Làm Mọt Sách Thật Buồn Rầu

Chương 25

Bên cạnh Dư Tân Vũ nghe được mà rùng mình, sắc mặt Đào Quang Tễ trầm xuống rõ rệt.

Từ Tử Huy xác thật có một anh trai Alpha, tên Từ Tử Lam, hơn Từ Tử Huy năm tuổi, năm nay đã 23 tuổi. Ở độ tuổi này, họ coi là trẻ, nhưng Từ Tử Lam về mặt tình cảm lại không thể so sánh với họ.

Trước đây Từ Tử Lam có một vị hôn phu Omega, đính hôn từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng hai năm trước, Omega đó đột nhiên nổi điên, gửi một bưu kiện tố cáo hành vi của Từ đại thiếu gia lên mạng xã hội.

Bốn người họ đều nhận được bưu kiện đó.

Cho đến bây giờ, họ vẫn còn nhớ rõ nội dung trong bưu kiện đó, tất cả đều là những hình ảnh và tin nhắn của Omega đó quay chụp Từ Tử Lam tán tỉnh trai khác, phàn nàn về Omega đó với bạn bè, thậm chí còn có cả video quay cảnh giường chiếu, vô cùng nhức mắt.

Vì vậy, Omega đó và Từ Tử Lam đã thuận lợi giải trừ hôn ước. Đáng tiếc, chuyện này dường như không ảnh hưởng nhiều đến vị thiếu gia nhà họ Từ, hắn vẫn vui vẻ như thường, còn quen thêm vài Omega khác. Nghe nói tháng trước vừa chia tay một Omega, hiện tại đã quay lại độc thân.

Triệu Chước nhắc đến Từ Tử Lam vào lúc này, ai cũng biết hắn có ý gì.

Kim Gia Nguyệt cũng không tức giận, hơi nghiêng đầu, như đang đánh giá Triệu Chước.

Sau một lúc lâu, Kim Gia Nguyệt nói: “Triệu Chước, cậu có phát hiện Alpha cùng Omega vẫn là có bản chất khác nhau hay không, Alpha sẽ không chịu bối rối tuổi tăng trưởng, bọn họ ứng phó kỳ động dục đơn giản giống như là ăn cơm uống nước, nhưng Omega theo tuổi tăng trưởng, sẽ sinh ra kháng thể ức chế, sử dụng thuốc ức chế thời gian lâu rồi, sẽ làm kỳ động dục trở nên càng ngày càng không ổn định.”

Triệu Chước không hiểu Kim Gia Nguyệt sao lại đột nhiên nói về chuyện này, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng Kim Gia Nguyệt không thể nói lời hay.

“Cậu có ý tứ gì?” Triệu Chước hỏi.

“Kỳ động dục của cậu cũng càng ngày càng không ổn định đi?” Kim Gia Nguyệt nhìn Triệu Chước, nói ra những lời này, trong mắt không có Triệu Chước rất vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ có bình tĩnh: “Tôi nhớ rõ một tháng trước cậu bởi vì kỳ động dục mà phải vào viện mấy ngày.”

Câu nói này mới thực sự đâm trúng điểm yếu của Triệu Chước.

Họ đều hai mươi tám tuổi, mặc dù trong thời đại ba loại giới tính abo đều kết hôn muộn sinh con muộn, hai mươi tám tuổi cũng không tính là trẻ. Đa phần Omega trong vòng họ đã kết hôn hoặc đính hôn, nếu không thì cũng có một Alpha quan hệ ổn định để đánh dấu tạm thời trong kỳ động dục mỗi tháng.

Chỉ có họ…

Họ là Omega, đãi cát tìm vàng, tìm mãi không thấy một Alpha ưng ý.

Trong vòng bạn bè Alpha không nhiều, nhưng có một số Alpha bình thường hiếm hoi đến mức có thể đếm được trên một bàn tay. Từ Tử Huy là một Alpha bình thường hiếm hoi mà họ gặp phải, lại cố ý làm ra những hành động thiếu lễ phép với bài kiểm tra xem mắt.

Mấy ngày nay Triệu Chước vẫn luôn canh cánh trong lòng vì Từ Tử Huy từ chối mình.

Hắn thừa nhận mình vẫn còn có tình cảm với thiếu niên kia,

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hạ mình đi tìm đối phương nữa.

Khổ sở là có, nhưng nỗi khổ sở này tan biến nhanh chóng khi hắn gặp Kim Gia Nguyệt.

Kim Gia Nguyệt giỏi giang đến mức nào?

Kim Gia Nguyệt làm việc xuất sắc đến mức nào?

Kim Gia Nguyệt là người thừa kế Omega duy nhất của gia đình Kim ư?

Chẳng phải cậu cũng bị ghét bỏ bởi một học sinh trung học chưa đủ lông đủ cánh giống như hắn sao?

Triệu Chước âm thầm suy nghĩ.

