Làm Mọt Sách Thật Buồn Rầu

Chương 6

Buổi sáng thứ hai, Giang Hủ dậy đúng giờ.

Thành phố A, trường trung học phổ thông Alpha số một không bắt buộc học sinh tự học buổi tối, nhưng có tiết đọc sớm bắt đầu lúc 8 giờ 10 phút sáng. Do vậy, Giang Hủ phải dậy lúc 6 giờ sáng, dành 5 phút để mặc quần áo, rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ.

Lúc này trời còn tờ mờ sáng, sân thể dục chỉ lác đác vài người, đều là những học sinh giống như Giang Hủ, ra ngoài chạy bộ rèn luyện buổi sáng.

Giang Hủ có kinh nghiệm chạy bộ phong phú, nhưng không thể chịu nổi thể trạng yếu ớt của nguyên chủ vốn không rèn luyện thân thể. Anh mới chạy được nửa vòng đã cảm thấy khó thở.

Anh buộc phải giảm tốc độ, cuối cùng biến thành đi nhanh.

Đến vòng thứ hai, một người chạy từ phía sau vượt lên, khi ngang qua Giang Hủ, người đó duỗi tay vỗ vai anh: "Hắc!"

Giọng nói quen thuộc.

Giọng điệu quen thuộc.

Giang Hủ không thèm suy nghĩ, mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục thở hổn hển như bò mà đi nhanh.

Người kia vốn đã chạy đến trước mặt Giang Hủ, thấy anh không đuổi kịp, liền giảm tốc độ chạy tại chỗ, song song với Giang Hủ, rồi theo tốc độ của anh mà chạy về phía trước.

Hai người, một người chạy chậm, một người đi nhanh.

Cứ như vậy song song được nửa vòng, Giang Hủ nhịn không được liếc mắt sang: "Từ Tử Huy, tôi đã nói rồi tôi không làm, cậu tìm người khác hỗ trợ đi."

Khi nói chuyện, Giang Hủ vẫn còn thở dốc dữ dội, cuối cùng một chữ đều biến thành tiếng rêи ɾỉ.

So sánh với khuôn mặt trắng bệch, môi không còn tí màu máu, yếu ớt đến như sắp tắt thở của Giang Hủ, Từ Tử Huy lại vô cùng nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống như thể có thể chạy được 300 vòng.

"Tôi còn chưa nói hết lời đâu." Từ Tử Huy không vui nói.

"Nếu cậu muốn nói chuyện thay cậu đi xem mắt, vậy không cần bàn nữa." Giang Hủ hờ hững nói.

"Cậu người này sao vậy? Tôi đâu phải bắt cậu làm việc miễn phí, mười vạn tệ còn chưa đủ sao?" Từ Tử Huy xoay người chạy đến trước mặt Giang Hủ, đối mặt với Giang Hủ mà chạy lùi lại, không cho Giang Hủ có cơ hội nói chuyện, liên tục nói như súng liên thanh: "Giang Hủ, bạn cùng phòng tốt, bạn học tốt, anh em tốt, cậu giúp tôi thêm một lần đi, mẹ tôi lại giới thiệu cho tôi một Omega, tôi đã từ chối nhiều lần rồi, nhưng mẹ tôi nói với tôi, đây là lần cuối cùng, nếu lần này còn không thành, bà ấy sẽ không bao giờ ép buộc tôi nữa."

Giang Hủ đột nhiên dừng lại bước chân.

Từ Tử Huy lùi lại chạy vài bước, đi theo ngừng lại.

Giang Hủ trầm mặc một lát, vẫn là câu trả lời kia: “Cậu tìm người khác đi, mười vạn không phải con số nhỏ, rất nhiều người đều nguyện ý giúp cậu.”

“Kia cũng không phải mỗi người đều được a.” Từ Tử Huy gãi gãi tóc, có chút phiền muộn, “Có chút người cao không đủ, có người thể hình không đủ, có người tâm địa gian giảo, vạn nhất bọn họ thấy Omega cùng tôi tương thân điều kiện tốt, gi·ả m·ạo tôi cùng bọn họ nói chuyện yêu đương làm sao bây giờ?”

