Nghề Thợ Hồn

Chương 3

18.

Nửa năm sau.

Lại là vào một đêm tĩnh mịch yên ắng khác, đột nhiên có người đến gõ cửa nhà tôi.

Từ lâu lắm rồi tôi không được ai nhờ giúp đỡ nên tâm trạng không tránh khỏi có hơi kích động, ngay cả tốc độ mở cửa cũng nhanh hơn rất nhiều.

Người ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo choàng đen.

Hắn ta đội một cái nón rộng vành, nửa khuôn mặt đều bị che khuất đi.

Giọng nói của hắn ta lạnh đến sởn da gà.

Hắn vừa mở miệng đã khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

“Tôi muốn dung hợp linh hồn.”

Dung hợp linh hồn.

Là dung hợp linh hồn đó!

Phải mất hai lần thầm nhẩm lại trong đầu tôi mới ổn định lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.

Đó là việc dung hợp linh hồn đã thất truyền từ lâu trong nghề thợ hồn chúng tôi đấy!

Nhưng mà không phải sư phụ đã từng nói rằng ngay cả sư phụ cũng chưa từng chứng kiến hay sao?

Hôm nay thế quái nào lại có người tìm đến cơ chứ?

Trong lòng tôi sớm đã vô cùng hoang mang.

Thế nhưng quy tắc hành nghề đã nói: khách hàng tìm đến cửa, thợ hồn bắt buộc phải tiếp đón.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, đồng thời âm thầm cầu nguyện trong lòng một lúc nữa đèn thu thập linh hồn sẽ hợp tác với mình một chút.

Chỉ cần đèn thu thập linh hồn không sáng, vậy thì việc thu thập linh hồn này sẽ không thể trách do tôi được nữa.

Nghĩ như vậy, tôi thầm trấn định lại một chút, đang muốn mời người kia vào trong, lại phát hiện ra rằng phía sau của hắn ta vẫn còn một người nữa.

Người này thần sắc ngẩn ngơ, hai tay dài mảnh khảnh bị trói ra đằng sau lưng, bên trong miệng nhét một miếng giẻ lau dầu đang nhỏ tí tách từng giọt xuống dưới đất.

Bộ dạng này trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.

Nhưng sau khi tôi nhìn rõ mặt của người này, tôi không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Kẻ này vậy mà lại là lão cha già tham lam của tôi.

19.

Thấy tôi nhận ra, cha tôi điên cuồng trợn to mắt nhìn tôi, sự van xin cầu cứu như muốn nhảy ra ngoài từ trong đôi mắt lão.

Nghĩ đến bộ dạng dương dương tự đắc của ông ta nửa năm về trước, tôi đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.

Thật nực cười, tôi tận mắt nhìn ông ta nhà cao cửa rộng, rồi lại chính mắt nhìn ông ta lụn bại trong chớp mắt.

Đối diện với tình cảnh này, cho dù tôi cực kỳ ngu ngốc cũng có thể hiểu được quả báo của cha tôi phải trả đã đến rồi, cùng với đó là số kiếp của tôi nữa.

Dung hợp linh hồn mặc dùng không khác lắm so với thu thập linh hồn và nhào nặn linh hồn nhưng có một điểm tôi luẩn quẩn nghĩ mãi không thông: tôi không hề biết tí tẹo nào về những điều cấm kị khi dung nhập linh hồn.

Sư phụ từng nói:

“Càng những thứ khéo léo tỉ mỉ lại càng có nhiều điều cấm kỵ.”

“Đối với người thợ hồn mà nói, những điều cấm kỵ là ranh giới giữa sống và chết. Chỉ cần bước nhầm một bước sẽ là vực sâu vạn trượng không bao giờ có thể quay đầu.”

Nhưng tôi ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng không có!

Gã đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy tôi đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu liền cực kì mất kiên nhẫn đẩy tôi sang một bên cửa.

Sau đó hắn ta đi thẳng đến chỗ cái bàn vuông màu đen đang đặt ngọn đèn dầu ở đại sảnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu cũ kĩ, trong đôi mắt ánh lên sự tham lam.

Hắn bất giác giơ tay lên, nhưng khi sắp chạm vào ngọn đèn dầu lại vô cùng dè chừng rụt tay lại.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng vẻ mặt vênh váo cất giọng hỏi cha đẻ của tôi:

“Đây là... đèn thu thập linh hồn mà người nói?”

Miệng cha tôi bị nhét miếng giẻ rách nên chỉ có thể vừa “ưm ưm a a” vừa điên cuồng gật đầu phản ứng lại.

Trong nháy mắt, đôi mắt gã đàn ông mặc đồ đen sáng lên, hắn nâng ngọn đèn lên và không có ý định buông tay, sau đó nhìn cha tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rồi cười lớn nói:

“Bảo sao thứ phế vật nửa mùa như ngươi khi tu sửa linh hồn đều để lại lỗ hổng lỗ chỗ, hóa ra là thiếu thứ đồ này!”

Sau khi cười xong, hắn ta mới giống như đột nhiên nhớ ra

sự hiện diện của tôi.

Đối diện với tôi đang đứng im lặng không phát ra một tiếng động đằng sau cánh cửa, bộ dạng hắn như điên như cuồng nói:

“Mau! Mau lên! Sau khi dung hợp linh hồn hắn ta xong, tặng cho ta cái đèn này đi.”

