn không trùng lặp.
Những ngày này, anh ấy đã vì tôi làm những chuyện lãng mạn.
Dần dần, tôi phát hiện mình đối với anh ấy sinh ra một tình cảm không bình thường.
Ngay khi tôi muốn thẳng thắn thổ lộ cõi lòng với anh ấy, anh ấy ngã bệnh.
Mấy ngày đó, anh ấy sốt cao không giảm, mê sảng hết đợt này đến đợt khác.
Tôi cũng nhờ đống từ ngữ đứt đoạn, không rành mạch của anh ấy mới dần dần chắp vá ra toàn bộ quá trình câu chuyện.
Thì ra, anh ấy đúng là một thiếu niên Miêu Cương thành thục vu cổ, trăm người chọn một.
Mà đêm đó trên bãi tha ma, thứ tôi ăn cũng không phải nhộng ve gì, mà là Sinh Tử Cổ của anh ấy.
Nhờ phúc của tôi, thời gian còn lại của anh ấy đã không còn nhiều, chỉ có gieo tình cổ sống chết có nhau của Miêu Cương bọn họ cho tôi thì anh ấy mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng thế thân của tôi hết lần này lại lần khác ngăn cản anh ấy hạ cổ tôi, khiến cho anh ấy tức sắp chết rồi!
Sau khi biết sự thật, tôi đau lòng không thôi.
Hận không thể khóc uống hết rượu, để anh ấy hạ cổ một lần cho xong.
Sau khi suy nghĩ lại, tôi lại đổi ý.
Tôi đã nhìn trúng chàng trai Miêu Cương này nhưng nhất định không thể dùng phương thức “nhường nhịn” để giúp anh ấy được.
Chàng trai Miêu Cương thành thục thuật vu cổ, tôi đương nhiên là tin tưởng anh ấy!
Vì thế, tôi quyết định án binh bất động, học dáng vẻ của anh ấy làm đồ ăn ngon.
Có đôi khi hứng lên, cũng sẽ học theo anh ấy nhảy một đoạn vũ đệu Miêu Cương để anh ấy vui vẻ.
Dần dần, trong lòng tôi lại khôi phục cảm giác ngày xưa.
Mà tôi, cũng đang âm thầm cầu nguyện.
Cầu nguyện cổ trùng của anh ấy có thể nhiều hơn người giấy của tôi một chút.
Cho dù nhiều hơn một con cũng tốt.
3.
Vài ngày sau, thiếu niên mang một đôi mắt đỏ hoe, tặng tôi bộ trang phục tân nương của Miêu Cương.
Trên quần áo đỏ tươi, hoa văn thêu tay trông rất sống động.
Làn váy lay động theo gió, cũng khiến tâm hồn tôi rung động.
Ôm bộ váy cưới mà người trong lòng tự tay làm cho mình, tôi thiếu chút nữa nhịn không được, muốn gả cho anh ấy ngay lập tức.
Nhưng tôi biết, bây giờ còn chưa phải lúc.
Chỉ có thể cố nén nội tâm kích động, nhẫn tâm đem quần áo khóa vào trong tủ.
Từ đó về sau mỗi một ngày, tôi đều đang hy vọng, hy vọng......
Mong cố trùng của anh ấy sớm quật hết thế thân của tôi.
Mong anh ấy sớm ngày gieo tình cổ sinh tử gắn bó.
Nhưng tôi mong ngóng ngày đêm, lại hóa ra chờ đợi đến việc anh ấy dùng “nhan sắc” dụ dỗ tôi.
Thời khắc thử thách tôi đã đến.
Tôi đè nén nội tâm xúc động, kiên trì cùng anh ấy nhảy múa một đêm, hoàn toàn không dám nhìn đôi môi đỏ mọng ấy.
Người trong lòng của tôi, anh lại thất bại nữa rồi.
4.
Trải qua chiến dịch ấy, bên này tôi nhịn đến sắp rơi lệ, anh ấy bên kia lại hoàn toàn buông bỏ.
Gần đến thời hạn chót, anh ấy bỗng hạ quyết tâm phải đi.
Tôi biết, anh ấy đến cùng đấu không lại tôi!
Nếu không ra tay, người trong lòng tôi sẽ thành người chết.
Tôi rốt cục quyết định không che giấu thực lực, anh ấy lại còn thắc mắc tôi rốt cuộc có bao nhiêu thế thân.
Nếu anh ấy hỏi, tôi đương nhiên thẳng thắn trả lời.
Trong lòng tôi rất rõ ràng, anh ấy chỉ còn lại một con tình cổ cuối cùng.
Mà tôi, còn tận bốn người giấy thế thân chưa dùng.
Tôi u sầu cả đêm, nghĩ ngợi đến hừng đông cuối cùng mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Ngày hôm sau, tôi lấy trang phục tân nương quý báu trong ngăn tủ, tỉ mỉ trang điểm một phen rồi mặc lên người.
Lúc ra cửa, lại cắn răng hung hăng đυ.ng vào cửa phòng hai con.
Lúc này tôi mới làm hỏng cả ba con thế thân.
Khi xác định mình chỉ còn một thế thân cuối cùng, tôi thừa dịp thiếu niên còn đang mê man, len lén đem tình cổ cuối cùng hạ trên môi hắn.
Sau đó đóng cửa lại, một mình đi lấy rượu dưới tàng cây lê.
Uống hết vò rượu kia, thế thân của tôi cũng đã dùng hết.
Mà anh ấy thì vẫn còn một con tình cổ.
Thừa dịp say rượu, tôi làm chuyện mà xưa nay đã muốn làm nhưng chưa dám.
Một khắc kia hôn lên môi anh ấy, tôi cuối cùng nghe thấy tiếng lòng mình nhảy nhót:
“Thiếu niên Miêu Cương kia, anh là của tôi rồi đấy nhé....."
—————— ——————
Cuối tuần nhẹ nhàng, ngọt ngào. Chúc các bác iu đọc truyện vui, thư giãn.
Hẹn các bác ở bộ truyện sắp tới, hứa hẹn rất hay ho =))))))