Ăn trưa xong, hai mẹ con mỗi người về phòng ngủ một lúc, chờ đến hai giờ chiều, họ chuẩn bị đi ra quán.
Hai tháng trước vẫn là cuối hè, trời tối muộn, Lý Quyên đi bán lúc trời tối, giờ đã sang tháng mười, trời tối dần dần sớm, nên bà dời thời gian đi bán sớm hơn một hai tiếng.
Lý Quyên thuê một gian hàng nhỏ cạnh cửa hàng bán thức ăn trong chợ, vừa đủ để đặt một chiếc xe đẩy và hai chiếc ghế nhựa. Buổi chiều đến chạng vạng là thời điểm bán đắt nhất, đặc biệt là đến cuối tuần, nhiều người đi làm nghỉ ngơi, đều sẽ ra mua đồ ăn, vì vậy Lý Quyên cố ý tăng thời gian làm việc thêm 1/3.
Hàng hóa cũng trở nên nặng hơn, được xếp trong một cái thùng sắt nặng trĩu, chỉ dựa vào Lý Quyên căn bản không thể di chuyển, hơn nữa bên trong lỏng lẻo, nếu không cẩn thận đổ ra sẽ là hiện trường thảm họa.
Đây cũng là lý do sau khi Giang Hủ xuyên qua, mỗi cuối tuần đều về nhà một chuyến.
Lý Quyên một mình quá vất vả.
Giang Hủ bảo Lý Quyên ở bên cạnh chờ, cậu hì hục mãi mới chuyển hết đồ lên xe đẩy, đồ đạc vừa nhiều vừa nặng, sức lực của cậu cũng không quá tốt, chuyển xong chuyến cuối cùng, cậu không rảnh để lấy ghế nhựa, mông ngồi bệt xuống bồn hoa xi măng trên mặt đất, hai tay chống lên đầu gối, há miệng thở hổn hển.
Lý Quyên đau lòng không chịu được, vội vàng đặt ghế nhựa xuống đất: "Tới đây, con trai, ngồi đây nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, bà lại lấy một bình nước trong suốt từ trên xe đẩy, vặn nắp đưa cho Giang Hủ.
Giang Hủ vẫy tay, mệt đến mức không muốn uống nước.
Lý Quyên lại nghĩ rằng con trai chê bà, vội nói: "Nước này là mẹ cố ý pha cho con, bình nước đã được rửa sạch mấy lần, tẩy đến sạch sẽ, mẹ cũng không uống qua một ngụm, bình nước ở đằng kia..."
Còn chưa dứt lời, Giang Hủ đã cầm lấy ấm nước, vặn nắp và uống một ngụm.
Nghỉ ngơi hơn một phút, cậu mới lấy lại sức, cất hết đồ đạc lên xe đẩy, cùng Lý Quyên, người có chân không tiện, đẩy xe hàng đến cửa chợ bán thức ăn.
Ông chủ bán trái cây bên cạnh đang nằm trên ghế xem video ngắn trên điện thoại di động, âm nhạc phát ra rất to. Nhìn thấy hai mẹ con, ông ta tạm dừng video và quay đầu sang chào hỏi: "Này, Tiểu Hủ về rồi à."
Giang Hủ quay người chào hỏi: "Chú Văn chào chú."
"Tốt, tốt, cháu cũng tốt." Ông chủ cười ha hả nói, "Thật là một đứa trẻ ngoan, mỗi tuần đều về phụ mẹ bán hàng."
Lý Quyên cũng cười đến nếp nhăn ở khóe mắt hiện ra, tay vẫn thoăn thoắt làm việc, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ mong nó ở trường học nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, thi vào đại học tốt, để khỏi phải theo tôi chịu khổ."
Ông chủ cười ha ha nói: "Bà chỉ nói vậy thôi, trước đây khi con trai không về, bà nhớ nó mỗi ngày."
Giang Hủ không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người lớn. Sau khi sắp xếp nồi nấu, thớt, dao phay và các vật dụng khác, cậu ngồi xuống ghế nhựa, đặt ba lô dưới xe đẩy và lấy ra một bộ đề thi tiếng Anh để làm.
Thời gian giáo dục bắt buộc ở thế giới này khác với thế giới của cậu. Ở thế giới ABO, tuổi thọ con người lên đến hơn một trăm tuổi, vì vậy thời gian giáo dục bắt buộc cũng tăng thêm ba năm, bao gồm tiểu học 6 năm, trung học cơ sở 5 năm và trung học phổ thông 4 năm.
Nhân vật chính và vai chính công thụ đều đã 18 tuổi, ở thế giới trước đây của cậu đã vào đại học, nhưng ở thế giới này mới học lớp 11, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp.
