Từ trong trí nhớ của nguyên thân thì cô biết người này tên là Thôi Uyển Ninh, chính là cô ta đã xúi giục nguyên thân nɠɵạı ŧìиɧ, còn giúp nguyên chủ tìm người đàn ông ở bên ngoài, thường xuyên ở trước mặt nguyên thân khen tên đàn ông kia tốt như thế nào, còn nói Lệ Kình Liệt và một cô gái ở đoàn văn công đã sớm ở bên nhau, sớm hay muộn cũng sẽ vứt bỏ cô ta, rồi lại nói con của nguyên chủ chính là đồ kéo chân sau, sẽ ngăn cản hạnh phúc của nguyên chủ, nguyên chủ nên sớm loại trừ đồ vướng chân này.
Nguyên thân cũng là một đồ ngu ngốc, thế mà lại tin tưởng những lời này.
“Vậy à.”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của Thôi Uyển Ninh.
Nhìn bộ tóc quăn, váy đỏ sọc ở trong mắt cô thì rất quê mùa, nhưng đặt ở trong thời đại thiếu thốn vật như hiện nay, quần áo lấy màu tối làm chủ đạo thì người phụ nữ trước mặt đã trang điểm tỉ mỉ rồi mới tới đây.
Ánh mắt của Nguyễn Tử Mạt lóe sáng, chắc chắn là Thôi Uyển Ninh này thích Lệ Kình Liệt, khó trách cô ta vẫn luôn xúi giục nguyên thân nɠɵạı ŧìиɧ, còn xúi nguyên thân bán đứa nhỏ đi là muốn nguyên thân nhường vị trí ra cho cô ta, tâm địa của người phụ nữ này cũng thật ngoan độc.
“Anh ấy không ở đây cũng tốt.”
Thôi Uyển Ninh kéo Nguyễn Tử Mạt về phía phòng ngủ.
“Tử Mạt, Thiên Vũ đang ở quán mì trấn trên chờ cô đó, cô mau thu dọn đồ đạc rồi đi tìm anh ta đi, từ sau khi cô bị Lệ Kình Liệt bắt về thì anh ta vẫn luôn lo lắng cho cô mà cả đêm ngủ không yên, lo lắng cô sẽ bị Lệ Kình Liệt đánh.”
Thôi Uyển Ninh cảnh giác mà nhìn thoáng qua bốn phía, lôi kéo tay của Nguyễn Tử Mạt, tỏ vẻ vô cùng quan tâm tới cô.
Vừa ngẩng đầu thì Thôi Uyển Ninh liền đối diện với ánh mắt trong suốt sáng ngời của Nguyễn Tử Mạt, nội tâm của Thôi Uyển Ninh không khỏi giật mình một cái, có loại cảm giác bị nhìn thấu.
“Được đấy.”
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, dùng vẻ mặt khờ dại đồng ý.
Thôi Uyển Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, là cô ta nghĩ nhiều rồi, Nguyễn Tử Mạt vụng về như vậy thì sao có thể sẽ phát hiện cái gì chứ.
Vừa chuyển đầu, nhìn đến Nguyễn Tử Mạt đang cầm một cái khăn tay màu lam thì hai mắt của Thôi Uyển Ninh sáng lên, cười hỏi Nguyễn Tử Mạt, “Đây là đồ của ai vậy?”
Nguyễn Tử Mạt nói, “Là đồ của Lệ Kình Liệt, đã bị bẩn rồi nên muốn vứt đi.”
“Tôi vứt giúp cô.”
Thôi Uyển Ninh nhanh chóng cầm lấy cái khăn tay kia mà nhét vào trong túi.
“Chúng ta đi thôi.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tử Mạt càng sâu hơn.
Thôi Uyển Ninh thấy Nguyễn Tử Mạt đi hai tay không, đang muốn hỏi tại sao cô không mang theo hành lý nhưng Nguyễn Tử Mạt đã đi ra ngoài, nên cô ta chỉ có thể chạy vội đuổi theo.