Ngày đầu tiên đàm phán kết thúc trong bầu không khí căng thẳng và không vui, với những lời qua tiếng lại và thử thách lẫn nhau.
Bầu không khí căng như dây đàn này kéo dài đến ngày thứ hai.
Tác Ngạch Đồ ngồi vắt chéo chân trên ghế dài, mạnh tay đập bội đao xuống bàn, bắt đầu gây khó dễ: “Nga chiếm Hắc Long Giang ở phía bắc, không chỉ phải trả lại Ni Bố Sở, Nhã Khắc Tát, mà còn phải lấy sông Lena và hồ Baikal làm biên giới, sau này người Nga và dê bò của các ngươi không được vượt qua Khách Nhĩ Khách Mông Cổ và hồ Baikal về phía đông!”
Qua Lạc Văn phản đối kịch liệt, và đưa ra đề xuất lấy sông Ngưu Mãn làm biên giới.
Tác Ngạch Đồ không chịu nhượng bộ, Qua Lạc Văn cười lạnh, dùng đôi mắt xanh lam khinh miệt nhìn Tác Ngạch Đồ: “Khách Nhĩ Khách Mông Cổ đã bị Cát Nhĩ Đan chiếm lấy, người muốn chúng ta lấy gì? Nên đi đòi lại từ Cát Nhĩ Đan! Huống chi, Sa Hoàng đã tăng cường 300 cung thủ vào thành Ni Bố Sở, khâm sai đại thần khi đàm phán nên tôn trọng một chút.”
Tác Ngạch Đồ nghe tin Khách Nhĩ Khách Mông Cổ đã mất không khỏi chấn động. Việc Cát Nhĩ Đan phản loạn đã có tin đồn từ năm ngoái, Đại Thanh cũng đã chuẩn bị xuất binh Mạc Bắc, nhưng Cát Nhĩ Đan thế nhưng chỉ trong vòng nửa năm đã xâm chiếm Khách Nhĩ Khách Mông Cổ?!
Dù biết là mơ, Dận Nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Cát Nhĩ Đan vốn đã có lòng bất phục từ lâu. Năm Khang Hi thứ mười lăm, hắn đã chiếm cứ Nam Cương, mở rộng thế lực đến Thiên Sơn nam bắc. Năm năm sau, hắn còn bắt giữ Đạt Lai Lạt Ma, buộc vị này ban cho hắn danh hiệu Bác Thạc Khắc Đồ Hãn. Sau khi chiếm đoạt Diệp Nhĩ Khương, giờ đây hắn lại cướp lấy Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, hắn tuyệt không dừng bước tại đây.
Trong mơ, Dận Nhưng vẫn có thể bình tĩnh phân tích. Mười hai bộ lạc Khách Nhĩ Khách Mông Cổ vốn được Khang Hi duy trì trạng thái chia rẽ chứ không thống nhất. Các bộ lạc liên tục tranh chấp với nhau, chính là để tránh cho họ liên kết lại và thoát khỏi sự kiểm soát của Thanh triều.
Nếu để Cát Nhĩ Đan nuốt chửng toàn bộ Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, mũi nhọn quân đội của hắn tiếp theo sẽ hướng đến Nội Mông Ô Chu Mục Tần, đây là hành động uy hϊếp kinh thành!
Lòng dạ lang sói!
Mông Cổ đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với sự thống trị của Đại Thanh. Mông Cổ là lá chắn, cũng là con dao sắc bén, nhưng con dao này tuyệt đối không thể hướng lưỡi dao vào bên trong. Nếu không, vì sao hai vị Hoàng Hậu của tiên đế đều xuất thân từ thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm?
Bên kia, Tác Ngạch Đồ biết lúc này mình tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối, vì vậy hắn nén lại sự kinh ngạc trong lòng, không hề sợ hãi trước lời đe dọa của sứ giả Nga, thậm chí còn cười mỉa mai: “Ngươi dọa nạt ta à? Vài trăm khẩu súng liền muốn dọa nạt lão tử? Khi lão tử lên ngựa vung đao, ngươi còn chưa biết chơi bùn đâu! Muốn đánh thì đến đây! Các tướng sĩ nghe lệnh!”
*"Chơi bùn" (玩泥巴) là một cách nói ví von để chỉ những người trẻ tuổi, chưa trải qua sự đời.
“Lãnh mệnh!”
“Toàn quân qua sông!”
Qua Lạc Văn nghe xong lời phiên dịch, sắc mặt lập tức thay đổi, cười gượng gạo nói rằng có sự hiểu lầm.
Sau đó, hắn tuyên bố muốn tạm dừng đàm phán.
Tác Ngạch Đồ cũng nhân cơ hội này để thoát thân, lập tức truyền tin tức Cát Nhĩ Đan đã xâm chiếm Khách Nhĩ Khách Mông Cổ về kinh sư. Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ trong kinh thành vẫn chưa biết chuyện này.
Ai cũng không thể ngờ rằng Cát Nhĩ Đan lại hành động nhanh như vậy.
Lúc Qua Lạc Văn quay đầu nhìn lại, thấy hai phiên dịch của sứ đoàn Đại Thanh là người nước ngoài, hắn nảy sinh ý định hối lộ, hy vọng họ có thể động tay chân vào văn bản đàm phán. Nhưng hắn không ngờ rằng Từ Nhật Thăng và Trương Thành nhất quyết không dám nhận quà của người Nga, liên tục từ chối.
Qua Lạc Văn một kế không thành lại sinh một kế. Bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ cường ngạnh trước đây, hướng sứ đoàn Đại Thanh đưa ra cành ô liu, nguyện ý bồi tội với Tác Ngạch Đồ và mở tiệc khoản đãi.
Dận Nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn Tác Ngạch Đồ đi vào bẫy rập.
Tác Ngạch Đồ đi dự tiệc.
Lúc này Qua Lạc Văn vô cùng khiêm tốn, lời nói ngọt ngào, hoàn toàn khác với vẻ ngạo mạn vô lễ trước đây. Tác Ngạch Đồ cho rằng bọn họ sợ hãi hỏa lực tập trung của Đại Thanh ở bờ bên kia, rốt cuộc chịu thua, liền cũng lấy ra thành ý để cùng sứ giả Nga đối ẩm tâm tình. Trong lúc vô ý, hắn tiết lộ ra điểm mấu chốt cuối cùng của hòa đàm - lấy Ni Bố Sở làm biên giới.