Chương 25: Hắc sơn
Chờ bảo mẫu đi rồi, tôi ngồi xuống quan sát tình trạng hiện tại của Chu tiểu thiếu gia, mấy đầu móng tay của nó đều như muốn nứt ra, đối với trẻ nhỏ thì hẳn là rất đau.“Miêu ca, nhờ anh trông em ấy giúp, tôi đi lấy thuốc bôi.” Sợ Chu tiểu thiếu gia chạy loạn, tôi nhờ Tiểu Hắc ở lại trông nó.
Khi còn bé, Giang Phong Dật và tôi thường hay nghịch ngợm, lúc nào cũng thương tích đầy mình, cho nên đối với vị trí của loại thuốc Vân Nam Bạch Dược* thì tôi nắm rõ như trong lòng bàn tay, còn mang về được một chiếc khăn tay nhúng nước sạch sẽ. Chu tiểu thiếu gia vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi dưới tàn lá cây dương, chắc nó là một đứa trẻ rất ngoan.
*Vân Nam Bạch Dược: Một loại thuốc đông y, công dụng làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc.
“Đứa bé này có âm khí rất nặng.” Thấy tôi trở về, Tiểu Hắc liền nói với tôi.
“Không phải nó cũng là… ?”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Nó là người sống.”
Người sống cũng được, cho dù là người chết thì tôi cũng không sợ, nhìn Tiểu Hắc mà xem, so với mấy người sống khác thì còn tốt hơn nhiều.
Tôi cầm tay Chu tiểu thiếu gia lên, nó vẫn không có phản ứng, giống như một con búp bê mặc cho tôi điều khiển, tôi cẩn thận chấm khăn ướt vào các vùng xung quanh vết thương, chỗ bị rách da mà thấm nước vào chắc là đau lắm, vậy mà nhóc này không hề kêu ca gì cả, cuối cùng tôi có thể thành công bôi thuốc Vân Nam cho nó.
“Được rồi, em trở về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.” Tôi đang muốn kéo Chu tiểu thiếu gia dậy nhưng nó vẫn ngồi yên trên đất không nhúc nhích.
“Em đang tìm cái gì? Một mình em sẽ tìm không ra, nói ra đi, bọn anh sẽ đi tìm giúp.” Tiểu Hắc nói với Chu tiểu thiếu gia.
Kỳ tích thay, đây là lần đầu tiên Chu tiểu gia chịu thay đổi tầm nhìn, nó ngước lên nhìn Tiểu Hắc: “Búp bê…”
Búp bê? Ồ, tôi biết nó đang nói đến cái gì rồi, vào lần gặp mặt trước, quả thực là trong tay nhóc này có cầm theo một con búp bê, tôi nhớ con búp bê kia còn được may vá rất xấu nữa.
“Mất búp bê rồi? Em lại đây, chị sẽ giúp em đi tìm búp bê.” Tôi trưng lên một vẻ mặt như của người dẫn chương trình thiếu nhi để nó đồng ý đi theo tôi, anh rể tốt như vậy, tôi không thể để lạc mất em trai thân yêu của anh ấy được.
Chu tiểu thiếu gia gật đầu một cái thật khẽ, giơ hai tay về phía tôi, tư thế này là… 囧, muốn tôi cõng nó? Trông thân thể tôi khỏe mạnh lực lưỡng đến thế sao?
Tôi kiên trì cõng Chu tiểu thiếu gia trên lưng, nó nhẹ hơn so với trí tưởng tượng của tôi nhiều, dù thân thể của có nhỏ như thể nào thì cũng không nên có cân nặng như thế này, cảm giác như trong cơ thể của đứa bé có chứa bông gòn thay cho nội tạng vậy.
Tiểu Hắc nhảy lên bả vai, chạm móng vuốt vào đầu tôi: “Không phải sợ, đi thôi.”
