Chương 4: Đóa hoa nở tại bắc viện
Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi không thấy mèo mun đâu, vốn định nuôi nó thêm hai ngày nữa thì nó lại chạy mất, bị bảo vệ bắt được chắc sẽ rất phiền phức.Hôm nay là thứ bảy, tôi bị Lý Nghi kéo đi mua sắm, đây chính là công việc cực khổ nhất, đi thư viện ôn bài với Mạnh Kiều cùng lắm chỉ là buồn chán mà thôi, còn đi dạo phố với Lý Nghi mới chính là nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi đi qua hai con phố thì Lý Nghi kéo tôi vào một chỗ bán trang phục. Trong tay tôi xách hai túi quần áo to đầy, tất cả đều do Lý Nghi mua, tôi vừa vào cửa hàng liền nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, để một mình Lý Nghi đi tới đi lui ngắm nhìn các mẫu trang phục.
“Anh xem, hay là chúng ta mua bộ này đi?”
Tôi cảm thấy giọng nói đằng sau có chút quen quen, quay đầu nhìn lại thì vừa hay chạm mặt với chủ nhân của tiếng nói.
“Tôn Tiểu Lỵ!” “Cao Hạnh!”
Hai chúng tôi đồng thanh gọi tên của đối phương, Lý Nghi nghe tiếng của tôi, cũng buông quần áo trong tay rồi quay trở lại.
Đứng kế bên Tôn Tiểu Ly chắc là bạn trai của cô nàng, Ngô Nam, diện mạo tương đối đẹp trai, đáng tiếc tôi nghe hắn đã từng làm qua nhiều chuyện không hay, cho nên dù có diện mạo giống phật Di Lặc đi chăng nữa thì tôi cùng không có mấy thiện cảm.
“Thật trùng hợp, các cậu cũng thích thương hiệu này sao?” Tôn Tiểu Lỵ nói.
Nói mới nhớ, tôi mới phát hiện đây là một cửa hàng xa xỉ đắc tiền, nhưng Tôn Tiểu Lỵ cũng đâu có nhiều tiền, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được.
“Tùy tiện dạo quanh thôi.”
“Ồ, vậy các cậu từ từ xem đi, mình và Tiểu Nam còn phải đi mua đồ đôi nữa.” Tôn Tiểu Lỵ nói xong liền ôm chặt cánh tay của Ngô Nam, đầu kề trên vai Ngô Nam, giống như là đang chụp ảnh cưới.
“Tạm biệt~” Tôi và Lý Nghi vẫy tay cùng lúc, đã sớm quen với thần kinh của người này, sau sự việc kia, cô nàng như cảm thấy ai cũng muốn cướp bạn trai của mình, làm những hành động thân mật như vậy là đang chứng tỏ Ngô Nam là của riêng cô ta.
Ngô Nam bị Tôn Tiểu Lỵ lôi đi, trước khi cất bước liền nháy mắt một cái với Lý Nghi, Lý Nghi làm bộ không thấy gì, cúi đầu tiếp tục chọn quần áo.
“Tên đó đối với mày còn chưa chịu từ bỏ nữa sao?” Tôn Tiểu Lỵ cùng Ngô Nam đi rồi, tôi bèn nhỏ giọng hỏi Lý Nghi.
“Ai biết được, dù sao thì cũng không biết hắn thật sự thế nào, đưa tiền tiêu vặt cho Tôn Tiểu Lỵ chắc là đang chờ cô ta ‘thưởng’ cho mình.”
“Triệu Tuệ cũng thật ngốc, dám để tên xấu xa này đùa giỡn.”
“Hơn nữa Ngô Nam còn là một kẻ hèn nhát, cái gì cũng không dám nói, Triệu Tuệ và Tôn Tiểu Lỵ có quan hệ tốt như vậy, bây giờ thì Tôn Tiểu Lỵ đi đâu cũng nhắm vào cậu ấy, nếu biết được Ngô Nam đang theo đuổi cậu ta, Tôn Tiểu Lỵ chắc sẽ xách dao ra luôn mất.” Lý Nghi nói đến đây liền sợ run cả người.
Tôi vẫn còn cảm thấy bức bối, Triệu Tuệ là người tốt như vậy, sao lại có thể để cho tên xấu xa Ngô Nam dụ dỗ. Triệu Tuệ và Tôn Tiểu Lỵ cùng ở chung một phòng, năm đầu đại học thì cứ như hình với bóng, nhưng cuối kỳ năm nhất thì Ngô Nam trở thành bạn trai của Tôn Tiểu Lỵ. Lý Nghi đối với chuyện tình cảm thì đúng là có hỏa nhãm kim tinh*, khi đó nó liền nhận ra tình cảm của Triệu Tuệ dành cho Ngô Nam đúng là không hề đơn giản, quả nhiên, học kỳ sau liền có tin đồn ra, Tôn Tiểu Lỵ phát hiện trong sách của Triệu Tuệ có ảnh chụp của Ngô Nam, hai người ầm ĩ một phen, còn kinh động đến cả bảo vệ, bản tính chiếm hữu của nữ sinh nhiều lúc có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, cho dù Triệu Tuệ chỉ yêu thầm Ngô Nam thì Tôn Tiểu Lỵ cũng không thể chịu đựng được, cuối cùng hai người vì tấm ảnh chụp đó mà trở thành kẻ địch của nhau.
