Sinh Tử Cổ Tình

Chương 1

1.

Bãi tha ma lúc nửa đêm, thần bí lại an tĩnh.

Tôi nằm trong đống thi thể, tập trung dùng mùi người chết và máu đầu tim để luyện cổ.

Bỗng nhiên, ở nơi xa vang lên một tràng cười nghe như tiếng chuông đồng.

“Hehehe.”

m thanh giòn tan, mang theo sự linh động mà chỉ thiếu nữ mới có, hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí ngập tràn sự chết chóc này.

Tiếng cười càng ngày càng gần, trái tim tôi như nhảy lên tận cổ họng.

Thuật luyện cổ, nguy hiểm mà cũng phải lén lút làm, kiêng kị nhất là bị người khác quấy nhiễu.

Lúc này, cổ trùng đã bò ra từ bụng tôi, đang yên tĩnh nằm trước ngực hút máu đầu tim nóng hôi hổi.

Tôi trong chốc lát không thể động đậy, chỉ có thể nín thở ngưng thần, cố hết sức hòa thành một thể với thi thể khắp núi đồi.

Không ngờ, một khắc sau, tôi chỉ cảm thấy sương mù dày đặc đang che dấu bản thân giống như bị xé mở một lỗ hổng lớn.

Một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn không biết từ nơi nào nhảy vọt ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phần ngực lộ ra bên ngoài của tôi.

"Cái gì thơm dữ vậy?"

Theo một tiếng khen ngợi từ đáy lòng, ngực tôi chợt lạnh, một bàn tay mềm mại tinh tế như chuồn chuồn lướt qua ngực tôi.

Cổ trùng một giây trước còn đang tham lam hút máu, giây sau đã bị người ta cầm lên, lấy tốc độ như sét đánh nhét con cổ trùng vào cái miệng nhỏ anh đào, một miếng ăn hết cả.

Chờ đến khi tôi kịp phản ứng, cổ trùng đã vô cùng nhanh nhạy trượt theo cổ họng chui vào trong bụng thiếu nữ kia mất rồi.

Biến cố bất thình lình khiến tôi vô cùng sốc.

Đó là cổ sinh tử của tôi đấy!

Giống cổ thượng đẳng trăm năm khó tìm, tự mang hương thơm, rất khó thuần phục.

Từ khi sinh ra, tôi đã dùng máu đầu tim cùng cơm trong bụng mỗi ngày để nuôi lớn nó.

Khó khăn lắm nó mới lớn, lại bị con nhỏ không ra gì chẳng biết từ đâu xuất hiện này nuốt chửng!

Lúc này, cô gái ấy lại còn làm vẻ mặt ảo não sờ sờ bụng của mình, vừa thè lưỡi vừa thấp giọng tiếc nuối nói: "Hả? Chẳng nếm ra vị gì cả..."

2.

Bản mệnh của cổ bị ăn, nếu còn không mau nghĩ cách, tôi cũng không sống lâu được nữa mất!

Thế nhưng thân thể của tôi tạm thời không nhúc nhích được, mà con nhóc tham ăn kia lại còn chưa thôi dùng ánh mắt nóng bỏng không kiêng nể gì của mình quét qua quét lại trên mặt tôi.

Một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như nước mùa xuân nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của tôi, miệng anh đào nhỏ nhắn thốt ra mấy tiếng: "Chậc chậc............... Da mặt này thật không tồi!"

Tôi không biết vì sao, thân thể theo bản năng căng thẳng, đã thấy cô nhóc móc từ trong ngực ra một tờ đất sét giấy mỏng mềm mại có thể nhào nặn, không nói hai lời đắp thẳng lên mặt tôi.

Sau một hồi vỗ vỗ đập đập, cô ấy cẩn thận từng li từng tí xé giấy bùn trên mặt tôi xuống.

"Tuyệt vời!"

Theo âm cuối cảm thán vang lên, tôi chỉ cảm thấy mặt của mình giống như bị người ta cất vào trong một cái túi.

Sau khi trải qua một quá trình thao tác nước chảy mây trôi, thiếu nữ vỗ vỗ tay, xoay người định rời đi.

Tôi thầm nghĩ, "Không ổn rồi!"

Cổ sinh tử kia vẫn còn trên người cô nhóc, nếu cứ để cô ấy đi như vậy, tôi hẳn phải chết không phải nghĩ ngợi gì nữa!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi dùng hết sức lực toàn thân, rốt cục miễn cưỡng di chuyển được một bàn tay, nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu nữ.

Giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai vang khắp cả bãi tha ma.

"Có maaaaaaaaaaaaa..............."