“Chúng ta đều là khách quen của bệnh viện này, bị rối loạn bởi cơ thể Omega, bị rối loạn bởi kỳ động dục, bị rối loạn bởi một loạt các bệnh trạng không thể hiểu nổi, nhưng chúng ta đều có một nhận thức chung về vấn đề này, đó là thà tự nguyện sử dụng thuốc ức chế để chịu đựng, cũng sẽ không tùy tiện để một Alpha đánh dấu mình, càng không vì một dấu ấn trọn đời mà tùy tiện đính hôn với một Alpha.” Kim Gia Nguyệt nói, “Tôi nghĩ rằng ngay cả như vậy, cậu cũng sẽ không dùng từ ngữ ghê tởm như vậy để xúc phạm tôi cùng một Alpha tầm thường như Từ Tử Lam.”

Triệu Chước lập tức ngây người, khuôn mặt biến đổi liên tục giữa xanh và trắng, muốn nói lại thôi mà nhìn chằm chằm vào Kim Gia Nguyệt.

Kim Gia Nguyệt đứng dậy khỏi ghế. Chiều cao Omega của cậu vượt trội, thậm chí cao hơn Đào Quang Tễ và Dư Tân Vũ mười centimet. Lúc này, cậu đứng nhìn xuống Triệu Chước đang ngồi, nhưng lại khiến Triệu Chước cảm thấy hoảng loạn vô cớ.

Triệu Chước luôn biết Kim Gia Nguyệt rất cao, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận ra Kim Gia Nguyệt cao đến vậy.

“Triệu Chước.” Kim Gia Nguyệt mím môi mỏng manh, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt, “Tôi thực sự đánh giá cao cậu, cậu còn thấp hèn hơn cả tưởng tượng của tôi.”

Sắc mặt Triệu Chước đột ngột thay đổi, đột nhiên bật dậy khỏi ghế đá: “Kim Gia Nguyệt, cậu đang nói về tôi sao?”

Nhìn thấy cảnh này, Đào Quang Tễ và Dư Tân Vũ toát mồ hôi lạnh sống lưng, vội vàng đứng dậy ngăn cản ở giữa.

Ánh mắt Kim Gia Nguyệt lướt qua đầu Đào Quang Tễ và Dư Tân Vũ, không chút ngần ngại mà dừng lại trên mặt Triệu Chước, cười như không cười mà nói: “Tôi không nói về cậu, tôi đang mắng cậu.”

“……” Đào Quang Tễ thầm khen ngợi trong lòng, Triệu Chước giống như thuốc nổ trong vòng của họ, chỉ cần một chút là nổ tung, ai gặp cũng phải đi vòng. Cũng chỉ có người anh em tốt Kim Gia Nguyệt của anh ta, được mệnh danh là "thợ pháo tay thiện nghệ", thích nghe Triệu Chước ầm ĩ.

Nhưng vẫn phải giữ thể diện.

“Ai ai ai, đều là bạn bè, bình tĩnh nào……” Đào Quang Tễ giả vờ can ngăn Kim Gia Nguyệt, thực ra chỉ là che Kim Gia Nguyệt sau lưng mình.

Dư Tân Vũ thì thật lòng thật dạ ngăn cản Triệu Chước, giống như bạch tuộc mà bám víu lấy Triệu Chước, hận không thể biến thành sợi dây thừng để trói anh ta lại.

“Anh họ, đừng cãi nhau ở bệnh viện, tức giận tổn hại sức khỏe, anh đang trong kỳ động dục, trước tiên phải kiềm chế!”

Triệu Chước: “……”

Mặt hắn đỏ bừng bừng, thực sự là giận sôi máu. Cái tên em họ này thật ngu ngốc, chỉ biết làm phiền chứ chẳng giúp ích gì!

Nhìn Đào Quang Tễ kia kìa, thật khôn khéo!

"Kim Gia Nguyệt, tôi nói cho cậu biết!" Triệu Chước miễn cưỡng rụt tay lại, chỉ thẳng vào Kim Gia Nguyệt, giận dữ nói, "Cậu còn dám nói như vậy với tôi, tôi liền..."

Lời nói của hắn bị một tiếng la cắt ngang.

"Kim tiên sinh!" Hộ công ở hành lang dài chạy vội đến, tay cầm điện thoại, "Kim tiên sinh, điện thoại của ngài reo, reo rất nhiều lần!"

Chương 25

Trước đó, Đào Quang Tễ ở trước phòng bệnh của Kim Gia Nguyệt gặp Triệu Chước và Dư Tân Vũ. Anh ta vốn định đưa hai người vào phòng bệnh của Kim Gia Nguyệt để tâm sự.

Nhưng Kim Gia Nguyệt không ưa Triệu Chước, không muốn Triệu Chước bước vào phòng bệnh của mình.

Đào Quang Tễ đành đề nghị ra sau vườn hoa bệnh viện đi dạo.

Lúc này, Triệu Chước đang bị pheromone Omega trong người ảnh hưởng, tâm trạng phiêu tán. Vài người ngồi xuống hồ hóng gió.

Kim Gia Nguyệt mặc đồ bệnh, không mang theo túi, nên cũng không có điện thoại.

Cậu thường xuyên nhận được điện thoại công việc, những cuộc gọi quan trọng cậu sẽ tiếp, còn lại sẽ tắt hoặc chuyển sang tin nhắn hoặc email.

Tuy nhiên, không có cuộc gọi công việc nào quan trọng đến mức dù ở bệnh viện cậu cũng phải nghe.