Giang Hủ đưa ra một cách giải quyết khác: “Cậu cũng có thể tự mình đi gặp mặt Omega kia, nói cho hắn tình hình thực tế, tôi nghĩ Omega kia sẽ không lì lợm la liếʍ đối với cậu.”

“Không không không, kia không được.” Từ Tử Huy ném qua đầu, hoảng sợ mà nói, “Mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ nhắc mãi, cậu không biết mẹ tôi giống Đường Tăng bao nhiêu, có thể nói từ sớm đến tối đen đều không lặp từ!”

Giang Hủ nói: “Nhưng hành vi của cậu như vậy cũng không khác gì nói thẳng.”

“Tôi không thừa nhận không phải được rồi sao?” Từ Tử Huy nói được đúng lý hợp tình, “Là bọn họ chạy trước, cũng là bọn họ không muốn tiếp tục xem mắt, sao lại đều đổ lên đầu tôi.”

Giang Hủ: “……”

Tính, nhiều lời vô ích.

Anh liền xoay người đi.

Khi đi đến cửa sân thể dục, di động trong túi vang lên, vậy mà là dì Giang gọi tới.

Trong lòng Giang Hủ thoáng chốc sinh ra một dự cảm xấu, nhận điện thoại: “Dì Giang?”

Đối diện trầm mặc vài giây, mới vang lên tiếng dì Giang do do dự dự: “Tiểu Hủ a, cháu đi học rồi sao? Đang đi học sao?”

“Còn chưa có vào đi học.” Giang Hủ từ trước đến nay trực tiếp, “Dì Giang, sớm như vậy dì điện cho cháu có phải mẹ cháu xảy ra chuyện gì hay không?”

Dì Giang nghẹn một chút, ngay sau đó thở dài: “Chúng ta lúc này đang ở bệnh viện.”

Giang Hủ vội hỏi: “Mẹ cháu làm sao vậy?”

“Mẹ cháu không có việc gì, mới vừa tỉnh lại.” Dì Giang nói, “Mẹ cháu bảo ta đừng nói cho cháu, nhưng dì cảm thấy cháu đã 18 tuổi, cũng không phải đứa trẻ cái gì cũng đều không hiểu, vẫn là cần biết một ít tình huống trong nhà.”

Tạm dừng trong chốc lát, dì Giang nói tiếp.

Hôm qua, nhà cháu có mấy người họ hàng đến chơi, không hiểu sao họ lại chỉ vào mẹ cháu và nói này nói nọ. Mẹ cháu tức quá nên ngất xỉu, dì đưa mẹ cháu đi viện, bác sĩ bảo mẹ cháu bị cao huyết áp, thêm mấy năm nay làm việc quá sức nên sức khỏe yếu đi nhiều, tốt nhất nên ở lại viện theo dõi một hai ngày. Nhưng mẹ cháu tỉnh lại đòi xuất viện, bảo bà không có bệnh gì cả. Dì Giang thở dài, "Thực ra mẹ cháu chỉ là không muốn tốn tiền thôi. Cháu khuyên nhủ mẹ cháu đi, sức khỏe quan trọng hơn tiền. Nếu không có sức khỏe thì kiếm tiền thế nào?"

Giang Hủ im lặng hồi lâu, mãi đến khi dì Giang giục giã, anh mới thong thả mở miệng: "Dì Giang, nếu mẹ cháu muốn xuất viện thì phiền dì đưa mẹ về nhà giúp cháu."

Dì Giang nghe vậy, nhất thời sững sờ, có vẻ không ngờ Giang Hủ lại phản ứng lãnh đạm như vậy. Dì lắp bắp mãi mới nói: "Cháu không khuyên nhủ mẹ cháu à?"

Giang Hủ nói: "Cháu khuyên không được mẹ."

Tính cách của Lý Quyên đã thành nếp, trong chuyện tiền bạc bà bướng bỉnh đến mức khắc vào xương cốt, ai khuyên cũng không nghe.

Giang Hủ cũng không muốn làm việc vô ích.

Cúp điện thoại, anh chuyển mắt nhìn Từ Tử Huy, người không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng anh. Vừa rồi anh không cố ý hạ giọng nên Từ Tử Huy hẳn là đã nghe hết.

Từ Tử Huy không nói gì, chỉ mỉm cười bí ẩn, ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm vào anh.

Giang Hủ: "..."

Anh cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi ra sân tập thể dục.