Tôi vừa mới khôi phục được một tia nguyên khí lại bị tiếng la hét này làm cho tan thành mảnh nhỏ.

Lúc này đây, tôi thật sự hôn mê bất tỉnh.

3.

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy trong sự mơ màng.

Còn chưa mở mắt ra, liền nghe thấy có hai thanh âm như chim hoàng bằng ở bên tai tôi ríu ra ríu rít:

"Noãn, cô nói xem, hắn đã chết hay chưa?"

"Chắc là chết rồi đấy, cô nhìn mặt hắn, giống như đã chết mấy ngày vậy."

"Cảm giác không giống lắm? Cô ngửi xem…hắn cũng không bốc mùi, thậm chí cơ thể còn tự toả mùi thơm nữa.”

"Theo lý mà nói thì không ư hử gì hẳn là đã chết…”

"Vậy nhỡ hắn đột nhiên tỉnh lại, phải làm sao bây giờ?"

Thảo luận đến đây, hai con chim hoàng bằng không hẹn mà cùng do dự một lát.

Đột nhiên, một âm thanh thiếu nữ ồn ào quen thuộc chậm rãi mở miệng nói:

"A...Hay là, chúng ta lại tặng hắn thêm một nhát chém nữa?"

Một âm thanh từ người khác như đang ngẫm nghĩ, một lúc sau liền nhẹ giọng nói:

"Đều nói quỷ sợ kiếm gỗ đào, không biết xác chết vùng dậy có sợ hay không?"

Sau đó, thanh âm quen thuộc không phụ kỳ vọng lần nữa vang lên:

"Thử một chút không phải sẽ biết sao!"

Tôi nghe đến đây cảm thấy thật cạn lời, cũng không muốn giả vờ ngủ nữa.

“Khụ khụ khụ..."

Sau một trận ho khan đầy giả tạo, tôi không thể không "tỉnh lại".

4.

Vừa mở mắt ra, chỉ thấy hai thiếu nữ trẻ tuổi, vẻ mặt tò mò tiến đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm loạn xạ như đang xem kính Tây Dương.

*Kính Tây Dương là một thứ đồ giải trí giống như hộp đựng tranh, phía trên có một kính lúp, có thể thao tác để xem hình ảnh phóng to trong hộp tối dựa trên các nguyên lý quang học. Cụm từ này cũng có nghĩa là xem trò vui, hóng hớt.

Lần đầu tiên bị người ta coi như đồ vật mà đánh giá từ trên xuống dưới, trong khoảng thời gian ngắn tôi bỗng thấy hơi quẫn bách.

Đang muốn phá vỡ cục diện xấu hổ này thì thiếu nữ xinh đẹp đứng lên tự giới thiệu trước.

Lại chẳng ngờ, vừa mở miệng suýt chút nữa làm cho tôi gục ngã!

"Tôi là Chi Chi, là ân nhân cứu mạng của anh, tối hôm tôi đã qua cõng anh từ bãi tha ma trở về đây.”

Tôi hận không thể trợn trắng mắt tại chỗ.

Trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế!

Còn chưa nói đến, rõ ràng là cô nhóc này không chỉ hại tôi không thể luyện thành cổ vương, mà còn khiến tôi cả người đều bị nội thương.

Thế mà lại không biết xấu hổ, khoác lác tự xưng ân nhân cứu mạng của tôi.

Tôi tức gần chết, đành phải sử dụng chiến thuật nhắm mắt một lần nữa.

Trong lòng tôi nhanh chóng tính toán nên ứng phó với tình cảnh tiếp theo như thế nào.

Người luyện cổ mất đi cổ sinh tử, tương đương với mất nửa cái mạng.

Trong vòng trăm ngày, nếu không thể gieo tình cổ sống chết gắn bó với con nhóc không biết trời cao đất rộng này, tôi hẳn phải chết không còn gì bàn cãi nữa.

Nghĩ đến chuyện này, tôi quyết định ổn định cục diện trước, sau đó thừa dịp tự cứu mình.

5.

Thông minh như tôi, rất nhanh đã nghĩ ra một cách hay.

Tôi làm bộ nhu nhược không thể tự lo cho mình, ở trên giường không ngừng ho khan, cô nhóc tên Chi Chi kia quả nhiên mắc mưu, còn có ý tốt lại đây vuốt ngực cho tôi.

Tôi nắm lấy cơ hội, phun thẳng một ngụm máu đã ngậm lâu trong miệng lên gương mắt trắng nõn, mịn màng của cô ấy.

Sau khi hoàn thành động tác ưu nhã này, tôi thuận thế kiệt sức, giả bộ hôn mê.

