Nhãi Con Ác Long Quyết Định Đi Cướp Công Chúa

Chương 6

Đột nhiên Thẩm Tử Thần ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay Thẩm Hoành Tài, tức khắc hoảng loạn.

“Nhưng mà cha ơi, không phải nó ngã bị thương đầu sao, lúc đó được cứu rõ ràng cũng đã…”

Thẩm Tử Thần tận mắt nhìn thấy Thẩm Mậu hô hấp nhân tạo cho nó lâu như vậy cũng không có phản ứng.

“Con nói bậy gì đó! Bảo đi thì cứ đi đi!”

Thẩm Hoành Tài thấy phiền, tát vào mông con trai một cái, thằng nhóc lập tức khóc lớn. Luvevaland chấm co. Cao Tuệ Mẫn đau lòng ôm lấy. Đứa nhóc bảy tám tuổi gào lên thật sự rất phiền, Thẩm Hoành Tài dứt khoát lên lầu, đi được nửa đường thì cáu kỉnh hét lên,

“Dì Lưu! Dì Lưu! Nhớ bảo Thẩm Mậu chuẩn bị, ngày mai cũng đi cùng.”

*

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Trác Vãn Chu xác nhận con gái còn đang ngủ, do dự một chút vẫn là đi ra ngoài.

------- Người đại diện của cô gọi tới.

Cách.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Miên Miên chờ người phụ nữ thích khóc rời đi thì liền mở mắt. Dù bất đắc dĩ nhưng nhóc rồng con không thể không chấp nhận sự thật này.

------- Bây giờ bé đúng là một đứa nhóc loài người.

Đây thực sự là một tin buồn.

Bảo bối của bé không còn, quan trọng hơn cả là công chúa nhỏ sắp đoạt về ổ cũng không còn nữa.

Không được!

Bé phải tìm cách trở về, cho dù vô dụng cũng phải thử liên lạc với tộc mình. Nghĩ như vậy, Giang Miên Miên đứng dậy, đẩy chăn bông xuống giường rồi nhảy xuống.

Toàn bộ động tác diễn ra vô cùng nhanh chóng và uyển chuyển, thậm chí bé còn học cách mở cửa như Trác Vãn Chu, chỉ tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền gặp chị gái y tá. Luvevaland chấm co

“A, Miên Miên?”

“…”

Một phút sau, nhóc rồng con bị ôm về phòng bệnh.

Nó vô cùng tức giận.

Chị gái y tá nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũ màu vàng của bé, “Bảo bối, em không thể chạy loạn, em đói sao? Hay là nhớ mẹ?”

Bởi vì Miên Miên bị thương ở phía sau đầu khi rơi xuống biển nên bác sĩ phải cạo tóc, Trác Vãn Chu sợ con gái buồn nên đã mua rất nhiều mũ.

“Hừ ╭(╯^╰)╮”

Nhóc rồng con phồng má, quay đầu không nhìn cô ấy, vừa mới vượt ngục thất bại nên bé từ chối nói chuyện với người này. Bạn nhỏ này cáu kỉnh rất đáng yêu, y tá không nhịn được mà véo má bánh bao của bé.

“Miên Miên ngoan nào, mẹ sẽ về nhanh thôi.”

Cô ấy nói rồi lấy đồ trong túi màu trắng ra.

“Nào, tới đo nhiệt độ cho bảo bối nào.”

“Không cần!”

Nhóc rồng con cảnh giác. Nhưng cũng may y tá sớm đã có chuẩn bị, không có lấy nhiệt kế truyền thống mà lấy máy đo nhiệt độ.

Tích.

36.5℃

Nhóc rồng con còn chưa phản ứng lại thì quá trình đo nhiệt độ đã kết thúc. Bé chưa từng nhìn thấy đồ vật như vậy, đôi mắt mở to đầy tò mò. Y tá kiên nhẫn giải thích cho bé,

“Nhiệt độ cơ thể có thể cho bác sĩ biết về tình trạng thể chất của Miên Miên, nếu nhiệt độ cơ thể quá cao thì có nghĩa là em đang sốt, em xem con số ở đây…”

Còn chưa dứt lời thì bên ngoài có người chạy tới gọi cô ấy, có vẻ như bệnh nhân nào đó xảy ra vấn đề. Mặt y tá thay đổi, nhanh chóng đứng dậy, chỉ vội vàng để lại một câu ----------Luvevaland chấm co

“Bảo bối ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung nha!”

“…”

Kêu bé không chạy lung tung thì bé sẽ không chạy lung tung sao?

Hừ hừ, bé đường đường là một con rồng, sao có thể nghe lời một con người chứ?

Vì vậy, Miên Miên nhìn cánh cửa rộng mở mà nghiêng đầu.

Ngaooooo, vượt ngục thành công!