*Hỏa nhãn kim tinh: chiêu thức của Tôn Ngộ Không, có thể nhận dạng đâu là yêu quái giả thành người. Ở đây có thể hiểu là Lý Nghi rất rành về chuyện tình cảm.
Tôi tưởng rằng Ngô Nam ngày thường rất đẹp trai nên mới khiến cho hai nữ sinh tranh đấu lẫn nhau, sau này mới biết, hắn chỉ đang lừa gạt Tôn Tiểu Lỵ và Triệu Tuệ, những báo cáo xuất sắc của hắn đều là do Triệu Tuệ viết. Ngô Nam thích những người có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa khai giảng năm nhất thì đã theo đuổi Lý Nghi, có lẽ hắn không thật sự yêu thích Triệu Tuệ, bởi vì Triệu Tuệ không chỉ có thành tích ưu tú, mà cân nặng cũng đứng nhất khối.
“Triệu Tuệ có vẻ như gần đây đang giảm béo, tao thấy cậu ấy báo danh vào câu lạc bộ thể hình.”
“Cậu ấy vẫn luôn giảm béo đấy thôi, nhưng lại không có hiệu quả, vì trời sinh đã béo rồi nên không gầy nổi, thật đáng thương.”
Trong đầu tôi nhớ đến Triệu Tuệ mập mạp hay giúp đỡ người khác bèn cảm thấy Ngô Nam khoảng đầu năm nay càng ngày càng đáng ghét, mặt mũi cùng tính tình đúng là một trời một vực.
Buổi sáng 8 giờ rời phòng, buổi tối 8 giờ quay trở lại, tôi theo Lý Nghi đi dạo ròng rã hết một ngày, nó vẫn sinh khí dồi dào như cũ còn tôi thì trở thành một con linh dương đang hấp hối.
Lâm Tư Giai thấy tôi trở về liền bổ nhào về phía này: “Biết là anh sẽ về mà, con mèo đó rất đáng sợ.”
Mèo? Tôi đi vài bước trong phòng, phát hiện có một con mèo đang nằm trên giường của mình, bộ lông đen thẫm, ngay cả mũi và miệng cũng đen nốt, chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt hổ phách tròn xoe, sắc nhọn nổi bật giữa khung nền màu đen kia. Mèo mun mặc dù là đang lười biếng nằm sấp nhưng toàn thân lại toát ra một khí thế bức người. Nhìn sơ qua thì biết nó chính là con mèo hoang tôi nhặt được hôm qua, nhưng sao tôi lại cảm thấy nó không giống tí nào, rốt cuộc là không giống chỗ nào, tôi lại không thể chỉ ra được, ngay cả một cảm giác nhỏ cũng cảm thấy khác thường.
“Ban ngày không phải đã đi rồi sao, nó tự tìm đường về đấy à?” Tôi kỳ lạ hỏi, chẳng lẽ lúc trước nó thật sự là mèo có chủ, đã quen ở lại trong phòng rồi?
“Có thể là do bên ngoài lạnh quá, nó thấy trong phòng ấm ấp nên liền trở về.”
“Đúng là tùy hứng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, biến phòng ngủ của chúng ta thành cái chỗ gì rồi.” Tôi nửa đùa nói, đây là lời thoại của phụ nữ hay nói trong khi tức giận thường thấy trên ti vi.
“Chỉ sợ nó đã xem nơi này thành địa bàn của mình, chúng ta mới là khách.” Mạnh Kiều buông sách trong tay xuống, đẩy cặp kính dày cộm ra: “Mèo ý thức địa bàn còn hơn cả chó, Hạnh ca, em nghĩ nó cho rằng kia mới là giường của nó, anh muốn ngủ trên đó thì phải xin phép nó trước đã.”
“Đúng, đúng thế, Kiều ca không cho em lại gần con mèo đó.” Lâm Tư Giai phụ họa theo.
Chuyện gì đây, tôi muốn ngủ trên giường của mình mà phải đi xin phép một con mèo nữa sao? Nói thật thì tôi tuy rằng lớn hơn con mèo đó rất nhiều, nhưng trong lòng lại cảm thấy sờ sợ, thật kỳ lạ, từ khi nào mà tôi đã trở thành người nhát gan như thế rồi, không phải tôi vốn nổi tiếng gan dạ hay sao.
“Này người anh em, người bạn tốt của tôi ơi, một mình mày cũng không thể chiếm hết cái giường lớn như vậy được, mày dịch sang một bên cho tao nằm được không?” Tôi đến ngồi trên giường, cùng đọ mắt với con mèo, đây chính là quy tắc cơ bản để làm quen với thú vật.
“Mày đeo bao tay vào rồi trực tiếp ném nó đi là được.” Lý Nghi không kiên nhẫn nói.