Nhắm mắt lại, còn không quên len lén nhìn về phía gương mặt tràn đầy vết máu kia, cười cười một cách kỳ quái.

Bởi vì… tôi đã sớm hạ cổ ở trong máu.

Cổ tình Miêu Cương, tàn nhẫn vô cùng, đã dính chắc chắn là trúng cổ!

Nhìn lượng máu trên mặt cô nhóc này, muốn không trúng là chuyện rất khó!

Tôi cho rằng mình nắm chắc phần thắng, lại thấy Chi Chi không thèm để ý, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt.

Máu dư liền lập tức biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.

Tốc độ cực nhanh, dọn dẹp sạch sẽ, làm cho tôi hết sức nghi ngờ có phải cô nhóc này ở trước mắt tôi mà đổi một khuôn mặt khác hay không.

Tôi khϊếp sợ không thôi, bên kia Chi Chi lại giống như không có việc gì, cúi người, chồm về trước, ngữ khí ân cần nói với tôi:

"Sao vậy? Lại sắp chết sao?"

Sắc mặt tôi xanh mét nhìn về phía khuôn mặt hồng hào của cô ấy, biết mình đã thất bại.

Sau nửa giây chán nản, tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng:

Thiếu niên Miêu Cương thành thục thuật vu cổ, tuy sẽ có lúc thất bại, nhưng vấn đề không lớn.

Cố lên!

6.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, tôi đã bắt đầu tính toán phải làm như thế nào để lợi dụng Chi Chi.

Trùng hợp, Chi Chi vừa vào cửa đã đứng đó đánh tiếng ho nhẹ hai cái.

Tôi chợt có một ý nghĩ, lập tức hóa thân thành một người Miêu Cương lớn tuổi, tóc bạc đầy đầu.

Tay cầm một gốc cỏ của người Miêu theo, vẻ mặt hiền từ, dịu dàng nói với thiếu nữ trước mặt:

"Đây chính là một bảo bối, Miêu gia chúng ta đời đời đều dùng nó trị ho khan."

Chi Chi thấy tôi ân cần như vậy, ánh mắt sáng ngời ngời.

Tôi nhanh tay lẹ mắt đập nát cây cỏ Miêu trong tay.

Chi Chi lấy nước nóng qua để tôi pha ra một chén đầy, tôi không quên cẩn thận thổi thổi rồi mới chầm chậm từng chút đưa tới bên miệng cô ấy.

Có lẽ là bị cảm động bởi sự chân thành của tôi, Chi Chi chớp chớp đôi mắt to trong suốt, uống cạn sạch chén thuốc ngay trước mặt tôi.

Cả ngày, tôi đều ân cần cẩn thận quan sát sự thay đổi của Chi Chi.

Cơn ho của cô ấy quả thật đã đỡ hơn.

Nhưng dấu hiệu tôi chờ mong lại chậm chạp không chịu xuất hiện.

Cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, tôi mới đành thừa nhận:

Cổ tôi lén hạ vào Miêu dược lại thất bại rồi.

7.

Ngày thứ ba, tôi không tin tà ma.

Đầu tiên tôi khóc lóc, cố tình để nước mắt rơi vào trong đĩa.

Vừa nhìn thấy Chi Chi, tôi liền làm bộ nhớ nhà, liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Mặc kệ mất mặt, tôi kéo tay của cô ấy lau cái mặt lấm lem nước mắt của mình.

Nhưng tay của cô ấy đã sắp lau đến đầu tôi đầy sao mà một tí dấu hiệu trúng cổ cũng không có.

Đến cuối cùng, tôi không thể không thừa nhận lần nữa: mình lại thất bại rồi.

Càng buồn cười chính là: thậm chí ngay cả nguyên nhân hạ cổ nhiều lần thất bại tôi cũng không rõ lắm.

Cuối cùng, tôi không thể ngồi yên một chỗ nữa, quyết định âm thầm điều tra một phen.

8.

Vì thế, vào một buổi tối trời cao mây đen che phủ ánh trăng, nhân lúc Chi Chi cùng chị em tám chuyện, tôi lén lút lẻn vào phòng riêng của cô ấy.

Vừa đẩy cửa ra, không đợi tôi phản ứng, một "thứ khổng lồ" cao bằng một người liền đánh úp về phía tôi.

Tôi tay mắt lanh lẹ dùng sức ngăn lại, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, "thứ khổng lồ" lên tiếng ngã xuống đất.

Tập trung nhìn kỹ, thế mà lại là một người giấy!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục thăm dò.