Nhưng mới tập được một lúc, anh lại dừng bước, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng khí thế xung quanh lại rất u ám, phảng phất như đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Mười mấy giây sau, anh thả lỏng vai, ánh mắt có chút chết lặng mà quay đầu lại nhìn: "Từ Tử Huy."

Từ Tử Huy đang chờ giây phút này, nghe vậy trong lòng như nở hoa. Cậu ta ho khan hai tiếng, ra vẻ bình tĩnh bước tới: "Thay đổi chủ ý rồi à?"

Giang Hủ hít một hơi: "Lần này là ai?"

Từ Tử Huy nhếch mép cười, lấy điện thoại ra, từ khung chat với "mẹ nó" hiện lên một chuỗi số điện thoại.

Cậu ta đưa điện thoại di động ra trước mặt Giang Hủ: "Tình huống lần này đặc biệt một chút. Cậu trước tiên thêm WeChat của anh ta, rồi hẹn gặp mặt."

Còn phải thêm WeChat?

Trước đây mấy anh Omega đều là thông qua người trung gian để hẹn địa điểm gặp mặt, nhiều lắm là trao đổi số điện thoại qua người trung gian.

Giang Hủ không muốn thêm WeChat của đối phương, vì đến lúc đó xóa cũng không phải, không xóa cũng không phải. Nhưng Từ Tử Huy đã nói tình huống đặc biệt, anh làm việc vì tiền nên cũng không tiện từ chối.

“Hiện tại thêm sao?” Giang Hủ hỏi.

“Hiện tại thêm ngay.” Từ Tử Huy nhìn Giang Hủ mở WeChat, vào chức năng thêm bạn bè, dặn dò một câu, “Cậu ở phần xác minh ghi tên tôi là được.”

Giang Hủ nói tiếng được, nhập số điện thoại, bấm tìm kiếm, một cái danh thϊếp WeChat hiện ra.

WeChat tên là Kim Gia Nguyệt, ảnh đại diện là một chú thỏ tai dựng cao, giới tính nam, khu vực là thành phố A.

“Kim Gia Nguyệt?” Giang Hủ cau mày, theo bản năng mà lẩm bẩm tên này.

“Đúng vậy, chính là hắn, vậy mà lấy tên thật đặt làm tên WeChat ……” Từ Tử Huy thở dài một tiếng, lộ ra vẻ mặt hơi đau đầu, đỡ trán nói, “Kim gia ở trong giới chúng ta nói chuyện có phân lượng không nhẹ, Kim Gia Nguyệt lại là người thừa kế Omega duy nhất của Kim gia, nghe nói Kim Gia Nguyệt tính tình thối siêu cấp vô địch, tính cách cường thế đến mức không giống Omega chút nào, hắn tương mười mấy người khó tính cộng lại, kết quả hiện tại những Alpha mà hắn xem mắt đều trốn tránh hắn đi…… Dù sao cậu kiềm chế chút, mặt khác không sao cả, chỉ cần đừng quay ngựa là được, đương nhiên tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.”

Giang Hủ trong phần xác minh nhập tên Từ Tử Huy, sau khi gửi tin nhắn xác minh, mới nhớ tới hỏi: “Hắn chưa từng gặp qua cậu à?”

“Yên tâm, không có.” Từ Tử Huy cười tùy tiện, nhưng trong mắt ý cười không nhiều lắm, không biết là nói đùa hay là tự giễu, cậu ta nói một câu, “Ai tôi cũng chưa từng gặp qua, người mà tôi gặp nhiều nhất chính là cậu và Chiêm Hoài Hiên.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Điện thoại của Chiêm Hoài Hiên gọi lại.

Từ Tử Huy chào Giang Hủ, một bên nghe điện thoại một bên đi xa.

Giang Hủ đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng hình Từ Tử Huy.

Anh nhớ rõ chuyện xưa, bước ngoặt xảy ra vào tháng mà Từ Tử Huy mới vừa qua 18 tuổi, còn chưa biết Chiêm Hoài Hiên là Omega, Từ Tử Huy lựa chọn nói thẳng thắn với Từ gia, Từ gia không tiếp nhận việc Từ Tử Huy thích một Omega nghèo khó khác, liền như phát điên giới thiệu các loại Omega cho Từ Tử Huy.