“Mèo là loài động thật thông minh, nó nghe hiểu được mà.” Tôi cản Lý Nghi lại, bởi vì tôi thấy mèo mun thật sự đang dịch sang khoảng giường bên kia một chút, ai cũng nói mèo mun không tốt, có lẽ là do giống mèo này đặc biệt thông minh.
Mọi người trong phòng ngây người trong chốc lác, bình an vô sự thoát được kiếp nạn, mèo mun tựa như đang trở nên ngoan hơn, còn đùa nghịch với đuôi của chính mình, Lâm Tư Giai ở trên giường đối diện nhìn thấy bèn cười không thôi, chẳng qua là không dám lại gần con mèo quá, dù miệng đang nói “Tới đây” thì cũng chỉ dám đứng xa nhìn chứ không đến sờ.
Rửa mặt xong tôi liền trèo lên giường, cầm điệm thoại đang định tắt máy thì thấy một tin nhắn chưa đọc, phát hiện người nhắn chính là Thái Thư Bằng: Thứ Bảy bọn anh tổ chức đi Bắc Sơn trượt tuyết, nếu em cùng bạn bè muốn đi thì xin được hoan nghênh, anh chờ hồi âm của em. Tôi đoán không lầm, chưa đến ba ngày là đã mời tôi cùng bạn bè đi chơi rồi, mời tôi đi chỉ là giả, nhân cơ hội tiếp cận Lý Nghi mới là thật.
“Thái Thư Bằng rủ chúng ta đi trượt tuyết, có muốn đi không?” Tôi lớn tiếng hỏi.
“Thái Thư Bằng là ai?” Lý Nghi ngờ nghệch hỏi, nó thuộc chòm sao Kim Ngưu, trí nhớ chỉ kéo dài được ít nhất ba ngày.
“Vị trai đẹp đã đến tiếp cận chúng ta ở triển lãm ảnh.”
“Không thể nào, bọn mày ngay cả đàn anh sắp tốt nghiệp cũng không buông tha nữa!” Mạnh Kiều nghi hoặc hét lên.
“Đàn anh? Thái Thư Bằng? Mày biết sao?”
“Khoa luật năm tư, đóa hoa của Bắc viện Thái Thư Bằng, đừng nói với tao lại tụi mày không biết người này.”
“Em nhớ ra rồi! Em cũng có nghe về người này! Lúc em giúp việc trong ban lễ nghi đã từng nghe một chị nói, đó chính một đàn anh rất có khí chất, ngoại hình đẹp, học giỏi, lại còn đứng đầu một ban nữa!”
Tôi nhìn Mạnh Kiều mà hình dung bộ dáng của Thái Thư Bằng mà chúng tôi vừa mới gặp, Mạnh Kiều đem viết đặt trên bàn: “Chính là Thái Thư Bằng đó! Năm thứ ba đại học đã trở thành trưởng ban học tập rồi, được nữ sinh trong ban mê mẩn gần chết, chuyện này thật đáng thật vọng mà, làm sao mà nước phù sa là chảy đến chỗ bọn mày được vậy.”
“Anh ấy cũng chỉ là mời chúng ta đi trượt tuyết, mày có cần khoa trương quá vậy không.” Lý Nghi thờ ơ nói.
“Mời mày đi trượt tuyết với mời mày đi thuê phòng có khác gì sao?” Tôi không khách khí vạch trần Lý Nghi.
“Mày thật đáng ghét, đèn còn chưa tắt mà đã lên giọng chọc ghẹo người khác rồi.” Lý Nghi liếc tôi một cái.
“Nếu rốt cuộc bọn mày không muốn đi thì giờ tao sẽ nhắn lại cho vị đàn anh như hoa đó biết.”
“Em đi em đi!” Lâm Tư Giai giành báo danh trước.
“Đương nhiên là muốn đi rồi, ăn chơi không phải trả tiền thì ai mà không muốn.” Mạnh Kiều cũng báo danh.
“Lý Nghi mày cũng không cần nói, tao biết ý của mày như gà biết gáy vậy*.”
*Ở đây đáng lẽ là câu “tao biết ý của mày như con bọ hung biết cách lăn phân vậy” nhưng mình sửa lại cho nó mang ý nghĩa gần gũi hơn.
Gửi tin nhắn trả lời cho Thái Thư Bằng xong, liền có tin nhắn hỏi chúng tôi có phiền ở chung với vài người khác không, nói bóng nói gió vậy là đang nghĩ cách tách Lý Nghi ra, chiêu này đã sớm bị người ta nhìn thấu, tôi cũng không muốn vạch trần anh ta.
Bắc Sơn là một khu trượt tuyết rất nổi tiếng, nhưng bởi vì vé vào cửa rất mắc, chúng tôi lại không thích các hoạt động thể thao nên vẫn chưa đi bao giờ, lần này là ăn theo ‘hào quang’ của Lý Nghi. Cả đám người đều tỏ vẻ, Nghi ca làm tốt lắm, hết sức khen ngợi nó.