“Có được đôi tay thợ hồn, lại có thêm đèn thu thập linh hồn, ta liền có thể hô hào chúng quỷ, trở thành một quỷ vương chân chính.”

20.

Nhìn bộ dạng kẻ sau còn tham lam hơn kẻ trước của hai gã điên trước mặt mình, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Bối rối, lo lắng, bất lực... rõ ràng đang đứng trước cửa sống chết nhưng hoàn toàn không tìm thấy lối ra.

Càng đáng sợ hơn, tôi dường như không có bất kì biện pháp nào có thẻ sử dụng được.

Lẽ nào nhánh này của nghề thợ hồn lại hoàn toàn đứt đoạn trong tay tôi?

Không!

Tuyệt đối không thể!

Tôi kiên cường ép buộc bản thân mình mạnh mẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Ngay lập tức, những điều sư phụ căn dặn trước khi mất văng vẳng bên tai tôi:

“Nhánh thợ hồn này, ngàn đời không bao giờ biến mất. Con còn thuộc dòng dõi chính thống, ông trời tuyệt đối không bao giờ tuyệt đường của con!”

Sư phụ đã nói tôi là dòng chính thống, ông trời không tuyệt đường của tôi.

Mình là dòng chính thống, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của mình.

Tôi giống như bị ai đó yểm bùa lên người, lặp đi lặp lại câu nói này.

L*иg ngực nặng trĩu xuống như có ai đè tảng đá nặng lên trên, chỉ suýt chút nữa là không thể thở nổi.

Vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng, trong đầu tôi đột ngột lóe lên một linh cảm.

Một dòng suy nghĩ bỗng xẹt ngang trong đầu tôi.

Tôi giống như người 𝘤hế𝘵 đuối vớ được cọc, túm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng đột nhiên xuất hiện này, sau đó nghĩ đi nghĩ lại mấy lần liền.

Chính trong lúc tôi đang xao nhãng không chú ý, một câu nói lảnh lót của tên mặc đồ đen kéo tôi lại thực tại:

“Đừng có lề mề nữa không thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”

Không còn thời gian nữa rồi!

Chỉ có thể đánh cược một phen này thôi!

21.

Tôi giả vờ như đồng ý với gã áo đen.

Dựa theo phương pháp mà sư phụ dạy cho tôi, tôi bắt đầu dung hợp linh hồn một cách tuần tự.

Khi mà tôi sắp hoàn thành công việc, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của gã áo đen tràn đầy sự phấn khích và điên cuồng.

Nhưng ngay sau đó, sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đèn thu thập linh hồn đang cháy ổn định bất ngờ tắt lụi.

Gã áo đen khi nãy vẫn còn đang cực kì hưng phấn chỉ có thể trợn mắt chứng kiến cảnh bản thân mình hồn bay phách tán, vẻ sung sướиɠ điên cuồng trên khuôn mặt chưa kịp mất thì hắn đã biến đâu không chút tăm hơi.

Cùng với sự biến mất của gã áo đen, còn có người cha vẫn đang không ngừng chống cự của tôi.

Xem ra tôi đã đoán không sai.

Điều cấm kỵ trong dung nhập linh hồn có lẽ chính là hồn phách của cả hai người đều phải tự nguyện.

Với những hiểu biết của tôi về cha mình, ông ta tuyệt đối không bao giờ tình nguyện trở thành quỷ vương.

Đời này của ông ta xem trọng tiền bạc hơn cả mạng sống của bản thân.

Không chỉ bán đi đứa con vừa mới lọt lòng của mình, mà chuyện tổn hại âm đức ông ta cũng dám làm, ngay cả kiếm tiền từ quỷ ông ta cũng làm đến phát nghiện.

Những gì mà ông ta muốn có trong kiếp này, không có gì khác ngoài vinh hoa phú quý chốn nhân gian.

Loại người như ông ta, sao có thể cam tâm trở thành con rối của một “hồn phách không thể thấy ánh mặt trời” cơ chứ?

Huống hồ hợp nhất linh hồn với một ác quỷ mạnh hơn mình nhiều lần đồng nghĩa với việc linh hồn của ông ta sẽ biến mất hoàn toàn.

Đằng nào bản thân cũng không tránh khỏi cái 𝘤𝘩ết vậy thì càng không thể để kẻ khác đạt được ý nguyện.

Đây tuyệt đối chính là suy nghĩ bản thân không có lợi kẻ khác đừng hòng có của cha tôi.

Quả nhiên, hiểu cha không ai ngoài con mà.

Người đàn ông này mặc dù không ngày nào làm trọn nghĩa vụ của một người cha, nhưng sự tham lam vô sỉ hết lần này đến lần khác của cha tôi giúp tôi nhận ra bản chất của ông ta.

Ngẫm ra được điều này, tôi liền có thể tự nhiên có được biện pháp phá giải thế cục.

Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, tôi đi đến đứng trước phần mộ đằng sau núi của sư phụ.

Tôi ghép phần còn thiếu của những điều cấm kị khi dung nhập linh hồn đã thất truyền từ lâu lại với những điều đã có, đọc lên cho sư phụ nghe:

“Có ba điều cấm kị khi tu sửa linh hồn.”

“Đèn dẫn hồn không sáng không được thu thập linh hồn.”

“Không có nợ nhân quả, không được nặn linh hồn.”

“Linh hồn không tự nguyện, không được dung nhập linh hồn.”