Sủng Thiếp Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 20: Lò nướng bánh mì

Đối với hắn mà nói, có lẽ những người chân thật đơn giản lại càng khó kiếm được.

Trình Uyển Uẩn tự nhận thời điểm mình đến Dục Khánh Cung rất đúng lúc, hiện nay phi tần trong Đông Cung rất ít, Lý trắc phúc tấn chỉ có quyền quản gia, lại không có quyền trách phạt cách cách thực tế, ít nhất trước khi Thái Tử đại hôn, Trình Uyển Uẩn không cần quá mức lấy lòng bất kỳ ai, vừa có thể hòa nhập hiệu quả vào thế giới này, đồng thời cũng có thể tiếp tục giữ lại một chút linh hồn thú vị đến từ mấy trăm năm sau.

Đừng quên mình đến từ đâu, trong tình huống không khác người, nàng có thể làm những việc mình thích, sau đó tận lực vui vẻ sống cuộc sống của chính mình. Nếu có cơ hội giúp đỡ Thái Tử, khiến hắn không đến mức điên khùng u uất mà chết, cũng coi như một việc tốt.

Trình Uyển Uẩn cảm thấy như vậy là tốt rồi, ở kiếp trước nàng cũng chỉ là người bình thường, thậm chí bởi vì gia đình quá tệ đến mức còn không bằng ở đây như ý, cho nên một nhân vật bình thường xuyên qua, đại khái cũng chỉ bình đạm như vậy.

Sau khi định ra mục tiêu cuộc sống, nàng bắt đầu cố gắng vứt bỏ những lo lắng tiềm thức, lấy tâm trạng bình thường để sống bình thường.

Nhân tháng sau Lý thị tổ chức họp nhỏ, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, nàng lại gọi Thiêm Ngân đến, sai hắn lấy vài thỏi bạc đến Tạo Bạn Xử để thỉnh thợ thủ công xây cho nàng một lò nướng bánh mì nhỏ bằng gạch nung ở bên ngoài phòng trà sau phòng ngủ.

Loại lò nung này được xây dựng bằng gạch nung hình hầm, có ống khói, thứ này thực ra rất phổ biến ở thời cổ đại, có thể nói có thể thấy được ở bất cứ đâu, chỉ cần thiết kế đường dẫn lửa tốt là được, đối với Tạo Bạn Xử thì đơn giản vô cùng.

Vì vậy yêu cầu này của Trình Uyển Uẩn cũng không tính là khác người, chỉ là phần lớn yêu cầu của nữ tử trong hậu cung đều là thêm vào cảnh quan, bày biện linh tinh, muốn xây bếp lò thì quả thật là đầu tiên.

Thái Tử gia nghe xong cũng rất tò mò nàng muốn làm gì, Trình Uyển Uẩn liền nói ra dự định tháng sau ba người quây quần bên lò pha trà, ngắm trăng ăn cơm.

“Sao không mang theo ta?” Thái Tử gia hứng thú nồng đậm, “Ngươi rùm beng như này là dự định làm món gì?”

Mang ngươi theo, hoạt động xây dựng cơ sở công đoàn tốt đẹp lại thành đại hội vuốt mông ngựa và tranh sủng sao? Ngươi không ở, tâm trạng của Lý thị và Dương cách cách này hai người còn ổn định chút.

Trình Uyển Uẩn thầm mắng trong lòng, trên mặt vẫn là giả vờ nhiệt liệt hoan nghênh, còn bán cái nút: “Làm gì thì đến lúc đó ngài sẽ biết, đây chính là bí phương độc nhất vô nhị của thϊếp, thϊếp thân ngay cả Lý trắc phúc tấn cũng không nói cho, ngài cũng đừng hỏi.”

Thái Tử gia cười cạo cạo mũi nàng: “Còn rất hiếm lạ.”

“Bảo đảm ngài ăn một lần là nghiện.” Trình Uyển Uẩn tự tin khẳng định. Kiếp trước, nàng chính là chuyên môn học làm bánh ngọt kiểu Tây Âu, luôn mơ ước mở một tiệm bánh mì của riêng mình, nhưng cuối cùng vẫn vì mấy lượng bạc vụn, vì cơm áo gạo tiền mà làm công nhân, nhưng dù là 996 thì tay nghề của nàng cũng không bỏ bê.

Đầu tháng trong Dục Khánh Cung, cứ như vậy trôi qua giữa những lần thị tẩm và quan sát lò bánh mì có phơi khô hay không.

Sau đó một ngày, Bích Đào chỉ huy tiểu cung nữ thay rèm cửa gấm dày, treo lên rèm che cửa, vô tình lẩm bẩm: “Thái Tử gia mỗi lần hoàng hôn sao lại đến xem cách cách của chúng ta.”

Trình Uyển Uẩn đang lấy bột sắn dây để làm trân châu, lúc này mới nhận ra, Thái Tử dường như thực sự rất thích đến chỗ nàng.

Ngay cả ngày không ngủ với nàng, hắn cũng nguyện ý đến đây ăn cơm và nói chuyện phiếm.

Chẳng trách gần đây Dương cách cách cũng không có việc gì hay mỉa mai nàng vài câu.

Lý thị không biết là vô dụng hay có tính toán khác, cũng không từng làm khó nàng, tuy nhiên, thân mình nàng từ nhỏ hậu sản vẫn luôn không tốt lắm, vốn dĩ số lần thị tẩm cũng không nhiều.