Nhưng sau khi thấy rõ mặt người giấy, không nhịn được kêu lên một tiếng thất thanh: “A…”

Rất nhanh, Chi Chi bị tiếng hét của tôi kéo qua đó.

Cô ấy nhìn người giấy trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng hồng bỗng đỏ lên.

Tôi tự biết đuối lý, vội vàng nắm lấy cơ hội chỉ vào khuôn mặt giống hệt tôi trên mặt đất kia trước, tức giận nói: "Cô... cô... cô là đồ biếи ŧɦái!"

Thấy tôi kích động như thế, mồm miệng không chịu thua ai, Chi Chi đỏ bừng mặt, sốt ruột giải thích:

"Anh... anh... anh... đừng hiểu lầm, tôi làm nghề bán giấy vô cùng chân chính! Đây…đây chỉ là thế thân của tôi mà thôi!”

Tôi làm ra vẻ bất đắc dĩ, oán thầm nghĩ: [Hừ…Trong phòng riêng giấu người giấy khổng lồ giống tôi như đúc thế này, xem cô còn ngụy biện như thế nào.]

Chi Chi vừa thẹn vừa gấp, giọng điệu như sắp khóc liên tục giải thích với tôi:

"Không tin anh có thể đi hỏi thăm, sư phụ tôi là người làm giấy nổi tiếng. Tôi từ nhỏ học làm người giấy, sư phụ nói, trước năm mười tám tuổi, nếu tôi có thể làm một trăm người giấy thế thân không giống nhau thì coi như tôi được tốt nghiệp.”

“Đêm đó, tôi ra bãi tha ma chính là muốn đi tìm "mặt". Trong một đống thi thể, chỉ có khuôn mặt của anh đẹp một chút, tôi liền mượn mang về đây. Mất công mấy buổi tối, mới làm thành người giấy này."

Nghe Chi Chi nhắc tới đêm đó, tôi nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, trợn tròn mắt nhìn về phía cô ấy.

Cô ấy bị tôi nhìn có hơi chột dạ, khúm núm nói:

"Chuyện đó... tôi trộm mặt của anh, anh tức thì tức, nhưng xin đừng làm hỏng người giấy của tôi! Làm một người giấy cũng không dễ dàng gì, huống hồ… tôi còn cứu anh một mạng đấy nhé.”

Thật đúng là tự rước bực vào người!

Tôi tức giận đến thiếu chút nữa là nổ tung tại chỗ, lại không cẩn thận nắm được một điểm mấu chốt!

Cô nhóc này nói, cô ấy làm cho mình rất nhiều người giấy thế thân!

Bảo sao mỗi lần tôi hạ cổ đều thất bại, thì ra là có thế thân thay cô ấy gánh!

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi bật cười.

Nghĩ đến tình huống của mấy ngày nay, tâm trạng lập tức sôi sùng sục!

Tốt lắm!

Tôi lại muốn xem xem, đến cuối cùng là thế thân của cô nhóc này nhiều, hay là tình cổ của thiếu niên Miêu Cương tôi đây nhiều hơn?

9.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu chuỗi ngày dùng cổ tự cứu mình.

Để thuận tiện giành chiến thắng về số lượng, cũng để hợp lý hóa lý do để ở lại nhà Chi Chi, tôi chủ động nhận nhiệm vụ nấu cơm.

Hôm nay, tôi cố ý xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, mỉm cười nói với Chi Chi:

“Tôi nấu đồ ăn ngon cho cô!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cô nhóc trời sinh tính tham ăn Chi Chi này nghe thấy thế thì hai mắt lập tức ánh lên đầy những sự mong chờ.

Tôi dùng tài bếp núc mười tám năm của mình, nấu từng món ngon Miêu Cương hương thơm lừng bày lên bàn bàn ăn.

Chi Chi nuốt nước miếng, cảm thán nói:

"Oa! Thơm quá! So với con sâu lớn lần đầu tiên nhìn thấy trên người anh còn thơm hơn!"

Mặt tôi đầy những vạch đen, tiếc thương nhớ về con cổ sinh tử đáng thương của mình.

Hoàn hồn lại, Chi Chi đã dọn hơn gần nửa các món ngon trên bàn.

Sau khi liên tục 53 ngày làm 159 món ăn không trùng lặp, Chi Chi rõ ràng béo lên một vòng nhưng ẫn không có dấu hiệu khác thường nào.

Còn tôi thì không thể không thừa nhận, tự mình cảm thấy hơi hoảng.

Nhưng tính toán số cổ còn lại trong tay tôi thì tôi cũng không quá để ý.

Không sao, 53 con thôi, coi như vẩy nước cho không đi.