Thành tích học tập của nhân vật chính không có gì nổi bật, ở lớp chỉ thuộc loại trung bình, ở khối thì không ai biết đến. Tuy nhiên, hai năm cũng đủ để học sinh yếu kém lội ngược dòng, Giang Hủ từng là học sinh giỏi nhất khối nên không lo lắng về việc thi đại học, chỉ là cậu rất thiếu tiền, muốn kiếm được học bổng một học kỳ ở trường.
Qua 4 giờ chiều, người đến mua thức ăn dần dần tăng nhiều, Giang Hủ cất đề thi tiếng Anh vào ba lô, phụ trách chọn thức ăn từ nồi, kẹp vào thớt của Lý Quyên, sau đó Lý Quyên cắt và đóng gói.
Giang Hủ đã phụ giúp hai tháng, mọi việc đều trôi chảy, phối hợp nhịp nhàng với Lý Quyên, hai người bận rộn suốt hai tiếng. Nhiều khách hàng quen biết Lý Quyên, nhìn thấy Giang Hủ đều vui vẻ trêu chọc.
"Con trai về rồi à."
"Ôi chao, thật là hạnh phúc."
"Cậu bé này lại cao lên rồi,chắc được 1m9 ấy nhỉ?"
Giang Hủ chọn những miếng thịt bò ngon nhất để lên thớt, vừa cắt vừa trả lời: "Không đến 1m9, chỉ cao 1m86 thôi."
"Cũng không thấp rồi, con còn nhỏ, sau này còn cao thêm nữa. Biết đâu hai năm nữa con sẽ cao đến 1m9." Người phụ nữ đang nói chuyện với Giang Hủ cũng đã so sánh với cậu nhiều lần. Là người khá tùy tiện, bà ấy nói chuyện không kiêng dè gì cả. Bà đánh giá Giang Hủ từ trên xuống dưới: "Alpha và beta vẫn là khác nhau. Con trai của dì là beta cao, cũng chỉ cao hơn 1m8 một chút, nhưng Alpha dễ dàng cao đến 1m8."
Bà dì chuyển hướng sang Lý Quyên đang cặm cụi nấu ăn bên bếp, nửa đùa nửa thật mà nói: "Lý Quyên, cô mới là lợi hại. Nghe nói dù là Alpha hay Omega, chỉ cần kết hợp với beta, tám chín phần đều sinh beta, vậy mà cô lại sinh được một đứa Alpha."
Mọi người nghe xong, không khỏi cười nói: "Nhưng như vậy chẳng phải tốt sao? Cả khu này Alpha chỉ đếm trên đầu ngón tay, Omega càng không có lấy một đứa."
"Cái này còn phải nói sao?" Một người khác tiếp lời, "Nơi này là khu beta, làm gì có nhiều Alpha và Omega như vậy?"
Hầu hết Alpha và Omega đều sống trong những khu nhà cao cấp và biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố, làm sao có thể chen chúc ở khu nhà cho thuê công nhân ngoại ô như vậy?
Mặc dù không ai nói ra, nhưng hầu như mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.
Giang Hủ cũng rất đau đầu.
Cái hệ thống giới tính ABO này là thứ khiến cậu khó thích nghi nhất ở thế giới này.
Lý Quyên vẫn cúi đầu, không chỉ không tham gia vào chủ đề của mọi người, thậm chí còn không ngẩng đầu lên lấy một lần. Tốc độ nấu ăn của bà càng lúc càng nhanh, lực tay càng lúc càng mạnh, khiến thớt sắt rung lên bần bật.
Giang Hủ liếc nhìn Lý Quyên, rồi nhanh tay cắt nốt phần thịt bò còn lại và cho vào túi nilon. Cậu đưa túi nilon ra ngoài, đồng thời nói với Lý Quyên: "Mẹ, con đi học đây, thứ sáu tuần sau tan học sẽ về."
Lúc này Lý Quyên mới như sực tỉnh, nhìn vào đồng hồ rồi gật đầu: "Chú ý an toàn."
Giang Hủ xách ba lô đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lý Quyên gọi.
Cậu dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Lý Quyên đang khập khiễng đi về phía mình với một túi đồ ăn lớn.
"Đây là chân vịt, cổ vịt, tai heo và thịt bò, con cho vào túi riêng nhé. Mang theo nhiều đồ ăn một chút cho các bạn học cùng ăn." Lý Quyên nói.
"Mẹ, con mang theo được." Giang Hủ nói.
"Mẹ sợ ba lô của con không đủ, các bạn học của con không phải thích ăn sao? Mang nhiều thêm một chút." Lý Quyên nói, rồi vòng tay qua người Giang Hủ, kéo khóa ba lô của cậu ra, trực tiếp nhét túi đồ ăn vào trong, vừa nhét vừa dặn dò: "Con trai, ở trường học phải hòa đồng với các bạn, xây dựng mối quan hệ tốt. Nếu không đủ tiền thì nói với mẹ, không cần tiết kiệm quá, chỗ nào cần chi tiêu thì cứ chi tiêu, nhà mình không đến mức thiếu mấy đồng tiền đó."