Mặc dù có chỗ dựa là Miêu ca, nhưng phải tìm một con búp bê nhỏ xíu trong thôn trang Cao gia rộng lớn thì thực khó cho tôi quá.
“Nó ở trong núi, nó thật sự đang sợ lắm.” Chu tiểu thiếu gia ghé vào tai tôi, yếu ớt nói, giọng nói của nhóc này tuy là một giọng nói trẻ con non nớt, nhưng khi nghe được tôi lại cảm thấy lạnh cả người.
Theo lời của nó mà vào núi tìm vậy. Có người nói, Chu gia đã thiết lặp phong thủy ở phần mộ tổ tiên của mình ra sao mà đời này sang đời khác đều có tài lộc như nước, Chu lão gia đã ngoài trăm tuổi mà vẫn có một đứa con có tài năng thiên phú như thế này, làm cho người khác phải sinh lòng ham muốn; cũng có người nói phong thủy của Chu gia dạy người khác cách thay đổi thiên mệnh, tiết lộ thiên cơ, gặp phải trừng phạt nên mới sinh ra một đứa bé trí tuệ kém.
Tôi cũng không biết liệu Chu tiểu gia có phải là bị ngốc thật hay không, nó nghe được tôi nói gì, lại còn có thể nhìn ra chuyện Tiểu Hắc không phải là một con mèo bình thường, điểm này ngay cả trưởng bối trong Cao gia của tôi cũng nhìn không ra. Đại khái là không phải nó không có phản ứng gì với hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ là nhóc này không muốn hòa nhập với thế giới mà thôi.
Có rất ít người đến chỗ sau núi của Cao gia, nơi này phong cảnh không đẹp, đường xá lại toàn dốc, khi còn bé, dù tôi có tinh nghịch thế nào cũng không đặt chân đến nơi này.
“Tiểu thiếu gia, em chắc là nơi này chứ? Sao em lại để lạc búp bê ở đây vậy, một mình em thì đến nơi đây làm gì?”
“Nó nói vì không muốn bị bắt nên nó mới trốn ở đây.”
Chu tiểu thiếu gia nói “Nó” thì hẳn là đang ám chỉ con búp bê rồi, búp bê mà tự chạy đến ngọn núi này, vậy thì đó là búp bê hay người sống?
Mặc dù tôi tin rằng tuyết nữ nhập vào Đường Hân Nhàn là trường hợp tệ nhất, trong túi áo vẫn còn để mấy lá bùa bà nội cho, thấy ma quỷ cùng loại thì trong lòng không nên có cảm giác áp lực như vậy, nhưng khi nghĩ đến con búp bê của Chu tiểu thiếu gia thì vẫn cảm thấy sợ hãi, bộ dạng rách rưới của con búp bê đó như phải chịu rất nhiều ngược đãi vậy.
“Miêu ca… Tôi có hơi sợ.” Tôi nhỏ giọng nói, ra sau núi xong thì tôi liền cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi.
Tiểu Hắc áp thân thể xù lông của nó vào mặt tôi: “Không phải sợ, có chồng em ở đây rồi.”
Cảm nhận được nhiệt độ dưới da lông của nó, tôi tựa như mới gặp được vị cứu tinh, tỉnh lại một lần nữa.
Lại hướng đỉnh núi đi thêm một đoạn, tôi liền phát hiện ra một vấn đề hệ trọng, cảnh trí xung quanh chẳng thay đổi chút nào, tôi đang dậm chân tại chỗ! Tuy rằng người ta nói trên đỉnh núi chỉ toàn có cây tùng, nhưng cây cối thì cũng phải có hình dạng cao thấp mập ốm khác nhau, toàn bộ cây tùng trên núi sẽ không có cùng một dáng vẻ như vậy được, càng ngạc nhiên hơn là sắc trời đã chuyển tối từ bao giờ, thời điểm tôi rời nhà mình là vào buổi sáng, đển bây giờ cùng lắm là buổi trưa thôi, sao có thể một hơi nhảy đến tối thế này. Chưa kể là điện thoại của tôi còn đầy pin lúc sáng sớm, bây giờ không hiểu sao lại tự động tắt ngúm, nhấn thế nào cũng không có phản ứng.