Từ Tử Huy mặt ngoài không chịu, cho nên tìm nguyên chủ hỗ trợ, trên thực tế nguyên nhân……

Giang Hủ cảm giác không đơn giản như vậy.

Tuy rằng Từ Tử Huy có danh hiệu “Tiểu thiếu gia Từ gia” nghe có vẻ oai, nhưng người nào hơi chút hiểu biết về Từ gia đều sẽ biết mẹ của Từ Tử Huy không phải là vợ đầu tiên của ông chủ Từ gia, ông chủ Từ gia từng kết hôn một lần và có một đứa con trai Alpha, đáng tiếc kết hôn chưa được hai năm, vợ trước qua đời, ba tháng sau khi vợ trước qua đời, ông chủ Từ gia lại cưới người phụ nữ chăm sóc cho vợ trước lúc sinh, cũng chính là mẹ của Từ Tử Huy.

Kỳ thật cha mẹ của Từ Tử Huy không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn, thậm chí lý do ông chủ Từ gia cưới mẹ của Từ Tử Huy không phải xuất phát từ tình yêu, mà là cảm thấy con trai Alpha trong nhà cần một người mẹ mới, và mẹ của Từ Tử Huy lại là một người được chọn không tồi.

Thành kiến là một con dao sắc bén làm tổn thương người khác, Từ Tử Huy từ nhỏ đến lớn không thiếu gặp phải ánh mắt lạnh lùng và chế giễu của người khác, bởi vậy quan hệ với gia đình cũng không hòa hợp, vừa lúc hiện tại lại đang ở vào giai đoạn nổi loạn……

Có lẽ là muốn tìm cách trút giận lên gia đình.

Giang Hủ thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng trước rồi quay về ký túc xá tắm rửa, đi trên đường, anh lại nghĩ đến cái tên Kim Gia Nguyệt.

Lúc nãy nhìn thấy cảm thấy quen mắt.

Hiện tại, khi nghĩ lại, Kim Gia Nguyệt giống như là người chịu cảnh "pháo hôi tình duyên" với Từ Tử Huy hai năm sau. Hai năm sau, Từ Tử Huy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần sau cuộc chiến tranh giành tình cảm với Chiêm Hoài Hiên. Trong một lần dự yến hội, cậu ta vô tình nhìn thấy Kim Gia Nguyệt và ngay lập tức say mê. Từ Tử Huy bắt đầu theo đuổi Kim Gia Nguyệt mãnh liệt, và Kim Gia Nguyệt, vốn là một người lạnh lùng, đã bị cậu ta "đốt cháy".

Kim Gia Nguyệt yêu Từ Tử Huy và hướng đến tương lai cùng cậu ta.

Ngay khi tình cảm của họ sắp nảy nở, Chiêm Hoài Hiên xuất hiện

Vì vậy, Kim Gia Nguyệt trở thành "pháo hôi".

Nhưng quay lại vấn đề, làm thế nào Kim Gia Nguyệt có thể xuất hiện trước? Và tại sao cậu ta lại có tên trong danh sách xem mắt của Từ Tử Huy?

Giang Hủ suy nghĩ mãi cũng không hiểu ra. Nguyên chủ ghen tị với Từ Tử Huy nên không đồng ý giúp cậu ta. Từ Tử Huy buộc phải nghĩ ra cách khác, và những cách đó không được mô tả chi tiết trong sách.

Giang Hủ đi vào nhà ăn, xếp hàng mua một bát cháo trắng và một l*иg bánh bao. Anh tìm một chỗ ngồi không có ai, vừa đặt điện thoại xuống bàn thì màn hình đột nhiên sáng lên.

Có một tin nhắn WeChat đến.

Giang Hủ húp một ngụm cháo, cầm lấy điện thoại, mở WeChat. Một khung chat lạ xuất hiện ở đầu danh sách.

Kim Gia Nguyệt đã đồng ý lời mời kết bạn của anh.

Ngay khi anh đang cân nhắc xem có nên chào hỏi trước hay không, dòng chữ "Kim Gia Nguyệt" trên màn hình biến thành "Đối phương đang nhập...".

Rất nhanh, một tin nhắn được gửi đến.

【 Kim Gia Nguyệt: Khi nào gặp mặt? 】