Giang Hủ không phản đối, miệng lẩm bẩm ừ một tiếng, biểu cảm không dao động, nhưng ánh mắt nhìn Lý Quyên qua kính râm không thể mềm mại hơn.
Lại là một chuyến đi đường dài mệt mỏi, khi Giang Hủ trở lại trường trung học Alpha số 1 thành phố A, trời đã tối đen và thời gian đã gần 8 giờ tối.
Hôm nay là ngày về trường, so với ngày hôm qua, cổng trường trước đây có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay náo nhiệt hơn nhiều lần, thậm chí bên đường bên cạnh trường cũng đậu đầy đủ loại xe.
Trường trung học Alpha số 1 thành phố A đúng như tên gọi chỉ nhận học sinh Alpha, cả nam và nữ. Nhìn qua, tất cả đều là những người cao ráo, chen lấn giữa những người thấp bé là những Alpha Omega đến đây đưa đón, trong đó có một vài cặp vừa nhìn đã biết là một đôi, ánh mắt dính chặt vào nhau, lòng dạ không che giấu được viết lên mặt, ở cổng trường tình chàng ý thϊếp.
Giang Hủ đi thẳng qua đám người và bước vào cổng trường, không ai chú ý đến cậu, cậu cũng lười chú ý đến người khác.
Đi đến cửa ký túc xá, cậu giơ tay lên, chuẩn bị nhập mã PIN vào khóa thông minh, nhưng lại phát hiện cửa không khóa.
Không, hẳn là không đóng kín.
Cửa ký túc xá khẽ mở, nhẹ nhàng đẩy ra là mở.
Nhưng khi cánh cửa trước bị đẩy ra, sau lưng liền vang lên những âm thanh không mấy dễ chịu lọt vào tai Giang Hủ, tiếng dính nhớp cùng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, phát ra từ phòng tắm bên cạnh cửa.
"Đừng..." Đây là giọng nói của một người bạn cùng phòng Omega giả trang Alpha, thở hổn hển, giọng điệu run rẩy, "Giang, Giang Hủ sắp về..."
Sau đó là một tiếng cười khẽ.
Đây là giọng của Từ Tử Huy.
"Đừng lo, cậu ta không nhanh như vậy." Từ Tử Huy nói.
"Nhưng em sợ, nếu bị đυ.ng vào sẽ không tốt..." Chưa dứt lời, không biết bên trong đã tiến hành đến bước nào, giọng nói đột nhiên cao vυ't, "Đừng chạm vào đó!"
Giang Hủ: "..."
Có người đi trên hành lang tiến về phía này, Giang Hủ không chút do dự lùi lại một bước, đóng cửa rầm một cái.
Động tĩnh đột ngột khiến người kia hoảng sợ, nhìn Giang Hủ một cái rồi nhanh chóng bước đi.
Giang Hủ như một khúc gỗ, đứng bất động trước cửa ký túc xá, cho đến khi đếm ngược 60 giây trong lòng, cậu mới lại giơ tay nhập mật mã.
Mở cửa ra, cửa phòng tắm bên kia đã đóng, nhưng đèn bên trong vẫn sáng, có lẽ còn người chưa đi ra.
Giang Hủ như không có chuyện gì xảy ra, mặt không biểu cảm bước vào trong.
Từ Tử Huy thậm chí còn chưa kịp mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi trắng rộng thùng thình, dây lưng quần sau lưng không thắt, rũ xuống giữa hai chân mở rộng. Cậu ta giả vờ chơi điện thoại, nghe tiếng động, ngẩng đầu chào Giang Hủ: "Chào."
Giang Hủ thậm chí không liếc mắt nhìn cậu ta: "Ừ."
Từ Tử Huy nhìn Giang Hủ đi đến sau mình, kéo ghế ra, cởi cặp sách và ném lên bàn, cậu ta không nhịn được hỏi: "Hôm nay cậu về sớm vậy à?"
Giang Hủ ngồi xuống ghế, lấy hộp cơm trong ba lô ra, không quay đầu lại nói: "8 giờ rưỡi."
Từ Tử Huy ngẩn người nói: "A?"
Giang Hủ dừng lại động tác, đỡ gọng kính, quay đầu nhìn Từ Tử Huy: "Trước đây tôi đều về lúc 8 giờ."
Từ Tử Huy: “……”
Được rồi, cậu ta thừa nhận chính mình chưa từng chú ý thời gian Giang Hủ về ký túc xá, chỉ cảm thấy hôm nay Giang Hủ trở về không phải lúc.