“Miêu ca…” Hai hàm răng của tôi lại đập vào nhau.
Tiểu Hắc nhảy từ trên người tôi xuống mặt đất, kê mũi xuống đất ngửi ngửi một hồi, nó quay đầu lên tán thưởng nói: “Tiểu quỷ, em có bản lĩnh hơn ông anh này đấy.”
Tôi không biết Tiểu Hắc nói vậy là có ý tứ gì, nhưng tôi thấy nó không có tí hốt hoảng nào, nó bình tĩnh thì tôi cũng cảm thấy an tâm hơn.
“Em đi theo anh.” Tiểu Hắc nói xong liền đi phía trước tôi, tôi theo sát nó, sợ bị tụt lại phía sau.
Trưởng bối trong nhà thường nói, gả cho người nào sẽ cùng người đó sánh bước đến tối trời, hiện tại tôi đang bước đi trong đêm tối cùng với một con mèo, vậy thì tính là chuyện gì đây? Tiểu Hắc đã trở thành một người đáng tin cậy đối với tôi tôi tự bao giờ.
“Vợ, em ở đây chờ anh.” Tiểu Hắc dừng lại dưới một gốc cây đại thụ, trước mặt tôi, càng bất ngờ hơn, là một vách núi, hiện tại vì đang cõng người trên lưng nên không treo lên được, tôi liền nghe theo lời Tiểu Hắc, ngồi xuống tàng cây chờ nó. Tiểu Hắc giẫm lên mấy viên đá cùng nhánh cây, thoải mái trèo lên, thân mình linh hoạt của nó khiến cho tôi hâm mộ vô cùng, thuở bé không biết tôi đã cực khổ thế nào mới có thể trèo được lên cây lấy tổ chim mà không bị té, nói chung là nó có thể làm được chuyện tôi muốn dễ dàng.
Tôi cùng ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi với tiểu thiếu gia. Một người ở trong màn đêm chung với một đứa nhỏ có làn da trắng bệch, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, vì không biết nói gì nên mới lấy cái điện thoại bị ngắt điện của mình ra nghịch: “Đáng tiếc là nó rớt hư rồi, chị không thể cho em chơi trò con rắn ham ăn được.” Tôi nói với Chu tiểu thiếu gia.
Gương mặt tái nhợt của Chu tiểu thiếu gia trong bóng đêm giống như một chiếc bóng đèn tiết kiện năng lượng đang phát ra nguồn sáng nhỏ nhoi, nếu nó không phải là đứa em thân yêu của anh rể thì tôi nhất định sẽ không dám tới gần nó.
“Chị không sợ mèo mun cũng không sợ em.” Chu tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm tôi rồi đột nhiên nói.
“Có gì đáng sợ chứ, bọn em… Không phải đều có hai con mắt một cái mũi hay sao.” Tôi cảm thấy khó hiểu, hai người họ chẳng có điểm nào là đáng sợ cả.
“Chị này, chị không ghét em sao?” Chu tiểu thiếu gia tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu, tuy rằng tôi vẫn còn chưa tới tuổi ‘dạt dào tình thương của mẹ’, đối với trẻ con cũng không hẳn là thích lắm nhưng cũng không tính là chán ghét.
Cái tay bôi thuốc mỡ của Chu tiểu thiếu gia liền giơ về phía tôi, đυ.ng phải ngón tay của tôi, thấy tôi không có biểu tình không vui nào thì tiện đà nhét cả nắm tay nhỏ bé của nó vào trong tay tôi.
Tôi nhớ rõ, Chu phu nhân vợ của Chu lão gia đã qua đời mấy năm trước, đứa trẻ này… Không phải là thiếu tình thương đó chứ?