Sắc mặt của Thôi Uyển Ninh lập tức thay đổi, lời đến bên miệng chỉ có thể nuốt lại vào trong.
Cô ta nhớ mỗi lần nói chuyện với Nguyễn Tử Mạt xong, Tiểu Bảo đều như một con sói con, nhe răng trợn mắt, oán hận nhìn cô ta, chẳng lẽ những lời cô ta giới thiệu Đường Thiên Vũ cho Nguyễn Tử Mạt, cùng với xui khiến Nguyễn Tử Mạt ở bên Đường Thiên Vũ đều bị tên nhóc kia nghe thấy?
Cô ta không thể nói ra gian tình của Nguyễn Tử Mạt và Đường Thiên Vũ, vậy nên chỉ có thể sửa miệng, học bộ dáng ủy khuất của Nguyễn Tử Mạt, “Tử Mạt, cô nói tôi hãm hại cô, vậy cô nói xem vì cái gì tôi phải làm như vậy?”
Nguyễn Tử Mạt chờ chính là câu hỏi này của cô ta, cô càng gào khóc lớn hơn, nước mắt rơi xuống ướt đẫm hai bên má, “Lúc trước tôi cũng không rõ tại sao cô lại làm ra chuyện như vậy, thẳng đến hôm nay tôi mới biết được đáp án.”
Nguyễn Tử Mạt ra vẻ phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Thôi Uyển Ninh, “Bởi vì cô thích lão Lệ nhà tôi.”
Thôi Uyển Ninh bị chọc phá bí mật sâu kín nhất dưới đáy lòng, sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, chột dạ hô lớn, “Im mồm, tôi không có.”
Thôi Hà Hoa lại đây xem náo nhiệt, vừa vặn thấy Nguyễn Tử Mạt chỉ trích Thôi Uyển Ninh thích Lệ Kình Liệt, thanh danh của cô gái chưa lấy chồng rất quan trọng, cô ta không thể để Nguyễn Tử Mạt huỷ hoại em gái ruột của cô ta được.
Thôi Hà Hoa lửa giận ngập trời bước tới gần, kéo ra cánh tay đang bị Nguyễn Tử Mạt nắm chặt của Thôi Uyển Ninh, bảo vệ Thôi Uyển Ninh ở sau người, chỉ vào mũi của Nguyễn Tử Mạt rồi chửi ầm lên, “Đừng nghĩ đến việc tạt nước bẩn lên người em gái của tôi. Không phải ai cũng giống như cô, là loại không biết xấu hổ, thích thông đồng với đàn ông bên ngoài.”
Thôi Hà Hoa và Thôi Uyển Ninh là hai chị em ruột, Thôi Hà Hoa là vợ của phó doanh trưởng Tần, Thôi Uyển Ninh từ quê lên làm công. Thôi Hà Hoa còn chưa có con cái, nhà có hai phòng trống nên để Thôi Uyển Ninh ở tại nhà cô ta, có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà.
Nguyễn Tử Mạt phản bác, “Tôi nói chính là sự thật, mỗi lần Thôi Uyển Ninh tới nhà tôi đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hỏi thăm tin tức của lão Lệ nhà tôi.”
Mọi người nhìn sang Thôi Uyển Ninh, tóc mới cuốn, trên người mặc một chiếc váy đỏ, giá cả nhìn qua đã biết là không rẻ, dưới chân đi đôi giày da mới toanh. Quả thật có phần trang điểm quá hoa hòe lộng lẫy, lại không phải ngày Tết hay ngày lễ gì, Thôi Uyển Ninh ăn mặc như thế kia, mọi người đều có chút tin tưởng lời Nguyễn Tử Mạt nói.
Thôi Hà Hoa biết rõ em gái của mình, nhìn đến trong mắt Thôi Uyển Ninh hiện lên tia chột dạ, liền biết lời Nguyễn Tử Mạt nói chính là sự thật, nhưng cô ta không thể nhận, tiếp tục mắng vốn Nguyễn Tử Mạt, “Em gái của tôi yêu cái đẹp, muốn mặc như vậy cũng không được sao, ai quy định không được mặc như vậy. Nếu cô còn dám bôi nhọ em gái của tôi, tôi sẽ xé nát cái miệng đanh đá của cô.”
Mọi người ở đây đều biết Thôi Hà Hoa đang cố ngụy biện, ai không có việc gì lại ăn mặc như kia
“Được, được thôi.”
Nguyễn Tử Mạt lau nước mắt trên mặt.
Thôi Hà Hoa thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Nguyễn Tử Mạt vô kế khả thi, mọi chuyện cứ vậy là xong.
Nguyễn Tử Mạt đi đến trước mặt Thôi Uyển Ninh.